Trong địa lao tối tăm không có ánh mặt trời.
Ánh lửa trên hốc tường phản chiếu khắp nơi là vết máu ô uế, các loại dụng cụ tra tấn đặt trên khung gỗ cũng bị dính một lớp vết máu đỏ sẫm, mùi thối rữa tanh hôi tràn ngập căn phòng gào thét.
"Khai hay không khai?"
"Khai hay không khai?"
Mỗi khi chiếc roi da rắn vung xuống, một mảnh bọt máu lại nổi lên.
Người bị xiềng xích vào giá hình đầu bù tóc rối, máu me đầy mặt, gần như không còn khí lực để thở, mỗi khi chiếc roi da rắn giáng xuống người, vẫn không thể kìm chế được những tiếng hét khản đặc, cuối cùng ngất đi vì đau.
Dưới bộ đồ tù nhân đẫm máu, lại thêm một lớp máu mới, lẫn trong đó còn lẫn cả những miếng thịt nát vụn.
Ngục tốt cầm roi đã vung roi đến mức khiến cánh tay đau nhức rã rời, hắn ta oán hận liếc nhìn tên tù nhân bị treo trên giá hình bị đánh hàng chục roi vẫn không há miệng, trán hắn ta lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh khó thấy, sợ hãi quay đầu lại nhìn người đang giám sát hình phạt, ôm quyền nói: "Hầu gia, tên này vẫn còn ngoan cố không chịu khai, nếu như tiếp tục dùng hình, chỉ sợ người không chịu được nữa."
Hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, trong lòng hắn ta càng lúc càng sợ hãi, cẩn thận ngẩng đầu nhìn vào trong bóng tối, lại thấy người ngồi trên ghế bành, khuỷu tay gác lên tay vịn, nửa chống lên thái dương, đôi mắt hơi rũ xuống, đôi mắt với hàng lông mi dày phủ một bóng mờ nhạt, tựa như đang xuất thần.
Ngục tốt không còn cách nào khác, đành phải cả gan kêu lại một tiếng: “Hầu gia?”
Trong cái chớp mắt tiếp theo, người với đôi mắt buông thõng phảng phất như đang chìm trong suy nghĩ nào đó, đột nhiên ngước mắt lên.
Nhìn thấy đôi mắt tàn nhẫn lạnh lùng như sói hoang kia, trong lòng ngục tốt sợ run cả người, theo bản năng run rẩy lặp lại: "Chỗ... mọi hình phạt đều đã dùng qua, còn... vẫn không khai gì cả."
Ánh mắt u ám lạnh như băng của Tạ Chinh quét về phía đang sống dở chết dở trên giá hình, hỏi: "Đánh bao nhiêu roi rồi?"
Ngục tốt cung kính nói: "Bốn mươi bảy roi."
Nghe được con số này, đáy mắt Tạ Chinh không lộ ra một tia gợn sóng, nhưng giữa hai lông mày lại có chút không kiên nhẫn, nói: "Thập Nhất."
Tạ Thập Nhất đứng bên cạnh tiến lên một bước ra hiệu cho ngục tốt, ngay lập tức ngục tốt bưng một thùng nước lạnh đổ lên người dường như đã được tắm rửa bằng máu.
Người đã bị ngất lại yếu ớt tỉnh dậy, những lọn tóc bẩn thỉu ướt sũng nhỏ giọt xuống, chỉ biết dựa cả người vào xích sắt mới có thể đứng vững, hơi thở ông ta ta rất yếu ớt, nhưng vô thức trả lời : "Ta thật sự... cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết..."
Tạ Thập Nhất chỉ cười nói với ông ta: “Ngươi có một nữ nhi, đã gả đi Cao gia phủ Tế Nam."
Nghe vậy, trong mắt vô thần của người đang toàn thân nhuốm máu chợt hiện lên vẻ kinh hãi.
Tạ Thập Nhất không nhanh không chậm nói tiếp: "Tiểu nhi tử đang học tại học viện Tùng Sơn, để ta đoán xem, Lý gia đang dùng tiền đồ và tính mạng của đôi nhi nữ nhà ngươi để cho ngươi miệng cứng như bình thế sao? Nếu như ngươi chết đi, sau đó nhi tử ngươi vào làm quan có thể được Lý gia trọng dụng? Tế tử* của ngươi cũng có thể được đề bạt vào kinh?"
*Tế tử: con rể
“Ngươi… làm sao ngươi biết?” Người bị trói trên giá hình cả kinh, ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng phủ nhận: “Ta không có con cái, ta chỉ có một mình, không biết ngươi đang nói cái gì..."
Ở phía sau, Tạ Chinh đang ngồi trên ghế bành đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Nếu người của bản hầu có thể tìm được hai đứa con của ngươi, ngươi có thể cho rằng đám tiên sinh giả nhân giả nghĩa Lý gia kia có thể giữ được bọn chúng không? Đầu mới bị chặt ra, có thể nhanh chóng đưa đến phủ Tế Châu, hẳn không cần đến ba ngày."
Vừa nói, hắn vừa thản nhiên đứng dậy, hơi cúi đầu, ngang tầm mắt cùng với người bị trói trên giá hình, đôi mắt phượng hung lệ buông lỏng mà lạnh lùng: “Tính nhẫn nại của bản hầu luôn không tốt, Lưu đại nhân có thể nghĩ cho rõ ràng?"
Thân thể người đang bê bết máu run như trấu, ý chí hoàn toàn suy sụp, run giọng thú nhận: "Người đang trốn ở Đắc Nguyệt sơn trang ."
Hai quan văn đi theo ghi chép đầu tiên là cả kinh, sau đó là vui mừng khôn xiết, nhanh chóng viết lời khai lên trên bản cáo trạng.
Sau khi có được đáp án này, đôi mắt của Tạ Chinh phủ một tầng sương sắc, bước ra khỏi địa lao mà không quay đầu lại, Tạ Thập Nhất vội vàng đuổi theo.
Kể từ đêm Tạ Chinh cảnh cáo Lý Hoài An xong, hắn vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm động tĩnh của Lý gia, thế nhưng lớn nhỏ ở Lý gia đều là cáo thành tinh, làm việc rất cẩn thận, thật vất vả mới bắt được một tên chủ bộ bên cạnh Lý Hoài An, không ngờ đối phương lại ngoan cố đến lạ thường.
Tạ Chinh ra lệnh cho người kiểm tra kỹ thân phận của ông ta, mới biết được sau khi đối phương làm việc ở Lý gia, liền đổi tên đổi họ, nghĩ là vì một ngày nào đó sự tình bị bại lộ, người nhà sẽ không bị liên lụy. Mà chỉ có Lý gia mới biết người trong nhà kia, cũng để cho Lý gia nắm lấy điểm yếu của ông ta.
Tạ Thập Nhất vội vàng đi theo bước chân của Tạ Chinh, hỏi: "Hầu gia, phải lập tức phát binh tiến tới Đắc Nguyệt sơn trang sao?"
Bước ra khỏi đại lao, cơn gió thoảng qua mang theo mấy phần mát lạnh.
Tạ Chinh nheo mắt nhìn những chiếc lá vàng cuộn tròn từ trên ngọn cây rơi xuống.
Đúng là đã vào thu.
Hắn thản nhiên nói: “Từ Hổ bộ doanh lấy ra ba trăm tinh kỵ binh đi bao vây Đắc Nguyệt sơn trang, tiếp tục để mắt đến Lý gia bên kia.”
Tạ Thập Nhất do dự một chút, nói: "Hầu gia, đây là đại sự, nếu không để cho người của Huyết y kỵ đi?"
Tám trăm tên huyết y kỵ dưới trướng Tạ Chinh đều là do thân binh của một tay hắn đưa ra, mười chín người đầu tiên được ban cho họ Tạ, chính là những người giỏi nhất trong số họ.
Nếu những người trốn trong Đắc Nguyệt sơn trang thật sự là hậu nhân của Thái tử Thừa Đức, thì những người đi trong chuyến đi này phải là những người trong dòng chính của Tạ Chinh.
Tạ Chinh lạnh lùng bĩu môi dưới: “Phía Đắc Nguyệt sơn trang chẳng qua là Lý gia thả mồi nhử, gấp cái gì?”
Tạ Thập Nhất nửa kinh hãi nửa nghi hoặc, tốn nhiều công sức như vậy mới tra ra được tên họ Lưu kia, chẳng lẽ chỉ là tương kế tựu kế, diễn trò cho người của Lý gia xem?
Trong mắt hắn ta có một khoảnh khắc lóe lên ánh sáng tràn đầy vẻ sùng kính, cảm xúc mênh mông đang định đuổi theo Tạ Chinh, lại nghe thấy người đi phía trước đột nhiên phân phó một câu: "Tên võ tướng họ Trịnh dưới trướng Hạ Kính Nguyên kia, cũng phái người nhìn chặt chẽ một chút."
Giọng hắn lạnh đến rơi cả vụn băng.
-
Lý phủ.
Lý Hoài An mặc một bộ nho bào xanh đậm ngồi trước án, cả người có chút mệt mỏi ngả ra sau, đầu hơi ngẩng lên, ngón tay thon dài đặt hờ trên xương mày, hỏi người vừa trở về bẩm báo: "Những người dưới trướng Vũ An hầu đã đến Đắc Nguyệt sơn trang?"
Người phía dưới đáp: "Thuộc hạ đã tận mắt nhìn thấy mấy trăm kỵ binh bí mật rời khỏi Lư thành."
Lý Hoài An mở mí mắt lên, con ngươi màu sáng của hắn ta hiện ra ánh sáng tựa như màu lưu ly xuyên thấu qua ngăn cửa sổ: "Đưa tin cho biệt viện bên kia, để bọn họ mau chóng tiến về kinh thành."
Đắc Nguyệt sơn trang bất quá chỉ là vỏ bọc, sau khi người của Vũ An hầu bị lừa đi, phía hoàng tôn bên kia có thể bí mật vào kinh.
Đây là một kế điệu hổ ly sơn.
Tấu chương vạch tội Ngụy Nghiêm đã đưa tới kinh thành, chỉ chờ khi Ngụy Nghiêm khẽ ngã, bọn họ lại nói đã tìm được hậu nhân của Thái tử Thừa Đức, “Khuyên” bệ hạ nhường ngôi, Vũ An hầu chưởng binh tại một vùng tây bắc, cũng không có sức lực để xoay chuyển thiên địa.
Trừ phi chính hắn lại phất cờ tạo phản.
Nhưng Tạ thị là cả một nhà trung lương, hắn ta biết, chính là vì thanh danh tổ tiên Tạ thị, Tạ Chinh cũng sẽ không đi đến một bước đó.
Huống hồ... Trên thế gian này cũng không phải không có người kiềm chế hắn.
Người đến báo tin đã lui ra ngoài, gió chiều thổi tung những ô cửa sổ đang mở, mặt trời lặn nghiêng chừng nửa trượng.
Lý Hoài An khẽ cau mày nhìn bức tranh ở trên án vừa mới vẽ xong chưa bao lâu.
Trong tranh, núi non đầy gió tuyết, phủ đầy bách xanh, trong tuyết phủ mênh mông, một điểm nho nhỏ màu hạnh trên đường cái gập ghềnh trở thành màu sáng duy nhất giữa bầu trời trong tranh.
Nhìn kỹ hơn ở phía dưới, rõ ràng là nữ nữ tử mặc váy áo màu hạnh, đang quay lưng đi trên con đường cái gập ghềnh, không nhìn rõ dung mạo, tựa hồ đã đi bộ rất lâu trong đống tuyết, mái tóc đen ở giữa đã nhuộm đầy sương tuyết, đôi bàn chân không mang giày tất, bị lạnh đến đỏ bừng.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Lý gia đi đến một bước này, đã không còn đường lui.
Chỉ là cho đến bây giờ, hắn ta vẫn không muốn khiến nàng phải liên lụy vào.
Đó là cô nương chân thành và nồng nhiệt nhất mà đời này hắn ta từng thấy được, tựa như là một mặt trời, soi chiếu hết tất cả mọi thứ dơ bẩn bẩn thiểu trên thế gian.
-
Phàn Trường Ngọc nằm tĩnh dưỡng ở trên giường đến ngày thứ tư, Tạ Thất và những thân binh mà nàng phái đi rốt cuộc cũng đã hộ tống Trường Ninh và Triệu đại nương đến Lư thành, cả đoàn người tìm được nơi ở của nàng mà không tốn nhiều công sức.
Trường Ninh và Triệu đại nương thấy Phàn Trường Ngọc bị thương như vậy, ôm nàng suýt nữa thì khóc thành lệ nhân, Phàn Trường Ngọc phí rất nhiều sức lực mới trấn an được một già một trẻ này.
Bởi vì có nhiều người, không thể nhét tất cả bọn họ vào sân nhỏ được giao cho các võ tướng tĩnh dưỡng, Phàn Trường Ngọc nhờ Tạ Thất tìm một ngôi nhà trong thành, sau khi chuẩn bị xong, liền đưa Tạ Ngũ cũng bị thương cùng với Triệu đại nương mấy người các nàng đến sống cùng nhau.
Tạ Ngũ và Tạ Thất tình như thủ túc, được Tạ Thất chăm sóc, ngoài ra còn có Triệu đại nương ngày ngày nấu đủ loại canh bổ dưỡng, gương mặt hắn ta bởi vì trong lúc bị thương gầy gò đi rất nhiều, lập tức trở nên mượt mà hơn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Khi Trường Ninh nghe được tin phản tặc đã đền tội, bé mở to đôi mắt đen láy, hơi khẩn trưởng hỏi Phàn Trường Ngọc: "A tỷ, còn Bảo Nhi và mẫu thân của cậu ấy thì sao?"
Phàn Trường Ngọc cũng đang nghĩ đến việc tìm kiếm Du Thiển Thiển, nhưng nàng vẫn luôn bị ép ở nhà dưỡng thương, cho nên biết rất ít về động tĩnh trong quân.
Nàng chỉ có thể sờ sờ lên búi tóc trên đầu Trường Ninh, an ủi: “Bọn họ không ở trong quân, có lẽ đã sớm trốn thoát.”
Khuôn mặt mũm mĩm của Trường Ninh lập tức nhăn lại: "Vậy a, chúng ta không tìm thấy được Bảo Nhi bọn họ, bọn họ cũng không tìm được chúng ta. . . "
Bé xoa xoa ngón tay, thấp giọng hỏi: "Vậy sau này có thể gặp được nhau không?"
Phàn Trường Ngọc kiên định nói: "Được."
Lúc này Trường Ninh mới vui vẻ trở lại, nói: “Trước khi Ninh Ninh bị bắt đi, đã nói với Bảo Nhi rằng sẽ tìm tỷ tỷ và tỷ phu đến cứu cậu ấy, Ninh Ninh nhất định không được thất hứa.”
Phàn Trường Ngọc cười xoa đầu bé, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nhiều tâm sự.
Cho đến nay nàng vẫn chưa nghe được tin tức dư nghiệt phản tặc còn sống, cũng không biết Tạ Chinh thật sự không biết hay là đã ém nhẹm tin tức.
Nghĩ đến việc ngày đó ngẫu nhiên gặp được hắn khi ra khỏi đại lao, trái tim vẫn có chút hụt hẫng.
Nàng nghĩ có lẽ nàng vẫn chưa quá quen với cuộc hội ngộ như vậy.
Bất quá cũng không biết ngày đó hắn vào đại lao thẩm vấn ai, cũng không có khả năng là đôi mẫu tử kia...
Nàng rất lo lắng, sau tang lễ của Hạ Kính Nguyên, nàng đã đề xuất trở lại trong quân, nhưng Đường Bồi Nghĩa đã yêu cầu nàng nhân cơ hội này tĩnh dưỡng một thời gian, chờ đến khi bên kinh thành phong thưởng xuống thì trở lại trong quân.
Phàn Trường Ngọc không thể nói gì, nàng muốn mượn thế lực trong quân để bí mật tìm kiếm mẫu tử Du Thiển Thiển, cũng muốn biết liệu Tạ Chinh có âm thầm tiếp tục truy đuổi Tùy Nguyên Hoài hay không.
Hiện tại cả hai đã không còn gặp nhau, trải qua trận chiến thảm khốc ở Lư thành, nàng cũng không đành lòng lại đuổi Tạ Ngũ Tạ Thất đi, chỉ coi bọn họ như là huynh đệ của mình mà đối đãi, trước mắt nàng cũng không biết gì về hành tung của Tạ Chinh.
Nếu như Tạ Chinh muốn tự mình giải quyết Tùy Nguyên Hoài, có lẽ bọn họ có thể hợp tác, chỉ cần có thể đảm bảo tính mạng của mẫu tử Du Thiển Thiển là được.
Nếu Tạ Chinh căn bản không biết về chuyện này, Phàn Trường Ngọc cảm thấy, tự nàng sẽ tìm được cách tìm thấy Tùy Nguyên Hoài, chấm dứt mối tai họa.
Du Thiển Thiển đã không còn Dật Hương lâu, lại mang theo Du Bảo Nhi cô nhi quả mẫu, sợ cũng không có chỗ để đi, năm đó Du Thiển Thiển có ân với nàng, bây giờ nàng tạo được bước đột phá, tất nhiên là nguyện ý thu lưu mẫu tử Du Thiển Thiển.
Phàn Trường Ngọc không biết liệu những năm sau mình có hối hận với quyết định hiện tại hay không, nhưng Du Bảo Nhi chỉ là một đứa trẻ chưa từng làm điều gì xấu, chỉ cùng với Du Thiển Thiển bị bắt trở lại phủ Trường Tín vương phủ, cậu nhóc không thể bởi vì không có cách nào lựa chọn chốn được sinh ra mà phải giao đi mạng sống.
Phàn Trường Ngọc cũng tin Du Thiển Thiển có thể dạy dỗ Du Bảo Nhi rất tốt.
Nếu như có chuyện vạn nhất, sau này Du Bảo Nhi cũng sẽ có tính tình tồi tệ như gia phụ của nhóc, có ý đồ muốn khơi mào chiến hỏa trong thiên hạ, đứa nhỏ kia ở ngay trước mặt nàng, nàng sẽ không nương tay để cho cậu nhóc có cơ hội gây ra đại họa.