Mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, Đường Bồi Nghĩa sải bước vào sân nơi Tạ Chinh ở, những thân binh canh giữ ở ngoài sân viện ngăn lại nói: "Đường tướng quân, đêm qua Hầu say rượu, vẫn chưa thức dậy."
Đường Bồi Nghĩa kinh ngạc, Tạ Chinh trong quân nổi tiếng là tửu lượng cao, tối qua hắn không uống nhiều, tại sao lại say?
Tuy là thầm oán thế, nhưng vẫn ôm quyền nói: "Ta nghe thuộc hạ nói, Lý đại nhân tựa hồ không từ mà biệt, đã sớm hồi kinh, cảm thấy có hơi kỳ lạ, nên đã đến đây tìm Hầu gia thương nghị việc này.”
Dù là người thô lỗ, nhưng ông ta vẫn rõ chuyện tranh giành quyền lực trong triều giữa Lý đảng và Ngụy đảng, Lý Hoài An không từ mà biệt, ngay cả tiệc mừng tối qua cũng không tham gia, nhất định phải có mờ ám gì đó trong đó.
Hiện tại ông ta đang tiếp nhận binh mã hai phủ Sùng châu và Tế châu, mặc kệ là nghiêng về phe Lý đảng hay phe Ngụy đảng, chỉ cần ông ta sơ ý bước sai một bước, có thể sẽ vạn kiếp bất phục.
Thay vì sớm đứng vào phe nào, không bằng trước hết lấy lòng người đã rút ra khỏi những chuyện này là Vũ An hầu.
Một là ở mức độ nào đó mà nói, Vũ An hầu có thể coi là thượng cấp của ông ta.
Thứ hai, so với những quan văn không biết gian khổ nơi tiền tuyến, ông ta cảm thấy Vũ An hầu xuất thân từ võ tướng có thể càng thương cảm tướng sĩ dưới trướng hơn.
Thân binh canh giữ bên ngoài viện nghe được mục đích đến đây của Đường Bồi Nghĩa, nói: "Cực khổ mời Đường tướng quân trở về trước chờ một lát, chờ Hầu gia tỉnh dậy, ti chức sẽ bẩm báo với Hầu gia."
Đường Bồi Nghĩa gật đầu đi trở về, nhưng tình cờ gặp Tạ Ngũ ôm bộ xiêm y sạch sẽ được gấp lại, ông ta có ấn tượng với Tạ Ngũ, vì vậy lập tức ngăn Tạ Ngũ lại, hỏi: "Ngươi không phải là thân binh của Phàn đô úy sao? Sao lại ở chỗ này?"
Thần sắc Tạ Ngũ hơi ngưng lại, đành phải nói lung tung: "Tối hôm qua đô úy uống say, hiện tại đang tạm nghỉ ở tây sương phòng, ti chức... Ti chức tìm bộ xiêm y mới đưa tới cho đô úy thay."
Đường Bồi Nghĩa nói: "Tây sương phòng ở hướng bên kia, ngươi là đang đi tới đông sương phòng."
Tạ Ngũ nhắm mắt nói: "Là ti chức ngu dốt, chưa quen đường trong phủ, đã đi nhầm."
Đường Bồi Nghĩa xua tay: "Được rồi được rồi, nhanh đi đưa cho Phàn đô úy đi."
Tạ Ngũ chỉ có thể ở tại chỗ rồi đánh một vòng, ôm bộ xiêm y mới tinh đi tới hướng tây sương phòng bên kia.
Đường Bồi Nghĩa bước qua một cánh cửa có treo hoa, tình cờ gặp Trịnh Văn Thường, đối phương ôm quyền với ông ta, nói: "Gặp qua tướng quân."
Đêm qua Trịnh Văn Thường cản rượu cho Phàn Trường Ngọc, cuối cùng uống rất nhiều, say khướt trong bữa tiệc, phải sai hạ nhân tạm thời bố trí người vào sương phòng trong phủ.
Đường Bồi Nghĩa gật đầu và hỏi: "Văn Thường cũng mới tỉnh dậy à?"
Trịnh Văn Thường nói: "Thật xấu hổ, là say rượu ngủ quên."
Sáng sớm, Đường Bồi Nghĩa thậm chí còn chưa ăn bữa sáng, được thuộc hạ bẩm báo đã đi tới tìm Tạ Chinh, lúc này đang muốn đi dùng cơm, liền mời Trịnh Văn Thường: "Đã dùng bữa sáng chưa? Nếu chưa dùng qua, có thể qua chỗ ta dùng một chút."
Trịnh Văn Thường nói: "Đã dùng ở bên tây sương."
Khi Đường Bồi Nghĩa nghe Trịnh Văn Thường nói cũng ở bên tây sương, cười nói: "Thật trùng hợp, nghe nói Phàn đô úy cũng được an trí ở đó."
Nghe vậy, Trịnh Văn Thường cau mày nói: "Ở tây sương chỉ có mươi hai gian phòng, đều là tướng quân của Uy hổ doanh, Phàn đô úy không có ở bên kia?"
Đường Bồi Nghĩa nhớ tới Tạ Ngũ ôm xiêm y sạch đi đến bên ngoài sân viện của Tạ Chinh, lại nghĩ đến thái độ bất thường của Tạ Chinh tối hôm qua, khuôn mặt của ông ta có thể nói là biểu lộ đặc sắc.
Trịnh Văn Thường thấy Đường Bồi Nghĩa rất lâu không nói chuyện, đành phải hỏi lại: "Chẳng lẽ Đường tướng quân nghe lầm?"
Đường Bồi Nghĩa cuối cùng chỉ lắp bắp: "Cái kia hẳn là là do ta nghĩ sai rồi."
-
Ngọn gió từ đâu thổi tới lay động tấm rèm lụa, căn phòng ấm áp dễ chịu.
Phàn Trường Ngọc bị ép vào giữa chăn bông, nụ hôn vừa hung ác vừa mãnh liệt của đối phương khiến nàng không thở nổi.
Trong hơi thở của hắn ngoại trừ nhàn nhạt mùi máu tươi, trên người hắn còn có khí tức trong trẻo độc nhất vô nhị, phảng phất là sương sớm bao phủ lấy vùng bắc địa.
Nụ hôn vốn dĩ chỉ là cảm xúc kích động, chẳng biết lúc nào đó đã thay đổi hương vị.
Hô hấp của Tạ Chinh trở nên nặng nề, hắn không còn thỏa mãn với việc mút mát hôn môi lưỡi của nàng nữa, một tay giữ cằm nàng, hôn từ khóe miệng đến cằm, rồi dọc theo chiếc cổ mỏng manh.
Cổ của Phàn Trường Ngọc rất mẫn cảm, có lẽ bởi vì đó là bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể con người, nàng không thể kiềm chế toàn thân run rẩy.
Đôi môi mỏng của Tạ Chinh áp lên làn da mỏng manh tinh tế trên cổ nàng, cơ hồ có thể cảm thấy máu đang dâng trào dưới tầng máu thịt kia.
Ánh mắt hắn càng ngày càng tối, hắn không kìm được chân răng ê buốt, điên cuồng muốn cắn, ngoạm lấy miếng thịt nhỏ kia, mút thật mạnh tạo thành vết đỏ mới dừng lại.
Phàn Trường Ngọc bị hôn khiến cho mơ mơ màng màng, toàn thân đều nóng bừng, một bàn tay to tham lam tiến vào vạt váo bị kéo loạn của nàng, lòng bàn tay nóng bỏng vô tình chạm vào vết sẹo dài ba tấc trên bụng, cả người nàng đột nhiên tỉnh táo đẩy Tạ Chinh ra, quấn chặt lấy vạt áo.
Tạ Chinh bị đẩy ra, chỉ sửng sốt một chút, sau đó hỏi nàng: "Bị thương tại trận chiến Lư thành kia?"
Phàn Trường Ngọc yên lặng gật đầu.
Vết sẹo kia quá dài, kéo dài từ trên rốn xuống bên trái thắt lưng. Hầu hết các vảy đã bong ra, nhưng vẫn để lại vết sẹo rõ ràng, màu sắc rõ ràng khác với màu da xung quanh, hình dạng vặn vẹo như con rết.
Trước đây nàng không để ý lắm, nhưng khi bàn tay của Tạ Chinh xoa lên, nàng gần như theo phản xạ đẩy hắn ra.
Nàng không thể nói tại sao, nhưng nàng chỉ không muốn hắn nhìn thấy nó.
Dục vọng trong mắt Tạ Chinh đã hoàn toàn lắng xuống, hắn yên lặng nhìn chằm chằm Phàn Trường Ngọc, nói: "Cho ta xem một chút."
Lúc trước hắn đến gặp nàng, vết thương của nàng đã được băng bó xong, hắn chỉ biết trên bụng nàng cũng có vết thương, nhưng hắn không biết đó là vết thương thành dạng gì.
Phàn Trường Ngọc cảm thấy không thoải mái khi bị hắn nhìn chằm chằm, cụp mắt xuống tránh đi ánh mắt của hắn: "Trên người võ tướng ai mà không có vài vết sẹo, chẳng có gì đáng xem."
Nàng giơ tay buộc dây buộc phía trước vạt áo, chuyển chủ đề: “Có hơi đói bụng, không biết phòng bếp còn chút đồ ăn nào không…”
Bàn tay thắt nút bị nắm lấy, Tạ Chinh nhìn chằm chằm nàng, lặp lại lời vừa rồi: "Cho ta xem một chút."
Phàn Trường Ngọc trầm mặc một hồi, cuối cùng buông tay đang nắm chặt dây thắt lưng ra.
Quên đi, có thể giấu hắn được nhất thời, cũng không thể giấu hắn vĩnh viễn.
Bộ áo bào chử sắc của các võ tướng trong quân bị cởi đến khuỷu tay, treo giữa hai cánh tay, phảng phất như chia nửa vai trên, gầy nhưng không yếu ớt, khiến người ta vô thức nghĩ đến tầng trúc mọc trên nham thạch, bên trong sự gồ ghề bộc lộ sự dẻo dai.
Trên xương quai xanh bên trái có một vòng tròn dấu răng rất nhạt, là đã lâu trước do hắn lưu lại. Bộ ngực dùng vải lụa bọc lấy, lộ ra độ cong mê người, phần eo dưới mảnh mai và thon thả, giữa các cơ bắp săn chắc không có chút mỡ thừa nào.
Đó là một vẻ đẹp tột cùng khác với vòng eo mềm như dương liễu của nhóm vũ cơ kia, giống như rượu mạnh lâu năm, sau khi uống vào thì sẽ không quen với canh ngọt dính người.
Ánh mắt Tạ Chinh rơi vào vết sẹo hình con rết trên bụng trái của nàng, hắn yên lặng nhìn một hồi, đưa tay vuốt ve, hỏi: "Còn đau không?"
Làn da trên người Phàn Trường Ngọc để trần lâu trong không khí có chút lạnh, đầu ngón tay ấm áp của hắn đột nhiên vuốt ve lên, phảng phất có kiến bò qua, tê dại ngứa ngáy, khiến nàng có chút khó chịu duỗi thẳng thân trên.
Nàng khẽ nhíu mày, cố gắng hết sức để không nghe ra bất kỳ dị thường nào trong giọng nói của mình: "Đều đã đóng vảy rồi, sớm đã không thấy đau."
Nói xong cũng muốn thắt cho xong vạt áo, nhưng Tạ Chinh vẫn không thu tay lại, hai mắt của hắn nửa rũ xuống, khiến người lúc này nhìn không rõ biểu tình trong mắt hắn, lòng bàn tay mang theo vết chai vuốt ve tỉ mỉ lên vết sẹo dài dữ tợn kia: "Lúc nàng bị thương đã nghĩ gì?"
Phàn Trường Ngọc nhớ lại tình huống nguy hiểm ngày đó, thất thần trong giây lát, sau đó thản nhiên cười nói: “Không thể nghĩ ngợi được gì cả, chỉ cảm thấy người ở phía đối diện thật nhiều, trường đao, trường kích, rìu, tất cả đều nhắm vào ta nghênh đón, nhưng những binh lính theo ta ra khỏi thành lần lượt ngã xuống, nhưng ta cứu không được bọn họ, ngay cả chính mình cũng cứu không được..."
Vừa dứt lời nàng chỉ cảm thấy bàn tay ở trên eo mình đột nhiên siết chặt lại, nàng bị người trước mặt dùng sức cực lớn kéo vào trong ngực.
Đầu bị ép tựa đầu vào vai Tạ Chinh, nàng có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp toàn thân hắn căng thẳng, lệ khí nồng nặc xung quanh hắn khiến không khí trong phòng trở nên mỏng manh hẳn.
Hắn khàn giọng nói: "Là ta đến muộn."
Phàn Trường Ngọc thấy nao nao, sau đó ôn nhu ôm lấy eo gầy của hắn, đem mặt dán vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, chậm rãi nói: “Lúc ấy ta không nghĩ huynh sẽ đến, từ Khang thành đến Lư thành, quá xa. Ta ra khỏi thành trì hoãn thời gian, chỉ là cảm thấy Hạ đại nhân vong thân chỉ để thủ đến khi viện quân đến, nếu ta liều cái mạng này có thể kéo dài được một khắc chính là một khắc. Nếu chiến tử dưới thành, coi như ta không thể thay ngoại tổ phụ mình lật lại bản án, nhưng khi người ở hậu thế khi nhắc đến Mạnh gia, cũng sẽ không còn cảm thấy cả nhà Mạnh thị đều là tai họa quốc thể.”
Cánh tay quanh eo nàng không ngừng siết chặt, khiến cho xương ở eo nàng đau nhói.
Tạ Chinh dùng tay kia ấn vào gáy nàng, khiến nàng dán sát vào hắn hơn.
Phàn Trường Ngọc nhìn không thấy biểu cảm trên mặt hắn, chỉ nghe hắn nói: “Sau này sẽ không lại để cho nàng phải một mình đối mặt với những chuyện này nữa.”
Trong lòng Phàn Trường Ngọc vừa dâng lên niềm vui mừng và chua xót, nàng ngước mắt nhìn hắn, chân thành nói: “Ta sẽ điều tra rõ chân tướng của năm đó, Ngụy Nghiêm giết phụ mẫu của ta, ông ta nhất định biết được ẩn tình của huyết án Cẩm châu. Bây giờ ông ta lại đang cấu kết với phản tặc, suýt chút nữa đã hại Lư thành rơi vào tay phản tặc, bọn người của Đường tướng quân đều nói Ngụy đảng sắp ngã đổ. Chờ đến khi tiến kinh, ở trên điện Kim Loan ta sẽ nói ra thân phận thật sự của mình, bức hoàng đế phải thẩm vấn Ngụy Nghiêm, để cho chân tướng của huyết án Cẩm châu mười bảy năm trước được phơi bày khắp thiên hạ.”
Tạ Chinh nghĩ đến Lý gia đã động tay chân vào trận chiến Lư thành, đôi mắt hắn tối sầm lại, hắn đưa tay vuốt mái tóc dài trên lưng Phàn Trường Ngọc, nói: "Ngụy Nghiêm đã âm mưu nhiều năm, chuyện của Lư thành còn có ẩn tình khác, hiện tại Lý đảng dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích Ngụy Nghiêm, đến lúc đó vẫn chưa biết ai sẽ bị rơi đài.”
Phàn Trường Ngọc lộ ra vẻ mặt hoang mang, Tạ Chinh do dự một lúc, vẫn nói cho nàng biết chuyện Lý gia dung túng cho người dưới trướng Ngụy Nghiêm thông đồng với địch.
Đây là thủ đoạn Lý gia thường dùng, giống như cứu tế lũ lụt năm đó.
Bách tính càng lầm than, thây ngang khắp đồng, tội danh mà bọn họ muốn chụp lên đầu của Ngụy Nghiêm càng lớn.
Ngay khi vừa truyền ra lời lên án Ngụy Nghiêm, bách tính đều mang ân bọn họ, trên phố đều nói Lý gia đứng đầu thanh lưu, nhưng lại không biết, chính là do bọn nhân sĩ thanh lưu này lại lạnh nhạt thờ ơ trước sự sinh tử và cơ cực của bách tính.
Phàn Trường Ngọc nghe xong, cả người lâm vào trầm mặc thật lâu.
“Bên ngoài Sùng châu và Lư thành đã chết nhiều tướng sĩ như vậy, lương tâm của bọn họ sao có thể thanh thản?”
Sau một lúc, nàng mới lên tiếng lẩm bẩm, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt lại thành nắm đấm.
Lý thái phó được lòng bách tính, người người đều nói, Ngụy Nghiêm làm ác, chỉ có Lý thái phó mới một lòng vì dân.
Hóa ra tất cả những mỹ danh kia, đó là vì tạo thanh thế mới tạo nên.
Nàng đột nhiên ngước mắt nhìn Tạ Chinh: "Lý Hoài An đâu? Chạy rồi?"
Tạ Chinh đã biết về những thứ lộn xộn mà Lý gia đã làm, tiệc ăn mừng tối qua lại không thấy Lý Hoài An, Phàn Trường Ngọc dễ cảm thấy Lý Hoài An sợ mà bỏ chạy.
Tạ Chinh nhẹ gật đầu, thấy nàng tức giận, liền nói: "Ta cố ý thả hắn đi."
Phàn Trường Ngọc nhíu mày: "Tại sao?"
Bởi vì tư thế ôm ấp vừa rồi, đai lưng phía trước người nàng bị cọ có chút nới lỏng, Tạ Chinh trong lúc vô tình cụp mắt xuống, quét thấy vòng một lớn đầy đặn miễn cưỡng được vải lụa che đậy, yết hầu khẽ giật giật, dời ánh mắt nói: "Để hắn dẫn đội nhân mã của ta đi tìm một người."
Phàn Trường Ngọc hoàn toàn chưa phát giác được, nghe được thì như rơi vào trong sương mù, nàng còn đang hỏi: "Huynh tìm ai?"
Trong mắt phượng Tạ Chinh hiện lên một tia lạnh lùng: “Tùy Nguyên Hoài, hay đúng hơn nên gọi là Hoàng trưởng tôn Tề Mân.”
Có quá nhiều thông tin trong một câu này, lúc nhất thời Phàn Trường Ngọc không kịp phản ứng.
Hắn biết Tùy Nguyên Hoài đã chết kia là giả?
Nhưng làm thế nào mà lại có quan lệ dính líu đến Hoàng trưởng tôn rồi?
Trong lòng nàng có quá nhiều vấn đề chồng chất, nhất thời cũng nắm được đầu mối, chỉ cau mày hỏi: “Hoàng thượng còn không có nhi tử, ở đâu lại có tôn tử?”
Tốt xấu gì nàng cũng đã bỏ ra số bạc lớn để thuê mấy phụ tá, mặc dù không nhớ rõ mối quan hệ thông gia, quan hệ sư đồ phức tạp của các văn võ đại thần mãn triều, nhưng hoàng thất bản triều có bao nhiêu người nàng vẫn nhớ được rõ ràng.
Tạ Chinh hơi bị nghẹn: "Hoàng trưởng tôn mà ta nói là hậu nhân của Thái tử Thừa Đức."
Phàn Trường Ngọc càng thêm khó hiểu: “Không phải Hoàng trưởng tôn đã chết trong trận đại hỏa ở Đông Cung vào mười bảy năm trước rồi sao?”
Nàng suy nghĩ một chút, rất nhanh liền hiểu được điểm mấu chốt, vội vàng ngẩng đầu nói: "Giống như người chết kia không phải Tùy Nguyên Hoài, người chết ở Đông Cung mười bảy năm trước cũng không phải Hoàng trưởng tôn, đúng không?"
Bởi vì nàng đột nhiên thẳng lưng, đai lưng ở giữa khẽ buông lỏng khiến khe sâu kia càng trở nên sâu hơn.
Tạ Chinh muốn trả lời nàng, nhưng khi hắn cúi đầu nhìn thấy được phong cảnh, khiến hắn không thể rời mắt đi, trong đầu hắn như thể bị đổ một bình bột nhão, máu huyết toàn thân đều trào lên da đầu, cảm giác đói bụng trong người kéo tới tận xương tủy, khiến hắn chỉ hận không thể từng miếng nuốt chửng người trước mặt.
Phát hiện ánh mắt của hắn có gì đó không đúng, Phàn Trường Ngọc cúi đầu nhìn xuống, sau đó mới sực tỉnh, hai tay vội vàng khép vạt áo lại, mặt nóng như tôm luộc.
Nàng xấu hổ giận dữ cảnh cáo hắn: "Không được phép nhìn!"
Bọn họ đã hôn nhau rất nhiều lần, hắn cũng đã hôn lên xương quai xanh và bả vai nàng, nhưng ngoài ra thì không không vượt qua gì cả.
Lúc nãy hắn đang nhìn vết thương trên bụng của nàng, trong mắt chỉ có thương tiếc mà không có chút tạp niệm, mới khiến nàng thả lỏng cảnh giác.
Tạ Chinh không nói lời nào, đè người vào giữa chăn bông hôn đủ kiểu, đến khi hô hấp hơi bình phục một chút mới ngước đôi mắt tràn đầy ý muốn xâm lược nói: “Sớm muộn gì cũng phải cho ta nhìn.”
Phàn Trường Ngọc không khống chế được, tát hắn té xuống dưới gầm giường.
Có lẽ là động tĩnh quá lớn, khiến đám thân binh canh giữ ở ngoài sân viện chú ý tới, một thân binh do dự tiến lên gõ cửa phòng một cái, kiên trì mở miệng: "Chủ tử, người của đội Huyết y kỵ đã trở về."
Tạ Chinh dường như đã đoán trước được tin tức mà thân binh bẩm báo, sau khi từ dưới đất bò dậy, giúp đưa nhuyễn giáp tới cho Phàn Trường Ngọc, tâm tình vô cùng tốt, nói: “Đừng tức giận, dẫn nàng đi gặp hai người mà nàng muốn gặp."