Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 164 - Chương 164.

Chương 164. - Chương 164. -

Tối hôm qua Phàn Trường Ngọc đã uống quá nhiều, người nồng nặc mùi rượu, sau khi thay bộ áo bào sạch sẽ mà Tạ Ngũ mang đến, thấy Tạ Chinh sai thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa, hình như là đi ra ngoài, nàng đã lấy ra hai cái bánh bao trắng lớn trong bữa ăn sáng đi theo ra ngoài.

Hành động này làm cho Tạ Chinh bật cười: “Thật đói bụng sao?"

Phàn Trường Ngọc phớt lờ hắn, sau khi ngồi lên xe ngựa tiếp tục gặm bánh bao.

Bánh bao của phủ thành chủ mềm mại lại thơm ngọt, ngon hơn nhiều so với bánh bao ở trong quân.

Tạ Chinh vỗn cũng không cảm thấy đói bụng, nhìn nàng ăn, đột nhiên hắn cũng sinh ra ý muốn nếm thử, ngồi dựa vào xe ngựa một bên nhìn nàng chằm chằm một hồi, hỏi: "Ngon như vậy sao?"

Phàn Trường Ngọc còn nhớ đến sáng nay hắn tỉnh dậy, cũng giống như mình chưa ăn gì, liền hào phóng đưa chiếc bánh bao hấp còn lại trong tay cho hắn: “Cho huynh này.”

Tạ Chinh không nhận lấy, nghiêng người nắm lấy bàn tay còn lại của nàng, chiếc bánh bao kia Phàn Trường Ngọc vốn đã cắn một nửa, cứ như vậy đưa vào miệng hắn.

Phàn Trường Ngọc trừng mắt hầm hầm nhìn hắn, mặt hắn không chút đổi sắc nhai nát rồi nuốt xuống, gật đầu nói: "Thật ngọt."

Một câu mà hai nghĩa này khiến trên mặt của Phàn Trường Ngọc thêm mấy phần xấu hổ, nàng tức giận nói: "Thập nhân nha tuệ!"

Tạ Chinh nhướng mắt: "Chỉ ăn một miếng của nàng, sao lại liên quan đến ‘Thập nhân nha tuệ’ rồi?"

Đối mặt với ánh mắt mê mang của Phàn Trường Ngọc, Tạ Chinh dừng một chút, đột nhiên hỏi: "Có phải nàng cho là, người khác cắn một miếng đồ nàng từng ăn, liền có ý ‘thập nhân nha tuệ’?"

Phàn Trường Ngọc thành thật gật đầu, lại hỏi: "Không phải sao?"

Tạ Chinh yên lặng ấn thái dương: “Lão đầu tử kia đã dạy nàng cái gì đấy?"

Phàn Trường Ngọc nhỏ giọng thì thầm: “Đây là ta tự mình đọc sách rồi ngộ ra."

Tạ Chinh bị lời này chọc cười, giương mắt phượng nhìn nàng nói: "Vậy ra nàng rất có ngộ tính."

Phàn Trường Ngọc không ngốc, đương nhiên có thể nghe được lời này của hắn không phải là đang khen mình, nàng ăn mấy miếng thì ăn xong cái bánh bao cuối cùng: “Trong khi đánh trận ta đã bỏ bạc ra để mời phụ tá, hiện tại không đánh trận, sau này ta sẽ mời cho mình một tây tịch*."

*tây tịch (西席): danh hiệu này bắt nguồn từ một điển cố: Thời Đông Hán, khi còn làm Thái tử, Hán Minh Đế bái Hoàn Vinh làm thầy. Sau khi lên ngôi, nhà vua vẫn hết sức kính trọng ông. Mỗi khi đến phủ của Hoàn Vinh, Minh Đế đều nhường chiếu phía Tây (tức chỗ ngồi tôn quý) cho thầy mình. Từ đó, hai chữ này được hậu nhân dùng để thể hiện sự tôn kính đối với thầy giáo.

Tạ Chinh nói: "Không cần phiền phức như vậy."

"Thập, nghĩa là nhặt lấy; nha tuệ, là lời của người khác. Câu ‘thập nhân nha tuệ’, xem như nhặt lấy lời của người khác coi như của mình, thường sử dụng ý là đạo văn và sao chép."

Giọng hắn trầm thấp mà tràn đầy từ tính, kiên nhẫn giải thích những câu hỏi khó linh tinh, mất đi một chút sát khí của võ tướng, lại thêm một chút tao nhã mà Phàn Trường Ngọc không thể diễn tả được.

Nhận thấy nàng đang xuất thần, Tạ Chinh giơ tay gõ nhẹ lên trán nàng, nói: “Từ nay về sau, mỗi ngày tới chỗ ta học hai canh giờ, miễn cho đến khi lão đầu tử trở về, thấy nàng học thành dạng này, ngài ấy sẽ bị chọc tức đến mức nguy hiểm tới tính mạng."

Phàn Trường Ngọc che cái trán bị hắn gõ, nghe hắn nói tới Đào Thái phó, nàng không đoái hoài đến giận dỗi, hỏi: "Huynh có tin tức của nghĩa phụ rồi hả?"

Đôi mắt của Tạ Chinh hơi nheo lại: "Không có, nhưng tóm lại không thể thoát khỏi liên quan tới Ngụy Nghiêm."

Nói đến câu cuối cùng, giọng hắn chợt lạnh đi.

Xe ngựa vừa lúc dừng lại, phía trước truyền đến giọng nói của Tạ Thập Nhất: "Chủ tử, đã đến rồi."

Tạ Chinh xuống xe ngựa trước, vươn tay ra hiệu cho Phàn Trường Ngọc nắm lấy, trang phục Phàn Trường Ngọc mặc có thể bước dài mà nhảy xuống, khi quay đầu lại thì nhìn thấy Tạ Chinh nhàn nhạt nhướng mày.

Nắng mùa thu từ trên bóng cây đổ xuống mặt nàng, nụ cười trên khóe miệng là một loại sáng lán thấy được ở thiếu nam thiếu nữ, thanh khiết trong trẻo, ấm áp và tràn đầy sức sống.

Thấy nàng cười, Tạ Chinh cũng kéo khóe môi: "Ta sợ nàng đụng phải vết thương."

Phàn Trường Ngọc thản nhiên nói: "Sớm đã không thấy đau."

Nàng đi trên con đường trải đầy lá vàng phía trước, Tạ Chinh chậm rãi đi sau nàng một bước, nhưng hắn có thể rất chính xác nắm lấy tay nàng: “Ta biết, nhưng ta sợ nàng đau."

Những lời này lọt vào tai Phàn Trường Ngọc, trái tim nàng không kịp chuẩn bị mà trở nên tê dại một chút.

Nàng quay đầu nhìn về phía Tạ Chinh, lại thấy Tạ Chinh đang nhìn thẳng phía trước, hắn nói: "Chính là nơi này."

Cuối con đường là một biệt viện, ngoài viện có mấy chục tên thiết vệ huyền giáp canh giữ, bọn họ nhìn thấy Tạ Chinh, đều quỳ một gối: "Hầu gia."

Tạ Chinh khẽ gật đầu, ra lệnh: "Mở cửa."

Khi cánh cổng sơn son chậm rãi mở ra hai bên, một đôi mẫu tử ở bên trong biệt viện cũng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Phàn Trường Ngọc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, bước nhanh vào trong viện: "Thiển Thiển?"

Du Thiển Thiển cũng vừa mừng vừa sợ, nắm lấy tay Phàn Trường Ngọc nhìn trái nhìn phải: “Thật không ngờ lại gặp được muội ở đây…”

Vừa nói, nàng ta lại bảo Du Bảo Nhi đã cao lớn lên không ít chào Phàn Trường Ngọc: "Bảo Nhi, đây là Trường Ngọc cô cô của con, sao còn không gọi người?"

Du Bảo Nhi nhìn về phía cửa lớn, thấy chỉ có Tạ Chinh cùng Phàn Trường Ngọc đi vào, mới quay đầu nhìn Phàn Trường Ngọc: "Trường Ngọc cô cô."

Sau khi gọi một tiếng, nhóc siết chặt bàn tay giấu trong ống tay áo, mang theo một tia khẩn trương mà chính mình không nhận ra: “Trường Ninh muội muội đâu?”

Ngày đó khi chia tay với Trường Ninh vẫn là ở phủ Trường Tín vương, đã gần nửa năm không gặp, nhóc cũng không biết Trường Ninh là đã được cứu đi, hay là vẫn bị những người kia mang đi nơi khác.

Phàn Trường Ngọc xoa đầu của nhóc, nói: “Ta cũng mới biết các người ở chỗ này, Ninh Ninh ở nhà, lát nữa ta sẽ dẫn muội ấy qua.”

Du Bảo Nhi hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đáp ứng.

Du Thiển Thiển có lẽ đã biết được thân phận của Tạ Chinh, khi gặp lại hắn, trên mặt có thêm vài phần câu nệ: “Đa tạ ân cứu mạng của Hầu gia."

Tạ Chinh tránh phần hành lễ này của Du Thiển Thiển, chỉ nói: "Đều là bổn phận của chúng thần."

Cách xưng hô tinh tế này khiến cả Phàn Trường Ngọc và Du Thiển Thiển đều nhận ra điều bất thường.

Vừa vặn Tạ Thập Nhất vội vàng đi vào trong viện, tựa hồ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, nhưng lại ngại nhiều người nên không tiện mở miệng.

Tạ Chinh nhân tiện nói: "Các người trò chuyện trước đi."

Sau khi Tạ Chinh rời khỏi viện, Du Thiển Thiển kéo Phàn Trường Ngọc ngồi xuống và châm trà cho nàng, sau đó hỏi: "Hầu gia bây giờ vẫn là phu quân của muội à?"

Sau khi nàng ta bị Tề Mân bắt đi, biết rất ít tin tức, hiện tại Tạ Chinh đã là Vũ An hầu, nàng ta cũng không biết Tạ Chinh cùng Phàn Trường Ngọc bây giờ đã xảy ra chuyện gì.

Phàn Trường Ngọc bưng chén trà suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Không tính là thế, lúc trước hai người bọn muội là thành thân giả."

Du Thiển Thiển dừng tay châm trà mình, nghĩ rằng nàng bây giờ đi theo Tạ Chinh mà không có danh phận, ánh mắt phức tạp cùng đau lòng nhìn về phía Phàn Trường Ngọc: "Thật có lỗi, ta không phải cố ý đề cập đến điều này ..."

Phàn Trường Ngọc không coi trọng: “Không sao cả."

Thấy nàng thật sự không thèm để ý, Du Thiển Thiển có chút yên tâm, sau đó lắc đầu cười nói: “Muội đó, tâm lớn thành như vậy, thật không biết là phúc hay họa… Thôi thôi, bây giờ muội có quân công trên người, sau này sẽ được phong quan tiến chức, ăn bổng lộc của triều đình, cũng không cần quan tâm đến chuyện cưới gả."

Phàn Trường Ngọc nghe được thì không hiểu lắm, làm sao đột nhiên nói đến chuyện thành thân rồi?

Nàng ho khan hai tiếng nói: "Mấy chuyện đó vẫn còn sớm."

Du Thiển Thiển thở dài hỏi: "Vậy muội với Hầu gia định cứ sống như vậy sao?"

Phàn Trường Ngọc gãi đầu, cẩn thận cân nhắc ý nghĩa của câu nói "cứ sống như vậy sao" của Du Thiển Thiển, vẫn chưa tìm được Đào Thái phó, Ngụy Nghiêm chưa bị lật đổ, nỗi oan khuất của Mạnh gia còn chưa được rửa sạch, trước mắt nàng còn bao nhiêu thứ, tất nhiên phải giải quyết ổn thỏa rồi mới lo chuyện cưới gả.

Vì vậy Phàn Trường Ngọc gật đầu nói: "Như thế này cũng tốt."

Vẻ đau lòng trong mắt Du Thiển Thiển càng lộ rõ hơn, nàng ta tát mạnh vào cánh tay Phàn Trường Ngọc, mắng: "Muội đồ cô nương ngốc này!"

Sau đó lại thở dài thật sâu, khuyên nhủ: “Ta biết Hầu gia là nhân trung long phượng, thế gian này không có nữ tử nào không thích anh hùng cái thế như vậy, đại khái cuối cùng sẽ có một ngày ngài ấy cũng phải thành thân, muội vẫn cứ vô danh vô phận đi theo ngài ấy, đến lúc đó người chịu khổ chính là bản thân muội."

Khi đó Phàn Trường Ngọc mới nhận ra rằng Du Thiển Thiển đã hiểu lầm, bối rối sờ cái ót của mình, nói: "Huynh ấy muốn cưới muội, nhưng muội cảm thấy còn chưa phải lúc..."

Du Thiển Thiển: "..."

Vậy mà lại để cho nàng ta lo lắng vô ích nửa ngày.

Du Thiển Thiển giả vờ tức giận, Phàn Trường Ngọc thành thật tiết lộ thân phận của mình, sắc mặt của Du Thiển Thiển thay đổi vài lần, ánh mắt phức tạp nói: “Ngăn cách bởi mối thù hận của trưởng bối, Hầu gia vẫn có thể đợi muội như vậy, phần chân thành này có thể được nhật nguyệt chứng giám."

Phàn Trường Ngọc nhếch môi cười: “Muội sẽ không để cho huynh ấy phải bị cắn rứt lương tâm cả quãng đời còn lại, cũng sẽ không để ngoại tổ phụ của muội chịu oan thiên cổ.”

Du Thiển Thiển bị quyết tâm và khí phách của Phàn Trường Ngọc vào giờ khắc này ảnh hưởng, nàng ta cũng mỉm cười, nói: "Vậy thì liền tra đi, nếu như không có manh mối, không ngại thử ra tay từ chỗ Tùy gia."

Phàn Trường Ngọc kinh ngạc hỏi: "Tùy gia?"

Du Thiển Thiển gật đầu.

Sau khi nàng ta được Huyết y kỵ cứu ra mới biết được thân phận thật sự của Tề Mân.

Trước đây nàng ta chỉ cảm thấy quan hệ giữa Tề Mân và Phủ Trường Tín vương vô cùng kỳ quái, Lan thị cùng Triệu Tuân bề ngoài là là hạ nhân của vương phủ, nhưng lúc nào cũng đề phòng người trong vương phủ.

Ban đầu nàng ta cho là hai huynh đệ Tùy gia có bất hòa, dù sao cũng không phải là thân huynh đệ.

Sau đó, Trường Tín vương và Tùy Nguyên Thanh lần lượt bị thất thế, Tề Mân đưa nàng ta và Bảo Nhi chơi trò ve sầu thoát xác, không tiếc giết chết Trường Tín vương phi, người a di đã đối đãi hắn ta như thân tử, Du Thiển Thiển mới càng cảm thấy hắn ta đáng sợ.

Khi đó trên mặt hắn ta đều là máu me tung tóe do giết chết Trường Tín vương phi, thanh chủy thủ đặt vào trong tay thi thể của Trường Tín vương phi còn chưa cứng, nhằm tự giả thành cảnh tượng tự vẫn, không may bị nàng ta xốc rèm lên nhìn thấy, ánh mắt của Tề Mân ngẩng đầu nhìn nàng ta, đến nay nửa đêm tỉnh mộng nhớ tới nàng ta vẫn còn như gặp ác mộng.

Hắn ta quả thật như rắn hổ mang từ một nơi bí mật mà phun nọc độc, ẩn nấp chỉ tìm cơ hội liền một kích mất mạng.

Du Thiển Thiển nói: "Ta luôn cảm thấy, Tề Mân dường như rất hận Tùy gia, năm đó Thái tử phi Thừa Đức chọn Tùy gia làm chỗ ẩn náu của Tề Mân, có lẽ cũng có nguyên nhân."

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Sau khi rời khỏi chỗ của Du Thiển Thiển, trên suốt đoạn đường trở về, Phàn Trường Ngọc đều trở nên thất thần.

Tạ Chinh gõ gõ ngón tay lên bàn thấp ở trên xe ngựa, hỏi: "Đang suy nghĩ cái gì?"

Phàn Trường Ngọc nói: "Thiển Thiển nói rằng Tề Mân dường như rất ghét Tùy gia. Năm đó, Thái tử phi Thừa Đức đã đưa hắn giấu ở Tùy gia, hẳn không phải là ý tưởng nhất thời."

Tạ Chinh hơi híp mắt: "Trường Tín vương đã chết, Tùy Nguyên Thanh còn ở trong tay ta, chờ sau khi bắt được Tề Mân trở về, ta sẽ thẩm vấn hắn đàng hoàng."

Phàn Trường Ngọc hỏi: “Vừa rồi Tạ Thập Nhất tìm huynh, là có tin tức của Tề Mân sao?”

Tạ Chinh gật đầu: "Người của Huyết y kỵ đã đi theo Lý Hoài An để tìm hắn."

Lần trước bị Huyết y kỵ vây quét, tử sĩ Lý gia cùng với ảnh vệ hoàng thất bên người Tề Mân đã đưa hắn ta chạy thoát, còn Tạ Chinh thì mất đi tung tích của bọn họ.

Lý Hoài An lén lút rời khỏi Lư thành, đến tụ hợp cùng với Tề Mân, đúng lúc để dẫn đường cho người của Tạ Chinh.

-

Cơn mưa lớn xối xả đã tạnh, những giọt nước vẫn nhỏ giọt từ mái ngói của ngôi miếu hoang, nhưng những vũng nước dưới mái hiên đều là một mảnh màu đỏ diễm sắc.

Khắp nơi đều là thi thể, mưa trên mặt đất nhuốm đỏ máu tươi.

Lý Hoài An đang nằm ở lối vào của ngôi miếu hoang, máu tươi trong miệng tràn ra ngoài, nhìn thấy Tùy Nguyên Thanh đang chĩa mũi thương về phía Tề Mân, hắn ta muốn đứng lên ngăn cản, nhưng đã không còn kịp, chỉ có thể khàn giọng đau đớn hét lên: "Điện hạ đi mau, đi mau..."

Chân của Tùy Nguyên Thanh đạp lên mu bàn tay của Lý Hoài An, nhìn hắn ta đau đớn đến vặn vẹo khuôn mặt, cười lạnh nói: “Lý gia nuôi chó thật tốt, chỉ tiếc là trung tâm sai chủ."

Hắn ta từng bước đi về phía Tề Mân đang ngồi bên đống lửa, mũi thương nhuốm máu sát theo hắn ta, nhỏ giọt máu nhớp nháp trên gạch lát nền của ngôi miếu hoang.

Thấy Tùy Nguyên Thanh muốn lấy mạng Tề Mân, Huyết y kỵ đang xử lý nhóm tử sĩ còn lại ở bên ngoài miếu quát lên: "Hầu gia có lệnh, bắt sống người này."

Tùy Nguyên Thanh nhếch miêng cưới với tên Huyết y kỵ vừa nói chuyện, trong mắt mang theo sự điên cuồng và vui sướng vì đại thù sắp báo được: "Lệnh của Tạ Chinh hắn, với Tùy Nguyên Thanh ta thì là ra gì? Thật coi lão tử sợ các người hạ độc lão tử à? Giết chết tiện chủng này, lão tử liền chui xuống đất cùng với phụ vương mẫu phi!"

Mấy tên Huyết y kỵ tiến đến muốn cản hắn ta, lại bị hắn ta dùng một thương quét ngang bay văng ra ngoài.

Mũi thương của hắn ta chỉ thẳng vào cổ họng của Tề Mân, cười lạnh nói: "Mượn danh nghĩa người khác tham sống sợ chết hơn mười năm rồi, nghĩ tới chắc ngươi cũng không có lời trăn trối gì..."

Tề Mân bình tĩnh gọi hắn ta: "Thanh đệ."

Thái dương của Tùy Nguyên Thanh tràn đầy gân xanh, hắn ta dùng sức áp chế mũi thương, từ khóe miệng đến mặt của Tề Mân bị cắt ra một vết máu.

Hắn ta hung ác nói: "Ngươi không xứng gọi như vậy!"

Tùy Nguyên Thanh âm hiểm xảo quyệt nửa đời người, nhưng vẫn là lần đầu bị người lừa gạt đến mức này.

Tình nghĩa huynh đệ hơn chục năm đều là giả!

Người huynh trưởng bị thiêu hủy dụng mạo kia tính tình rất thất thường, nhưng vẫn luôn ấm giọng gọi hắn ta là "Thanh đệ", dạy bảo hắn ta phải chăm chỉ đọc sách cũng là giả!

Khóe miệng Tề Mân bị rách ra, nhưng trên mặt đã rất bình tĩnh, cụp mắt nói: "Chuyện đã đến hiện tại, vẫn là nên nói với người lời xin lỗi, mặc kệ ngươi có tin hay không, cho tới bây giờ ta vẫn không muốn tổn thương đến ngươi dù chỉ một chút."

Câu này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Tùy Nguyên Thanh tức giận đến buông cả thương xuống, trực tiếp tiến lên một bước siết chặt cổ áo của Tề Mân, khàn giọng chất vấn: “Không muốn làm tổn thương đến ta dù chỉ một chút? Hay là không kịp? Mẫu thân của ta xem ngươi như thân tử, ngươi như thế nào có thể xuống tay được ách..."

Còn chưa hỏi xong câu cuối cùng, Tùy Nguyên Thanh đột nhiên cảm thấy tim mình mát lạnh.

Trong cổ dâng lên vị tanh, hắn ta cúi đầu nhìn thoáng qua, một thanh chủy thủ đang đâm vào ngực trái của mình, mà chuôi thủy thủ nằm trong tay Tề Mân.

Hắn ta khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn Tề Mân, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "... Không muốn làm tổn thương đến ta... dù chỉ một chút sao?"

Tề Mân không chớp mắt đẩy thủy thủ về phía trước sâu thêm một tấc, lạnh lùng nhìn thân thể đang co giật của Tùy Nguyên Thanh: "Lời này mà ngươi cũng tin được, ngược lại chết đi cũng không bị oan."

Tùy Nguyên Thanh không thể chỗng đỡ nổi thân thể của mình nữa, quỳ rạp xuống đất, đôi mắt đỏ như máu chảy ra nước: "...Ta vẫn luôn... Luôn coi ngươi là huynh trưởng..."

Tề Mân không chút biểu tình rút thanh chủy thủ ra, lại không thèm nhìn thi thể đổ về phía sau, lạnh lùng nói: "Tất cả những thứ này, đều là Tùy gia nợ ta!"

Lý Hoài An đang nằm ngã ở cửa miếu hoang, đã hoàn toàn choáng váng trước biến cố đột ngột này.

Khi Tề Mân bước đến trước mặt hắn ta, hơi dừng lại nói: "Vốn tưởng rằng ngươi và đám người này là cùng một bọn, ngươi đã đối với cô trung tâm, cô sẽ không giết ngươi."

Nửa khuôn mặt bị chém rách của hắn ta bê bết máu, nửa đầu cúi xuống nhìn người, giống như quỷ đội lốt người.

Lý Hoài An bị hắn ta nhìn chằm chằm, trong lúc nhất thời thậm chí cảm giác mình không thể động đậy.

Huyết y kỵ ở bên ngoài nhìn thấy tình thế không ổn, đang muốn tấn công tới Tề Mân, thì đột nhiên từ trên nóc miếu hoang nhảy xuống một nhóm ảnh vệ, xuất thủ như tia chớp, trong nháy mắt đã lấy đi tính mạng của mấy tên Huyết y kỵ.

Toàn thân Lý Hoài An đổ mồ hôi lạnh, ảnh vệ bên người hắn ta căn bản không bị tử thương chút nào!

Hắn ta sớm đã chuẩn bị xong ...!

Tề Mân lạnh lùng nhìn lệnh bài huyền thiết do ảnh vệ lấy được trên người của một tên Huyết y kỵ, nhặt lên ném cho Lý Hoài An, án mắt tựa như rắn độc nhìn chằm chằm hắn ta: “Đi, đem người của cô mang về cho cô."

Lý Hoài An cầm lấy lệnh bài nhuốm máu đỏ tươi kia, lại quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy Lan thị ban đầu cản đường chết thay cho Tề Mân nằm bên cạnh đống lửa, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Liệu vị mà Lý gia muốn phò tá ngồi lên long ỷ này, thật sẽ trở thành minh quân sao?

Bình Luận (0)
Comment