Đường Bồi Nghĩa vốn vẫn luôn vạn phần tự trách mình vì cái chết của Hạ Kính Nguyên, mặc dù ông ta không muốn dính dáng gì đến Lý đảng, nhưng khi nghe bọn họ yêu cầu vấn tội Ngụy Nghiêm, ông ta lập tức vén áo bào quỳ xuống : "Mạt tướng cũng khẩn cầu bệ hạ tra rõ chuyện Ngụy Thừa tướng cấu kết với phản tặc, trả lại một lời công đạo cho tướng sĩ giết địch nơi tiền tuyến cùng với bách tính khắp thiên hạ!"
Đường Bồi Nghĩa quỳ xuống, tất cả các võ tướng đi theo ông ta đến điện Kim Loan nhận thụ phong tất nhiên cũng quỳ xuống.
Tề Thăng chống khuỷu tay lên tay vịn của long ỷ, ấn lấy thái dương, vẻ mặt rõ ràng không vui: "Đây là làm gì vậy? Từng người, đều học được cách bức bách trẫm?"
Lý Thái phó giữ chặt hốt bản, râu tóc hoa râm cúi mặt thấp xuống, nói lớn: "Chúng thần không dám, chỉ là gian nịnh chưa được diệt trừ, oan khuất chưa làm rõ, làm thế nào mới có thể an ủi linh hồn trung trinh nơi suối vàng? Nếu lão thần không khuyên ngăn, liền không xứng với bộ quan bào đang mặc, ăn bổng lộc của bệ hạ, còn không bằng cáo lão hồi hương!"
Phàn Trường Ngọc nhìn bóng lưng gầy gò như tre trúc của Lý Thái phó, nếu không phải nàng đã sớm biết Lý gia cấu kết với Tề Mân, nàng thật sự sẽ cho rằng Lý Thái phó giống như Hạ Kính Nguyên, cũng là vị quan tốt lo cho nước lo cho dân.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn.
Chính là Tề Thăng cầm một chồng tấu chương trên long án ném xuống đất, giận quá hóa cười nói: "Khuyên ngăn thì khuyên ngăn, Thái phó vì cái gì đem chuyện cáo lão hồi hương ép trẫm?"
Lý Thái phó cúi thấp lưng phía trước xuống mấy phần: “Lão thần không dám!"
Lúc trước hoàng đế cùng Lý Thái phó kẻ xướng người họa trấn áp Ngụy Nghiêm, hiện tại Lý Thái phó lên án Ngụy Nghiêm, nhưng hoàng đế lại ra sức bảo vệ, khiến cho văn võ đương triều thật là lần đầu thấy được.
Những người thông minh một chút nhanh chóng nghĩ đến những tin đồn trước đó, thầm nghĩ chuyện tìm được hậu nhân của Thái tử Thừa Đức hẳn là sự thật.
Trước đó Ngụy đảng vốn vẫn luôn im lặng, khi nhận được thái độ của hoàng đế, lập tức lúc này đứng ra nói: “Thừa tướng vì giang sơn xã tắc Đại Dận lao khổ công cao, dốc hết tâm huyết nhiều năm như vậy, vất vả lâu ngày thành bệnh, phải cáo bệnh ở nhà, các người vì sao lại vu khống Thừa tướng như vậy?"
Nhưng người Lý đảng phẫn nộ phản bác: "Là do người của Thừa tướng tiến cử vào trong quân thả phản tặc Sùng châu ra, khiến cho Lư thành lâm vào hiểm nguy, hiện đã bắt được phụ tá của phản tặc, cũng đã chỉ ra được Ngụy Nghiêm đúng là có cấu kết với phản tặc, nhân chứng vật chứng có đủ, còn có gì có thể giảo biện nữa?”
"Tên Lư Đại Nghĩa kia thích việc lớn hám công to, không tuân theo mệnh lệnh quân ngũ mà tự tiện hành động, trúng phải gian kế của phản tặc thì phải chịu trách nhiệm, bất quá Thừa tướng cũng chỉ chịu trách nhiệm vì đã nhìn lầm người, các ngươi lại muốn gắn cho Thừa tướng tội danh cấu kết phản tặc, đúng là lòng dạ đáng chém! Phụ tá của phản tặc nói có thể tin được hả? Vạn nhất đây là kế ly gián của phản tặc thì sao!"
"Miệng lưỡi ngươi vì sao lại có thể gian trá như thế, bằng chứng như núi, các ngươi là chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Hai nhóm người bên trong đại điện đang tranh cãi kịch liệt, Tề Thăng ngồi trên long ỷ tựa hồ bị làm cho đau đầu, quát khẽ một tiếng: "Đủ rồi!"
Các triều thần lúc này đang chỉ trích lẫn nhau hận không thể xắn tay áo lên động thủ, lúc này mới kiềm chế lại, tay nâng hốt bản trở về chỗ đứng.
Sắc mặt Tề Thăng rất khó coi: "Ồn ào như vậy thì giống kiểu gì? Cho điện Kim Loan này thành cửa chợ rồi sao?"
Quần thần cúi đầu bộ dáng phục tùng, đều không dám nói ra một lời nào.
Tề Thăng xoa xoa cái trán đau nhức nói: "Tất cả nhân chứng trong vụ án Ngụy Nghiêm cấu kết phản tặc tạm thời giao Đại Lý Tự thu lấy, giao cho tam tư hội thẩm, bãi triều!"
Nói xong, Tề Thăng phất tay áo dẫn đầu rời khỏi điện Kim Loan, thái giám phục vụ ngự tiền hô to một tiếng “Bãi triều”, vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo Tề Thăng.
Các văn võ bá quan phía dưới đại điện đang quỳ xuống trước chiếc long ỷ trống rỗng phía trên: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Phàn Trường Ngọc cũng theo các triều thần khác đứng dậy, khẽ cau mày nhìn thoáng qua chiếc long ỷ bằng vàng sơn mài phía trên chính điện.
Liệu việc thẩm tội Ngụy Nghiêm này, sẽ diễn ra thuận lợi chăng?
-
Sau khi rời khỏi đại điện, sắc mặt của Lý Thái phó không được tốt lắm.
Trưởng tử của ông ta theo sát sau lưng, cũng thấp giọng nói với Lý Thái phó: "Bệ hạ đây là chuyển hướng cầu cứu Ngụy Nghiêm che chở rồi?"
Lý Thái phó đã là lão sư của Tề Thăng hơn mười năm, ông ta hiểu quá rõ đối với vị thiên tử khi còn bé đã bị nâng lên ngồi trên long ỷ này, lắc đầu nói: "Đây cũng không phải là lần đầu ngài ấy làm những chuyện như vậy."
Khi Tề Thăng mới ngồi lên hoàng vị, bất quá hắn ta chỉ là một đứa trẻ, văn võ đương triều bề ngoài thì kính trọng hắn ta, kỳ thật ai cũng không để tiểu hoàng đế không có thực quyền này vào trong mắt.
Vào thời điểm đó, để đảm bảo ngồi vững vàng trên hoàng vị, Tề Thăng đều là do Ngụy Nghiêm như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Về sau, đôi cánh của hắn ta dần mọc ra, nhận rõ chính mình bất quá chỉ là hoàng đế bù nhìn, vì để đoạt lại quyền lực trong tay Ngụy Nghiêm, lại bắt đầu thân thiết với Lý Thái phó.
Có lẽ chính vì chưa bao giờ thật sự nắm được phần hoàng quyền chân chính đó, cho nên trong mắt Tề Thăng không còn có thể dung thứ cho bất kỳ ai chia sẻ quyền lực với mình.
Hắn ta quá nóng nảy, trước khi Ngụy Nghiêm thất thủ, hắn ta đã đề phòng Lý gia khắp nơi, cuối cùng dẫn đến Lý gia quay sang hợp tác với Tề Mân, hắn ta mới hoảng sợ, bất đắc dĩ buộc phải quay lại tìm Ngụy Nghiêm.
Chỉ cần Ngụy Nghiêm vẫn chưa đổ, dù tiếp tục làm hoàng đế bù nhìn, hoàng vị này vẫn còn là của hắn ta.
Trưởng tử của Lý Thái phó là Lý Viễn Đình lộ ra vẻ khinh thường trên mặt: "Hắn thiết kế Ngụy Nghiêm nhiều lần như vậy, Ngụy Nghiêm làm sao có thể lại bảo vệ hắn? Đến lúc đó bất quá chỉ bại gia chi khuyển!"
Bước chân của Lý Thái phó hơi dừng lại, không nóng không lạnh nhìn trưởng tử của mình một chút.
Lý Viễn Đình biết mình đã lỡ lời nên nhìn quanh, phát hiện đám đại thân đều đang nhóm năm nhóm ba cùng xuất cung, xung quanh mình cũng không có ai, lúc này mới thở dài một hơi.
Lý Thái phó nói: "Bất cứ lúc nào cũng đều phải tránh, họa từ miệng mà ra."
Lý Viễn Đình cúi đầu đáp lời.
Tại lối vào của bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng phía trước, Phàn Trường Ngọc và Đường Bồi Nghĩa cùng với một nhóm tướng lĩnh dẹp loạn cùng đi xuống, có một số tiểu quan chúc mừng Đường Bồi Nghĩa, một đoàn người vừa nói vừa đi, trên mặt đều mang ý cười khách sáo.
Đôi mắt của Lý Thái phó dừng lại trên người nữ tướng mặc giáp bạc áo choàng đỏ một chút, người diễm lệ như mặt trời.
Lý Viễn Đình sớm đã biết thân phận thật sự của Phàn Trường Ngọc, hạ giọng thật thấp nói: "Nghe nói Vũ An hầu vì nữ tử này mà cự tuyệt tứ hôn, lại tự mình dẫn kỵ binh Tạ gia tiến đến Lư thành cứu viện, dù ở giữa vẫn còn ngăn cách bởi cái chết của phụ thân hắn, quả nhiên là bị ma quỷ ám ảnh.”
Lý Thái phó không lên tiếng, đi mấy bước rồi đột nhiên hỏi: "Hoài An bên kia vẫn còn chưa có tin tức truyền đến sao?"
Lý Viễn Đình lắc đầu, còn nói: "Đã tăng thêm nhân thủ đi tìm."
Lý Thái phó "Ừm" một tiếng, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
-
Đám người Phàn Trường Ngọc và Đường Bồi Nghĩa không phải là quan ở kinh thành, ở kinh thành không có phủ đệ, đều do Lễ bộ sắp xếp vào Tiến tấu viện.
Theo quy củ trên quan trường Đại Dận, các vương hầu có đất phong bên ngoài nhận được chiếu chỉ vào kinh, hết thảy đều có phủ đệ; quan viên bên ngoài vào kinh thì vào Tiến Tấu viện.
Đám người Phàn Trường Ngọc tuy được phong thưởng, nhưng sau này phải ở lại trong kinh hay là tiếp tục ở bên ngoài, còn phải chờ thánh dụ.
Nếu như ở lại kinh thành, như vậy thì sẽ do hoàng đế đích thân cấp cho phủ đệ, hoặc là ban cho một mảnh đất, để tự xây dựng tòa nhà.
Nếu như là tiếp tục phái ra bên ngoài, liền phải nhậm chức ở các châu phủ.
Nếu họ ở lại Bắc Kinh, thì hoàng đế sẽ cấp cho hắn một dinh thự, hoặc cấp một mảnh đất để hắn tự xây dựng một ngôi nhà. Nếu bạn được cử ra nước ngoài, bạn phải đến thủ phủ của bang để nhận chức vụ.
Phàn Trường Ngọc đã là quan to tam phẩm, được phân đến một viện tử độc lập, mấy người phu thê Triệu Đại Nương, Trường Ninh, Bảo Nhi đều đi theo vào ở, cũng không cần phải ở chen chúc.
Triệu thợ mộc hiện đã là quân y chính thức được ghi danh vào trong quân, vốn là nên làm nhiệm vụ trong quân Tế châu, nhưng do không phải đánh trận, ông cảm thấy mình ở trong quân cũng không có tác dụng gì, Phàn Trường Ngọc lại phải vào kinh thụ phong, ông liền xin từ chức, đi theo lên đường vào kinh thành.
Trong nửa ngày Phàn Trường Ngọc tiến cung, đôi lão phu thê đã cùng đi với Tạ Ngũ Tạ Thất, mang theo Trường Ninh và Bảo Nhi đi dạo trên phố lớn của kinh thành.
Khi Phàn Trường Ngọc quay trở về, liền nhìn thấy đồ ăn vặt mua cho Trường Ninh gần như đã lấp đầy cả chiếc bàn tròn, nàng còn chưa kịp quở trách Trường Ninh, Trường Ninh đã hào hứng khoa tay chỉ cho nàng thấy các loại đồ chơi mới lạ đã thấy trên đường.
"A tỷ a tỷ, trên phố có người râu vàng có thể phun lửa! Còn có người múa thương, có người đập đá vào ngực..." Trường Ninh hai mắt tỏa sáng, có thể hầu như không đếm bằng đầu ngón tay.
Thấy bé vui vẻ như vậy, Phàn Trường Ngọc không nỡ quở trách bé nữa, liền nhéo khuôn mặt mũm mĩm hồng hồng của bé, nói: “Ra ngoài chơi không được nghịch ngợm, không được chạy lung tung, phải ở cùng với mấy người Triệu đại nương và Tiểu Ngũ thúc thúc, có biết không?"
Trường Ninh không chút do dự gật đầu, sau đó ôm lấy cánh tay của Phàn Trường Ngọc bắt đầu đung đưa: "A tỷ a tỷ, chừng nào a tỷ rảnh, chúng ta đi chơi trò ném thẻ vào bình đi, ném trúng có thể được một con thỏ nhỏ!"
Phàn Trường Ngọc cười hỏi: "Muội muốn nuôi thỏ sao?"
Trường Ninh dùng sức gật đầu: "Nuôi béo lên, cho ưng ưng ăn!"
Đáp án này khiến Phàn Trường Ngọc dở khóc dở cười, trước đó Tạ Ngũ cùng đi theo nàng vào trong quân, Hải Đông Thanh luôn được Tạ Thất và Trường Ninh cho ăn, sau đó Tạ Ngũ bị thương, ở nhà tĩnh dưỡng, cũng giúp đỡ cho ăn.
Hai người bọn họ đều biết cách thuần hóa Hải Đông Thanh, mỗi ngày Trường Ninh cho Hải Đông Thanh ăn rất nhiều, buổi tối Tạ Thất liền mang nó ra ngoài, để cho Hải Đông Thanh bay lượn nhiều hơn một hồi.
Trong những ngày Phàn Trường Ngọc dưỡng thương ở Lư thành, Triệu đại nương không chịu ngồi yên, để bồi bổ thân thể cho các tướng sĩ bị thương trong doanh trại thương binh, bà còn đi ra chợ mua một ổ gà con về thả gần doanh trại để nuôi.
Thỉnh thoảng chim ưng sẽ trộm gà ăn, điều này khiến Triệu đại nương lo lắng đến mức mỗi ngày trở về tiểu viện đều than thở, sau đó Tạ Thất để cho Hải Đông Thanh bay quanh doanh trại, bắt được một con chim ưng khác trộm gà, Hải Đông Thanh đã đuổi theo mổ mất một nửa lông cánh của đối phương.
Triệu đại nương thẳng thắn khen ngợi con chim ưng này có linh tính, sau đó quay đi liền đút cho Hải Đông Thanh một đống lòng gà.
Sau khi đến địa giới kinh thành, người quá đông không tránh khỏi phức tạp, cho dù là ban đêm, Tạ Thất và Tạ Ngũ cũng không dám mang Hải Đông Thanh ra ngoài cho nó bay, Hải Đông Thanh lại được Triệu Đại Nương và Trường Ninh cho ăn, không thể tránh khỏi to lên một vòng.
Phàn Trường Ngọc nói: "Nếu muội cứ tiếp tục cho nó ăn, ưng ưng của muội sẽ mập đến bay không nổi."
Triệu đại nương cũng đi theo khuyên: “Ninh Ninh nghe lời, chúng ta đến kinh thành cũng phải ở trong viện tử của quan phủ, không phải chỗ của mình, cũng không tiện nuôi thú, về sau nếu rời khỏi kinh thành, đồ vật có thể mang, nhưng vật sống không thể mang theo."
Trường Ninh lúc này mới cúi đầu thấp xuống, ngoắc ngoắc ngón tay đầy thịt, ủy khuất đồng ý.
Phu thê Triệu đại nương kéo Phàn Trường Ngọc hỏi về chuyện diện thánh, đôi lão phu thê đã ở thị trấn nhỏ nơi biên cảnh được nửa đời người, còn chưa bao giờ nghĩ tới một ngày có thể vào kinh, nghe nói Phàn Trường Ngọc được phong làm quan lớn, vừa khóc vừa cười, lau nước mắt rơm rớm nói về sau muốn đốt chút tiền giấy cho phụ mẫu Phàn Trường Ngọc, báo tin vui này cho bọn họ.
Trường Ninh ngồi xổm ngoài cửa, cầm một cây gậy nhỏ vẽ những vòng tròn trên mặt đất, bĩu đôi môi nhỏ, trong lòng vẫn nghĩ đến con thỏ nhỏ trắng như tuyết trong lồng của người bán hàng rong.
Một đôi giày gấm xuất hiện trong tầm mắt, Du Bảo Nhi đứng ở trước mặt bé nói: "Ta giúp ngươi thắng được thỏ."
Trường Ninh không vui nói: “Ngươi cũng không biết ném thẻ vào bình, tiểu Thất thúc thúc và tiểu Ngũ thúc thúc cũng không chịu giúp ta…”
Du Bảo Nhi nói: "Cho ta thời gian hai ngày, ta có thể luyện xong."
Tâm trí của đứa trẻ cực kỳ nhạy cảm, không có ai an ủi cũng không sao, khi Du Bảo Nhi nói đến đây, mắt Trường Ninh liền đỏ hoe, trời lạnh, Triệu đại nương cho bé mặc rất nhiều xiêm y, bé ngồi xổm trên mặt đất như quả cầu mềm, giống như một con thỏ béo, bé đáng thương nói: "Nếu con thỏ bị người khác thắng đi rồi sao?"
Du Bảo Nhi nói: "Chỗ người bán hàng sẽ có những con thỏ khác."
Hốc mắt của Trường Ninh càng đỏ hơn, bé vuốt mắt một cái nói: "Nhưng ta chỉ muốn con thỏ nhỏ hôm nay."
Du Bảo Nhi đột nhiên hỏi: "Không phải ngươi chỉ muốn nuôi cho con ưng kia của ngươi ăn thôi sao? Chỉ cần là thỏ là được rồi?"
Trường Ninh cúi đầu không nói, nước mắt đọng trên hàng mi dài, lộ ra vẻ đáng thương cùng ủy khuất.
Du Bảo Nhi nhìn bé chằm chằm một hồi, mới thay đổi lời nói: "Ta giúp ngươi thắng con thỏ hôm nay, vậy ngươi vẫn phải nuôi giữ nó, không thể đút cho chim ưng của ngươi ăn."
Trường Ninh nghĩ nghĩ, cảm thấy con thỏ nhỏ này thật đáng yêu, vì thế liền dùng sức gật đầu.
Bé hỏi: "Ngươi làm sao để thắng được?"
Du Bảo Nhi nói: "Ngươi đừng lo cái đó."
-
Sau khi nói chuyện với phu thê Triệu đại nương một lúc, Phàn Trường Ngọc đưa đôi lão phu thê ra khỏi phòng, đang định hỏi Tạ Ngũ làm thế nào để liên lạc với Tạ Chinh ở kinh thành, lại không tìm thấy được người.
Nàng gọi Tạ Thất đang thu dọn trong sân: "Tiểu Thất, Tiểu Ngũ đã đi đâu rồi?"
Tạ Thất chống cái chổi đáp: "Tiểu công tử nói muốn đi ra ngoài mua một vài thứ, để Ngũ ca đi cùng cậu ấy."
Thân phận của Du Bảo Nhi rất nhạy cảm, ngoại trừ phu thê Triệu đại nương vẫn luôn gọi nhóc là Bảo Nhi, Tạ Ngũ Tạ Thất đều gọi nhóc là tiểu công tử.
Phàn Trường Ngọc lo lắng có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, hỏi: "Chỉ có tiểu Ngũ đi theo sao? Có biết bọn họ đã đi đâu không?"
Tạ Thất vội vàng nói: “Tướng quân an tâm đi, tiểu công tử nói chỉ đi đến hai con đường đã đi qua buổi sáng, phía Đường tướng quân cũng âm thầm phái người đi theo.”
Phàn Trường Ngọc nhẹ nhàng thở ra, nhưng Tạ Thất nhanh như vậy đã đổi sang gọi nàng là tướng quân, bản thân nàng cũng không quen, nói câu "Vậy thì tốt", sau đó hỏi: "Ngươi có biết... Huynh ấy hiện tại ở đâu không?"
Mặc dù Phàn Trường Ngọc không nói đó là ai, nhưng khi Tạ Thất nghe thấy giọng điệu của nàng, liền biết nàng đang hỏi về Tạ Chinh, nói: "Chủ tử là bí mật vào kinh, trước mắt chúng thuộc hạ vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào của chủ tử, Tạ gia ở kinh thành tuy có phủ đệ, nhưng xưa nay chủ tử vẫn luôn cảnh giác, cho nên sẽ không đặt chân ở Tạ gia. Công thành dẹp loạn hiện đều đang ở tạm trong Tiến Tấu viện, trước mắt chỉ có thể đợi chủ tử tìm tới chúng ta."
Phàn Trường Ngọc nhớ đến bóng người mà nàng đã nhìn thấy ở cửa sổ tửu lâu sát đường, thầm nói lúc ấy hắn ở đó, chẳng lẽ là chỉ đặc biệt đến xem đại quân vào thành?
Thấy nàng mất tập trung, Tạ Thất hỏi: "Tướng quân tìm chủ tử có việc gấp sao?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Cũng không phải việc gì gấp, ngươi đi làm việc đi."
Chủ yếu nàng muốn hỏi Tạ Chinh sẽ sắp xếp chuyện gì tiếp theo, Hoàng trưởng tôn biên kia tạm thời đã mất dấu vết, Du Thiển Thiển cũng hoàn toàn không có tin tức.
Rõ ràng Hoàng đế đã bắt đầu thiên vị Ngụy Nghiêm, tam tư hội thẩm, còn không biết là có thể thẩm ra được kết quả gì.
Mặc kệ Lý đảng thắng hay Ngụy đảng thắng, Phàn Trường Ngọc đều cảm thấy triều đình này đã hỏng bét.
Nàng trở về phòng đóng cửa lại, vừa mới khe khẽ thở dài, liền nghe thấy một giọng nói trầm trầm: "Tìm ta để làm gì?"
Phàn Trường Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy một người khoanh tay dựa vào màn giường.
Nàng ngạc nhiên nói: "Huynh đến lúc nào vậy?"
Tạ Chinh trả lời: "Ta vẫn luôn ở đây."
Thấy ánh mắt Phàn Trường Ngọc vẫn còn rất mê mang, hắn giơ lên một chiếc mặt nạ dịch dung trong tay.
Ánh sáng bên kia bức màn mờ mờ, mãi sau khi hắn đi ra, Phàn Trường Ngọc mới chú ý đến hắn đang mặc áo bào thị vệ của Tiến tấu viện.
Hắn thật sự là đóng vai thị vệ ở đây!
Phàn Trường Ngọc còn chưa kịp nói chuyện, hắn lại lấy ra một bộ áo bào thị vệ khác ném cho Phàn Trường Ngọc: “Mặc vào đi, dẫn nàng đi gặp một người."
Khi quan viên từ các nơi khác vào kinh, không biết bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào Tiến Tấu viện, bọn họ đi nơi nào, đi gặp những ai, đều sẽ có người tường thuật chi tiết cho trong cung.
Muốn tránh đi những tai mắt kia, tự nhiên phải cải trang một phen.
Phàn Trường Ngọc đánh giá Tạ Chinh một chút, hắn không đeo mặt nạ, khuôn mặt vẫn trong trẻo tuấn tú, nhưng nàng luôn cảm thấy cảm xúc của hắn hình như không đúng.
Phải nói là từ khi vào thành thấy hắn ở trên tửu lâu, nàng liền cảm thấy hắn có gì khác lạ, mới cố ý khi đi ngang cười nhẹ với hắn một cái.
Lúc này đang ôm bộ đồng phục thị vệ kia, Phàn Trường Ngọc không để ý tới hỏi hắn định dẫn nàng đi gặp ai, ngập ngừng nói: “Huynh sao vậy? Có phải chuyến vào kinh lần này không thuận.. ."
Lời cuối cùng còn chưa nói hết, nàng đã bị kéo vào một vòng tay cứng rắn lạnh lẽo.
Tạ Chinh không làm gì cả, chỉ ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào hõm cổ nàng, tựa như người sắp chết đuối cố hết sức ôm lấy một khúc gỗ nổi.
Phàn Trường Ngọc sững sờ trong giây lát, bởi vì hai tay vẫn còn đang ôm bộ xiêm y kia, cũng không có cách nào ôm lại hắn.
Nàng định đưa tay ra khẽ vuốt lưng hắn, định hỏi hắn sao vậy, còn chưa kịp rút tay ra đã bị đối phương kéo vào lòng càng chặt hơn.
"Đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng một hồi."
Trong giọng nói của Tạ Chinh lộ ra chút mệt mỏi và khàn khàn.
Trong thoáng chốc, Phàn Trường Ngọc thật sự đã có một loại ảo giác, giờ khắc này, hắn dường như rất yếu ớt.
Phàn Trường Ngọc không nói ra được trong lòng là như thế nào, nàng chỉ cảm thấy trái tim mình đang bị một bàn tay to lớn nắm chặt, có chút buồn bã.
Nàng buông bộ xiêm y thị vệ kia rơi xuống chân, ôm lấy vòng eo gầy căng của hắn, giống như khi phụ mẫu vừa mới qua đời, vô số đêm nàng đã trấn an Trường Ninh, liền thấp giọng an ủi người trước mặt, giọng nói của nàng bình tĩnh lại dịu dàng: "Đừng sợ, có ta ở đây."