Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 176 - Chương 176.

Chương 176. - Chương 176. -

Sau vài hơi thở, Tạ Chinh đứng thẳng dậy, khuôn mặt lạnh như ngọc không còn lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, giống như sự yếu ớt vừa rồi thật sự chỉ là ảo giác của Phàn Trường Ngọc.

Hắn giơ tay vén mấy sợi tóc lòa xòa bên tai Phàn Trường Ngọc, nói: "Đi thay đồ đi."

Cho dù Phàn Trường Ngọc có bao nhiêu nghi vấn, cũng đành phải tạm thời kìm nén trước.

Trong Tiến Tấu viện đông người phức tạp, nếu để hắn ra bên ngoài chờ, thấy một thị vệ của Tiến Tấu viện từ phòng mình bước ra ngoài, bị người nhìn thấy, truyền đi chỉ sợ nghe có vẻ không hay.

Khó tránh khỏi sẽ phát sinh thêm vấn đề, vẫn là không nên để hắn ra khỏi phòng này càng tốt.

Nàng nhặt bộ đồng phục thị vệ rớt ở trên đất lên, chần chừ một lúc rồi nhấc chân đi vào phía sau bình phong.

Lúc cởi bỏ nhuyễn giáp trên người mình, Phàn Trường Ngọc lo lắng ngẩng đầu liếc nhìn người ở trong phòng đang đứng quay lưng với mình.

Ngoại trừ đêm trước khi hắn đến kinh thành, cho dù bọn họ ngủ chung giường, đều là mặc xiêm y mà ngủ. Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa cởi áo nới dây lưng trước mặt hắn vào ban ngày.

Phàn Trường Ngọc cảm thấy rất không được tự nhiên.

Không ngờ được Tạ Chinh đang quay lưng về phía nàng, lại giống như có mắt ở sau gáy: “Yên tâm, ta sẽ không nhìn."

Phàn Trường Ngọc đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ vì mình đang lấy dạ tiểu nhân mà so lòng quân tử, liền rụt đầu về bắt đầu xục xạo cởi xiêm y trên người.

Nhưng nửa sau câu nói nhàn nhạt của Tạ Chinh từ ngoài bình phong truyền đến: “Cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn, không phải đều đã nhìn qua hết rồi?”

Tay cởi áo của Phàn Trường Ngọc dừng lại, ánh mắt hung ác, một tay bóp phạm phía sau bình phong, giữa tiếng “rắc rắc” của tấm bình phong gỗ bị nghiền nát, nàng gằn từng một: “Tạ - Chinh! "

Bên ngoài truyền đến một nụ cười rất trầm: "Đùa nàng thôi, mau đổi đi."

Phàn Trường Ngọc mặc lên đồng phục thị vệ, lần nữa dư quang liếc về phía bên ngoài bình phong, không tự giác cau mày.

Tạ Chinh là đang cố ý.

Hắn dường như không muốn nàng hỏi nhiều thêm cái gì, cho nên mới cố ý chuyển chủ đề như thế này.

Sau khi Phàn Trường Ngọc thay xong xiêm y đi ra ngoài, nàng cũng không hỏi thêm gì nữa, vừa nói vừa cài đôi bao cổ tay trên ống tay áo: "Dẫn ta đi gặp ai?"

Đồng phục của thị vệ là màu xanh đậm, nàng buộc cả mái tóc dài của mình thành một búi nhỏ trên đỉnh đầu, để lộ chiếc cổ thon thả và trắng ngần, mặt mày vốn cương nghị, có một phần khí khái đặc biệt hào hùng.

Chỉ là sau khi buộc chặt eo, lại quá mảnh khảnh, không giống với nam nhân.

Tạ Chinh dựa vào cửa tròn khắc hoa chạm rỗng ở giữa ngăn cách bên trong bên ngoài, lẳng lặng nhìn Phàn Trường Ngọc, ánh mắt thâm trầm như giếng cổ không nhìn thấy mặt trời: “Đi rồi nàng sẽ biết.”

Khi Phàn Trường Ngọc đến gần, hắn đột ngột giơ tay lên, đột nhiên cởi bỏ vạt áo nàng đã buộc chặt.

Phàn Trường Ngọc giật mình, nghiêng người né tránh, làn da non mịn trên gáy lướt qua đầu ngón tay mát lạnh của hắn, nhất thời cảm thấy nửa cái cổ đều tê dại.

Nàng thấp giọng trách mắng: "Huynh làm gì vậy?"

Tạ Chinh rũ mắt xuống nhìn nàng, cửa ra vào cửa sổ đều bị che kín, ánh sáng trong phòng lờ mờ, càng lộ ra vẻ tuấn tú thâm thúy.

"Eo quá nhỏ, sẽ bị người nhận ra, buộc hai mảnh vải giáp vào."

Giọng nói của hắn rất nhẹ, đầu ngón tay bên phải di chuyển, nhất thời móc kéo, lần này không chút trở ngại nào cởi bỏ vạt áo đã buộc chặt của Phàn Trường Ngọc.

Có lý do đàng hoàng này, Phàn Trường Ngọc cũng không thể hung dữ với hắn, nhưng hắn ở quá gần, hơi thở của hắn tràn ngập hơi thở lạnh giá của gió tuyết phía bắc trộn lẫn với mùi xà phòng trên người, cộng thêm đầu ngón tay như xa như gần chạm vào nàng, chóp mũi Phàn Trường Ngọc nóng đến mức mồ hôi túa ra.

Khi hắn cởi nút thắt quanh eo, Phàn Trường Ngọc lùi lại một bước, dùng hai tay khẽ chụp nút thắt: "Ta tự làm."

Không có thắt lưng da trói buộc, ngoại bào bị cởi ra, quần áo tuyết trăng bên trong rất rộng, chỉ có vạt áo phía trước buột chặt hai đầu dây cố đinh, đã có thể nhìn thấy đường cong mảnh khảnh xương quai xanh của nàng lộ ra.

Dấu răng trên xương quai xanh bên trái đã trở nên rất nhạt, chỉ còn hai vết to bằng hạt gạo ở mặt trên và mặt dưới.

Khi nàng tìm thấy hai mảnh áo giáp bông buộc chúng quanh eo, một sợi tóc không buộc rơi xuống, vừa vặn rủ xuống nơi hõm cổ của nàng.

Tạ Chinh giơ tay giúp nàng nhặt sợi tóc rũ kia, cảm giác sợi tóc dính vào da bị giật đi ngứa ngáy khó tả, Phàn Trường Ngọc ưỡn thẳng cổ, khẽ nhíu mày ngẩng đầu nhìn Tạ Chinh, lòng bàn tay hắn mang theo vết chai rơi vào hai vết dấu răng kia.

Phàn Trường Ngọc lại rụt vai lại - đầu ngón tay hắn lạnh buốt.

Tạ Chinh cũng không làm quá nữa, ánh mắt lướt qua bộ ngực rõ ràng đã có đường cong mềm mại của nàng, hắn mới hỏi: "Lại buộc ngực rồi?"

Rõ ràng hắn chỉ đặt hai ngón tay lên trên xương quai xanh của mình, nhưng Phàn Trường Ngọc lại có ảo giác hắn như đang kề sát cổ mình một thứ vũ khí sắc bén nào đó, toàn bộ sức lực trong cơ thể như bị hút hết vào giữa các đầu ngón tay.

Nàng hầu như không giữ được bình tĩnh, nói: “Mặc áo giáp dễ hơn."

Tạ Chinh nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, dùng đầu ngón tay xoa xoa vết răng trên xương quai xanh của nàng, cánh tay phải dùng sức thô bạo ôm lấy eo Phàn Trường Ngọc, đem nàng đặt ở trên bàn tròn.

Phàn Trường Ngọc mất cảnh giác không kịp chuẩn bị ngả người ra sau, chống tay lên bàn để ổn định dáng người, khi nàng định thần lại, Tạ Chinh đã nắm lấy cằm nàng và hôn lên.

Tư thế này khiến nàng chỉ có thể gượng ép chịu đựng, cũng thuận tiện để Tạ Chinh ngậm lấy môi lưỡi nàng thật sâu.

Trong lúc hôn nàng, hắn vẫn có thể đưa tay giúp nàng kéo lại chiếc áo giáp lung lay sắp đổ, lúc quàng đai lưng thì giữ chặt ngoại bào, hắn liếc nhìn nàng một cái, dùng răng cắn vào vạt áo bên vai trái của nàng kéo ra, tại nơi dấu răng chỉ còn to bằng hạt gạo, lại đóng dấu đỏ mới lên, sau đó mới thay nàng thắt chặt vạt áo.

Hô hấp của Phàn Trường Ngọc rất loạn, áo bào trên người đã được hắn chỉnh lý qua cũng không xộc xệch, nhưng gò má lại đỏ bừng, hai tay chống ở mép bàn cũng vì dùng sức mà đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Tạ Chinh ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên của nàng thêm hai cái, nói: “Còn nhìn ta như vậy, hôm nay cũng không cần ra ngoài.”

Giọng hắn trầm hơn bình thường, như thể đã uống rượu, từ tính có chút khàn khàn.

Mắt Phàn Trường Ngọc dần dần sáng lên, với tư thế này, nàng túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn xuống người mình, há miệng cắn mạnh vào hõm cổ của hắn.

Tạ Chinh khẽ "hừ" một tiếng, hắn còn chưa kịp phản ứng, Phàn Trường Ngọc đã buông hắn ra, từ trên bàn nhảy xuống.

Nàng đi vài bước, mới quay đầu nhìn hắn, ánh mắt cuồng dã, ngang ngược như báo: "Đi thôi."

Tạ Chinh kéo cổ áo lên để che vết răng trên hõm cổ, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên vết răng, sau đó chậm rãi nhấc gót chân lên đuổi theo.

-

Bởi vì Tạ Chinh nói rằng sẽ có người thông báo cho mấy người Tạ Thất biết nàng đi đâu, Phàn Trường Ngọc cũng không cố ý đi tìm Tạ Thất nói gì nữa.

Lấy cớ đi mua sắm đi ra khỏi Tiến Tấu viện, sau khi hai người vào một cửa hàng bán bút mực tranh chữ, được dẫn lên lầu hai, ở đó một gã sai vặt mang xiêm y khác đến cho hai người thay đổi.

Phàn Trường Ngọc đứng bên cửa sổ nhã gian, mở cửa sổ ra một khe nhỏ, nhìn hai tên Huyết y kỵ trong bộ đồng phục thị vệ trước đó hai người đã mặc rời đi, mấy người mặc thường phục ở đầu đường lập tức đi theo họ trên đường, nàng kinh hãi quay đầu lại hỏi Tạ Chinh: "Huynh đã sớm biết có người theo dõi chúng ta sao?"

Tạ Chinh ngồi ở trước bàn, dùng ngón tay thon dài đã kết vảy tái nhợt vuốt tách trà xanh, hơi nhướng mi nói: “Thị vệ và nô bộc của Tiến Tấu viện khi đi ra ngoài đều sẽ bị người theo dõi.”

Phàn Trường Ngọc hiểu ý của hắn, những người đó là con mắt của trong cung.

Cho dù là thị vệ nô bộc được phân công xuất phủ để làm việc, hoàng đế cũng sẽ bí mật theo dõi.

Nàng trở lại ngồi xuống chiếc bàn tròn trải gấm thêu tinh xảo, hỏi: "Vậy tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây?"

Vừa dứt lời, tiếng ngựa hí khi xe ngựa dừng lại từ dưới lầu truyền đến.

Tạ Chinh đặt chén trà trong tay xuống: "Xe đến rồi."

Thấy hắn đứng dậy, Phàn Trường Ngọc nhặt chiếc mũ che mặt mà gã sai vặt đưa tới đuổi theo hắn.

Chiếc mũ che mặt này được các tiểu thư quý tộc hoặc phu nhân quyền quý mang theo che mặt khi ra khỏi cửa, với chiếc mũ che mặt này, Phàn Trường Ngọc không cần phải bôi những nước dịch dung kia lên mặt.

Khi bọn họ đi ra ngoài, tình cờ là "phu thê" trong xe ngựa được gã sai vặt dẫn lên lầu, Phàn Trường Ngọc phát hiện xiêm y mà "phu thê" kia mặc giống hệt như xiêm y của nàng và Tạ Chinh.

Thấy gã sai vặt hơi gật đầu với Tạ Chinh thấp đến mức không thể nhìn thấy được, "phu thê" kia bước vào nhã gian mà bọn họ đã ở trước đó, Phàn Trường Ngọc đoán đây cũng là người của Tạ Chinh.

Bây giờ không phải lúc nói chuyện, nàng cũng không lên tiếng, sau khi đi theo Tạ Chinh xuống lầu, Tạ Chinh lấy hai bức tranh chữ tính tiền, liền dẫn nàng lên chiếc xe ngựa đậu ở ven đường.

Người đánh xe vung roi đánh xe ngựa đi xa khỏi thành thị sầm uất, Phàn Trường Ngọc vén góc rèm nhìn phía sau một lúc, sau khi xác định không có ai đi theo mình mới hạ rèm xuống hỏi Tạ Chinh: "Bên trong cửa hàng kia là người của huynh sao?"

Tạ Chinh ngồi dựa vào vách xe, gió thổi tung rèm cửa sổ xe, tia sáng chập chờn lúc sáng lúc tối chiếu vào trên mặt sau khi dịch dung của hắn, nhưng vẫn không che giấu được khí chất cao quý từ trong xương của hắn.

Hắn đáp: “Đó là sản nghiệp của Triệu gia”.

Phàn Trường Ngọc vẫn có ấn tượng với cửa hàng sách Triệu gia mở ở huyện Thanh Bình lúc trước, nhưng nàng chỉ không ngờ Triệu gia cũng có sản nghiệp ở kinh thành.

Sau khi Tạ Chinh bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Phàn Trường Ngọc vén một góc nhỏ rèm xe nhìn quang cảnh đường phố dọc đường.

Kinh thành quả nhiên phồn hoa hơn bất cứ nơi nào nàng từng đến, khó trách Trường Ninh ra ngoài đi dạo trở về lại vui vẻ như vậy.

Phàn Trường Ngọc chống khuỷu tay nhìn một hồi, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Chinh đang nhắm mắt ngủ.

Hắn có tâm sự, chỉ là hắn không muốn nói với nàng.

Phàn Trường Ngọc khẽ mím môi dưới, nàng không thích bởi vì chuyện này mà trong lòng dâng lên cảm xúc uể oải.

Nàng đang ngẩn người nhìn hắn, người vốn nhắm mắt lại đột nhiên mở mi: "Nhìn ta làm gì?"

Bị bắt quả tang, Phàn Trường Ngọc nửa chột dạ nửa xấu hổ vội vàng ngồi thẳng dậy, ho nhẹ một tiếng nói: "Ta tò mò không biết mặt nạ của huynh làm bằng chất liệu gì."

Làm mặt nạ da người không dễ, khi rời khỏi Tiến Tấu viện, Tạ Chinh đeo một chiếc mặt nạ da người vừa vặn với các đường nét trên khuôn mặt, trong khi Phàn Trường Ngọc bôi một ít nước sơn để dịch dung.

Khi nàng đến cửa hàng sách để thay xiêm y, những nước sơn trên mặt nàng đã được rửa sạch.

Nghe nàng hỏi thế, Tạ Chinh giơ tay che mặt, sau đó xé ra vết thẹo trên mặt nạ đưa cho nàng.

Sau khi Phàn Trường Ngọc nhận lấy, đưa tay vuốt ve, cau mày nói: "Ta không thể sờ ra được."

Tạ Chinh nói: "Ta cho là nàng có thể đoán được đó là da người."

Biểu cảm của Phàn Trường Ngọc trong nháy mắt thay đổi, khi đôi mắt hạnh của nàng mở to, đồng tử cũng co lại, như thể thật sự là mèo con bị hoảng sợ.

Nhìn thấy nàng như vậy, Tạ Chinh cụp mắt xuống, cố ý giấu đi ý cười trong đấy mắt, những u ám tích tụ trong lòng dường như tiêu tán một chút.

Trên mặt của Phàn Trường Ngọc lộ ra vẻ khó có thể diễn tả, chỉ dùng hai đầu ngón tay gắp lấy miếng da kia trả lại cho Tạ Chinh, vẻ mặt khó chịu nói: “Nghe nói người chết mắc nợ, người này đã chết rồi, còn bị lột da làm mặt nạ, thật là có hại cho âm đức, sau này huynh vẫn không nên dùng."

Tạ Chinh một tay chống trán, nhìn chằm chằm nàng, cố ý nói: "Nhưng không có chất liệu nào thích hợp hơn da người, có độ dẻo dai cực tốt..."

Vừa nói, hắn vừa đưa chiếc mặt nạ mà Phàn Trường Ngọc đã đưa lại: "Không tin thì nàng đeo thử đi."

Sắc mặt Phàn Trường Ngọc cơ hồ tái xanh, nhìn mặt nạ da người gần trong gang tấc, phảng phất đối mặt đại địch, nàng cứng cổ nói: "Ta sẽ không thử!"

Trông giống như một con mèo hoang sắp xù lông.

Trong cổ Tạ Chinh phát ra một tiếng buồn cười: "Nàng thật là đã tin?"

Phàn Trường Ngọc nhận ra rằng mình đã bị lừa, nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào.

Tạ Chinh bật cười nói: “Là do phương sĩ dùng keo lừa để chế ra."

Thỉnh thoảng, một góc rèm xe bị gió vén lên, khung cảnh bên ngoài cửa sổ đã là vùng ngoại ô.

Phàn Trường Ngọc một tay vuốt mặt nạ da, tay kia nắm chặt thành quyền, khi người đánh xe dừng ngựa, nàng đem mặt nạ da quăng về phía đối diện, sau đó mấy quyền ‘Loảng xoảng’ vung tới.

Khi Tạ Trung nghe thấy rõ ràng tiếng ngựa vào tới bên trong điền trang, chỉ nghe thấy bên trong xe ngựa dừng lại tại cửa điền vang vang lên một tiếng ‘lách cách’ thật lớn.

Một lúc sau, một vị cô nương mặc váy ngẫu hà nhảy xuống đầu tiên, mắt ngọc mày ngài, dung mạo ưa nhìn, tuy nhìn có chút hung dữ nhưng ánh mắt lại trong veo, có chút trung thực dễ bị thừa, ngược lại rất có khí khái.

Tạ Trung không biết Phàn Trường Ngọc, nghĩ tới người có thể được Huyết y kỵ lái xe đưa tới, cũng không phải là người bên ngoài.

Một lúc sau, Tạ Chinh từ trong xe ngựa đi ra, nhưng không biết vì sao, trên mặt lại mang theo mặt nạ thẹo kia.

Nhìn thấy hắn, Tạ Trung vội vàng ôm quyền: "Hầu gia."

Tạ Chinh nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh không nghe ra bất thường: "Chu tướng quân tĩnh dưỡng như thế nào?"

Tạ Trung trả lời: "Mọi thứ khác đều ổn, nhưng hai chân thì không thể như trước."

Đây là điều mà đại phu đã sớm đề cập tới.

Tạ Chinh quay đầu nhìn về phía Phàn Trường Ngọc còn đang tức giận, chậm rãi nói: "Muốn dẫn nàng đi gặp người ở bên trong."

Bình Luận (0)
Comment