Phàn Trường Ngọc sững sờ một lúc sau khi nghe những lời của hắn.
Sau đó, nàng bất ngờ ôm mặt hắn, nhón chân và nhanh chóng chạm vào môi hắn một cái.
Tạ Chinh còn chưa kịp phản ứng, nàng đã mở cửa nhảy ra xa mấy bước, ở dưới mái hiên ánh đèn mờ ảo quay đầu lại, giả vờ bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Cái kia... Tự mình ta trở về là được rồi, huynh đừng tiễn, cũng đã muộn rồi nên sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Nói xong cũng không đợi Tạ Chinh trả lời, liền quay đầu đi về phía một con đường nhỏ.
Tạ Chinh đưa tay sờ môi, còn có chút thất thần.
Phàn Trường Ngọc quay lưng về phía hắn, hắn không nhìn thấy sắc đỏ trên mặt nàng, chỉ thấy vành tai của nàng ửng hồng dưới ánh trăng.
Hắn gọi một tiếng: "Trường Ngọc."
Phàn Trường Ngọc cũng không quay đầu lại, chỉ là giơ tay đưa lưng về phía hắn vẫy vẫy: "Huynh không cần đưa tiễn, ta chỉ đi mấy bước liền tới nơi."
Hắn khẽ giật giật khóe miệng, yếu ớt nói: "Nàng đi nhầm đường rồi, đó là hướng nhà bếp."
Phía dưới chân Phàn Trường Ngọc lảo đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ.
Không khí im lặng vài nhịp thở, nàng mới xoay người, lấy vẻ mặt bình thường đi sang một con đường khác, trịnh trọng giải thích: “Trời tối quá, ta nhìn không rõ đường.”
Khi nàng tiếp tục đi về phía trước, sau lưng truyền đến tiếng cười cực nhẹ của Tạ Chinh.
Phàn Trường Ngọc phớt lờ hắn, nửa khó chịu nửa thấy mất mặt, tim nàng không biết vì sao đập rất nhanh, như thể có một con nai ở bên trong.
Nàng cắm đầu trở về đông sương phòng, Huyết y kỵ gác đêm bên trong thôn trang nhìn thấy nàng quay về, lập tức mang nước nóng cho nàng rửa mặt.
Phàn Trường Ngọc rửa mặt sơ qua sau đó ngã vào trên giường, nhìn đỉnh trướng tối đen như mực, nhớ tới chuyện xấu hổ khi trở về, yên lặng kéo chăn sang một bên, trùm lên đầu mình
Làm thế để ném đi một nam nhân lớn như vậy?
Trái tim vẫn đập thình thịch, ngượng ngùng nhưng cũng bao trùm một niềm vui khó tả.
Có lẽ là do nàng quá chậm chạp trong chuyện tình cảm, hoặc là lúc trước có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ, sau khi đem tất cả mọi chuyện nói hết vào đêm này, nàng nhận ra rằng, yêu thích Tạ Chinh dường như là một điều cực kỳ vui vẻ.
Nghĩ đến hắn, khóe miệng nàng không hiểu sao lại muốn nhếch lên.
Ở trong chăn quá lâu có chút ngột ngạt, nàng chỉ muốn rướn người ra ngoài để hít thở không khí.
Đúng lúc này, từ cửa sổ truyền đến âm thanh khe khẽ, Phàn Trường Ngọc lập tức cảnh giác, với tay lấy con đao chặt xương giấu dưới gối.
Cạnh giường lõm xuống một khoảng nhỏ, âm thanh trong trẻo của Tạ Chinh trong đêm tối đặc biệt rõ ràng: "Ngủ rồi à?"
Phàn Trường Ngọc buông tay cầm chuôi đao ra, từ trong chăn chui đầu ra.
Tóc nàng rối tung, vểnh lên vài sợi, đôi mắt trong veo, khuôn mặt vì bị chăn đắp quá lâu có chút đỏ ửng, cả người lộ ra một tia hồn nhiên: "Sao huynh lại tới đây?"
Tạ Chinh trực tiếp giữ nguyên xiêm y nằm xuống, bàn tay to từ trong chăn gấm thò vào trong, ôm lấy eo nàng, đem nàng ôm vào trong lòng: “Yên tâm, sẽ không có người nhìn thấy ta tới, sáng sớm ta sẽ trở về."
Phàn Trường Ngọc có chút nghẹn ngào: "Huynh cũng không ngại phiền phức..."
Tạ Chinh áp bộ ngực rắn chắc vào lưng nàng, cúi đầu ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên tóc nàng, nói: "Không phiền phức."
Hơi thở của hắn phả vào gáy Phàn Trường Ngọc, khiến nàng có chút ngứa ngáy, nàng né đi một lúc, lại bị Tạ Chinh kéo về, nhưng sau đó hắn cực kỳ quy củ, tựa hồ chỉ là thật muốn đến ôm nàng ngủ một lúc.
Phàn Trường Ngọc vốn muốn theo hắn, nhưng sau khi bị ôm như vậy một lúc, nàng cảm thấy sau lưng có thứ gì đó áp vào mình, sắc mặt thay đổi, không khỏi hỏi: "Huynh... nếu không vẫn là nên trở về đó ngủ đi?"
Tạ Chinh không nhúc nhích ôm lấy nàng, trầm giọng khàn khàn đáp: "Đừng nói nữa, ngủ đi."
Phàn Trường Ngọc nghe được trong giọng nói của hắn có sự nhẫn nhịn, nàng không dám động đậy, cũng không nói thêm lời nào, cứ như sau lưng có gai dựa vào trong ngực hắn nằm một lúc, đại khái thật sự mệt mỏi, hô hấp dần trở nên đều đều.
Nghe tiếng thở đều đều của nàng, Tạ Chinh mở mắt ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của nàng trong bóng tối, yên lặng quan sát một lúc, cúi đầu ngoạm lấy một miếng thịt mềm quanh cổ nàng, dùng răng cắn nhẹ, sau khi mút ra một vết đỏ, hắn mới uông ra.
Hắn ôm nàng vào lòng chặt hơn, hơi điều chỉnh lại tư thế, tựa cằm vào vai nàng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ say.
-
Ngày hôm sau lúc Phàn Trường Ngọc tỉnh dậy, Tạ Chinh đã không còn ở đó nữa.
Sau khi rửa mặt xong, nàng đến tiền sảnh ăn sáng cùng với Tạ Chinh, Tạ Chinh đang chuẩn bị cho việc "hồi kinh" của mình, hôm qua sau khi Phàn Trường Ngọc nói chuyện với Chu Hữu Thường, nàng cũng muốn vào đại lao để thẩm vấn từng trung bộc của Tùy gia bị áp giải lên kinh, xem có thể hỏi ra được điều gì hữu ích không.
Biết Trường Ninh cũng ở kinh thành, Chu Hữu Thường cũng muốn gặp Trường Ninh, nhưng tình hình hiện tại không ổn định, vị trí của thôn trang có thể bị bại lộ, sẽ dẫn bọn tử sĩ của Ngụy Nghiêm đến, cho nên đành phải đợi sau khi Ngụy Nghiêm bị định tội rồi an bài gặp nhau.
Bên ngoài thôn trang đã chuẩn bị sẵn xe ngựa để đưa Phàn Trường Ngọc trở về, lúc nàng đến là hai tay trống trơn, khi trở về, Tạ Chinh đã đưa hết cho nàng toàn bộ binh thư chú giải và một số dư đồ trong phòng của hắn.
Phàn Trường Ngọc không từ chối, yên tâm thoải mái tiếp nhận tất cả.
Tạ Chinh còn phải thu xếp nhiều việc để "Hồi kinh", còn phải giao tấu chương hồi kinh cho tiểu hoàng đế, hắn lại dẫn đại quân đi ngang qua Chính Dương môn, mới được tính là quang minh chính đại xuất hiện ở kinh thành.
Người đưa Phàn Trường Ngọc trở về lại biến thành Tạ Thập Nhất.
Nàng đã lên xe ngựa ngồi xuống, thình lình bức rèm xe nặng nề bị vén lên.
Hôm nay hiếm khi có được thời tiết tốt, Tạ Chinh một tay vén rèm xe, một tay áp vào cửa xe, ánh nắng ấm áp chiếu vào lông mi đen nhánh, khiến khuôn mặt nghiêm nghị của hắn trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Hắn nhìn Phàn Trường Ngọc và nói: "Những quyển binh thư này nàng mang về từ từ xem, chỗ nào không hiểu thì cầm giấy bút chi chú lại, lần sau lại hỏi ta."
Trên đùi Phàn Trường Ngọc có một chồng sách, quyển trên cùng vẫn mở, hiển nhiên là vừa lên xe đã bắt đầu đọc.
Nàng khẽ gật đầu, nhìn Tạ Chinh, ánh mắt lại rơi xuống trang sách vừa mở ra.
Khi nàng đang tập trung làm một việc, cả người đều tràn đầy vẻ ngốc nghếch nghiêm túc, không hiểu vì sao lại khiến người yêu thương, bởi vì ánh nắng từ cửa xe chiếu vào có chút chói mắt, hàng mi dài của nàng rũ xuống một nửa, mái tóc bồng bềnh xù lên, đôi môi sưng tấy càng hiện lộ sự đầy đặn hơn.
Tạ Chinh nhìn nàng, híp lại đôi mắt dài, đột nhiên nói: "Hiện tại đã xem có chỗ không hiểu? Để ta xem."
Nói xong, hắn trực tiếp hạ rèm xe bước vào.
Phàn Trường Ngọc ngơ ngác nhìn hắn, bởi vì xe ngựa ở ngay trước cửa thôn trang, bên trong có chút động tĩnh sẽ thu hút thị vệ ở cửa nhìn sang, lúc nàng bị Tạ Chinh đè sau gáy hôn, sửng sốt nhưng cũng không dám vùng vẫy.
Hôn xong, Tạ Chinh liếc nhìn một tờ binh thư được lật ra ở trên đầu gối của nàng, hô hấp còn chưa ổn định, nhưng ngữ khí vẫn rõ ràng như trước, không nghe thấy có gì khác thường: "Cố thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành. Duy không đánh mà thắng chi binh, chính là thiện chi thiện giả. Là lấy binh pháp công mưu, đa số đều là công tâm*."
*binh pháp tôn tử.
Phàn Trường Ngọc nghe hắn đường hoàng tóm lượt một trang binh pháp này, chỉ thở hổn hển tiếp tục trừng hắn.
Hai tay đã siết thành nắm đấm, nghĩ đến đám người Chu Hữu Thường ở bên ngoài, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Đây là lần đầu tiên nàng biết, người này khi muốn vô sỉ, lại có thể đến mức này!
Tạ Chinh tựa hồ từ trong đôi mắt hạnh trợn tròn của nàng nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì, hắn kéo khóe môi cười nhạt, lại cúi người hôn lên môi nàng một cái, sau đó thấp giọng nói: "Đi nhé."
Sau khi Tạ Chinh nhảy ra khỏi xe ngựa, Tạ Thập Nhất đang vuốt ve bờm ngựa phía trước để kiểm tra xem dây cương có chắc không, mới ngồi lên càng xe.
Chu Hữu Thường ngồi trên xe lăn, được một Huyết y kỵ đẩy ra khỏi cửa lớn đưa tiễn Phàn Trường Ngọc.
Thấy xe ngựa đã đi xa, Tạ Chinh cũng lên ngựa, mang theo mấy tên Huyết y kỵ rời khỏi thôn trang, gia nhập đợt quân thứ hai trở về triều, tạo ra cảnh tượng giả mình "vừa" từ phương bắc trở về.
Chu Hữu Thường rất vui mừng nói: "Nếu lão tướng quân biết được tôn nữ Trường Ngọc đang ngồi ở vị trí quan to tam phẩm trong triều, còn được Hầu gia coi trọng. Mạnh gia có thể tiếp tục trung thành với Tạ thị, dưới cửu tuyền nhìn thấy được Tạ tướng quân đều có thể mỉm cười.”
Tạ Trung nhìn xe ngựa rời đi một nam một bắc, trầm mặc không nói.
Hầu gia nhà mình, tâm tư đối với Vân Huy tướng quân có thể không đơn giản như tình nghĩa đồng liêu như vậy...
-
Phàn Trường Ngọc trước đây thường xuyên ở trong doanh trại, phu thê Triệu đại nương và Trường Ninh đã quen với việc nàng thỉnh thoảng vắng nhà vài ngày.
Ngày hôm qua khi ra khỏi cửa, nàng đã nói lại với Tạ Thất, nên khi nàng quay lại, đôi lão phu thê và Trường Ninh cho rằng nàng đi làm việc gì đó nên cũng không quá lo lắng.
Trường Ninh cũng mừng rỡ cho nàng xem một con thỏ trong giỏ tre: “A tỷ a tỷ, nhìn con thỏ nhỏ của Ninh Ninh nè!”
Lúc trước Phàn Trường Ngọc nói không cho Trường Ninh nuôi, là sợ đến lúc rời kinh sẽ phiền phức, nhưng hiện tại thỏ đều đã được mang về, nàng cũng không quở trách nặng nề, chỉ cười nói: "Muội đây là xin tiểu Thất thúc thúc hay là tiểu Ngũ thúc thúc của muội thắng đem về?"
Đôi mắt to như quả nho của Trường Ninh đen láy đến sáng ngời, bé vui vẻ nói: "Là Bảo Nhi đã giúp muội thắng!"
Phàn Trường Ngọc không khỏi kinh ngạc: "Bảo Nhi còn có thể ném thẻ vào bình?"
Đứa trẻ đó lớn hơn Trường Ninh không bao nhiêu, ngày thường nhìn cũng nhã nhặn, trí nhớ học thuộc thơ văn cũng khá, nhưng nói đến gào to, thì lại không bằng Trường Ninh.
Hôm qua Tạ Ngũ đã cùng Du Bảo Nhi ra ngoài cười nói: "Tiểu công tử đã dành cả buổi chiều để ném thẻ vào bình trước quầy hàng rong, suýt chút nữa đã đưa cho người bán hàng rong tất cả những mặt dây chuyền bằng ngọc trên người mới có thể ném trúng. Người bán hàng rong mừng quá bèn cho một chiếc đèn con thỏ."