Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 185 - Chương 185.

Chương 185. - Chương 185. -

Hóa ra ngày hôm qua Du Bảo Nhi đi ra ngoài là để trở thành thần tài cho người khác, Phàn Trường Ngọc cũng dở khóc dở cười trong một lúc.

Nàng nhìn Du Bảo Nhi đang mím môi đứng ở một bên, ngồi xổm xuống nói chuyện với nhóc: “Đổi lại ngày mai cô cô rảnh rỗi, lại mang cháu đến chỗ người bán rong kia, thắng lại tất cả đồ trong quầy hàng của hắn!"

Trường Ninh vừa nghe lời này liền hưng phấn vỗ tay: "Toàn thắng trở về, sau đó Ninh Ninh cũng sẽ bày gian hàng, để người tới ném bình!"

Phàn Trường Ngọc không nhịn được bật cười, nhéo nhéo gò má mềm mại của bé: "Ninh Ninh còn là đứa nhỏ mê tiền sao? Đã biết làm thế nào để kiếm tiền rồi?"

Trường Ninh chột dạ nhìn Du Bảo Nhi một cái, xoắn ngón tay nói: "Bảo Nhi đi ném thẻ vào bình tiêu hết tiền trên người, muội là tiểu cô cô của cậu ấy, cũng muốn kiếm tiền trả lại cho cậu ấy."

Những lời này khiến Triệu đại nương và Triệu đại thúc không nhịn được cười.

Triệu đại nương khen: “Ninh Ninh nhà chúng ta lúc này mới có dáng vẻ tiểu cô cô nha.”

Trường Ninh bị thổi phồng đến mức hai mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên, bộ ngực nhỏ hơi thẳng lên một chút.

Chỉ có Du Bảo Nhi liếc Trường Ninh một cái, tựa hồ không vui.

Sau khi xem xong hai tiểu gia hỏa, Phàn Trường Ngọc trở về phòng, đem binh thư mà Tạ Chinh đưa cho nàng cất đi, Du Bảo Nhi lại như cái đuôi nhỏ đi theo: "Trường Ngọc cô cô."

Nhóc siết chặt lòng bàn tay, ngập ngừng không nói nên lời.

Phàn Trường Ngọc hỏi: "Bảo Nhi sao vậy?"

Du Bảo Nhi nhìn nàng, nói: "Cháu muốn luyện võ."

Vấn đề này khiến Phàn Trường Ngọc hơi đau đầu, Du Bảo Nhi có thân phận tôn quý, nhưng tập võ vẫn còn nhiều gian khổ, bị ném đập đánh là chuyện thường xảy ra.

Nàng nói: "Luyện võ rất vất vả, Bảo Nhi vì sao lại đột nhiên muốn luyện võ?"

Du Bảo Nhi cụp mi dài xuống, mím môi một lúc không nói gì: "Cháu chỉ muốn học, nếu cháu có thể lợi hại như Trường Ngọc cô cô, về sau có thể bảo vệ cho mẫu thân cháu."

Người của Hoàng trưởng tôn ngày đó đi cướp mẫu tử Du Thiển Thiển, dù sao cũng để lại một bóng ma lớn trong lòng Du Bảo Nhi.

Nghe nhóc nói như vậy, Phàn Trường Ngọc không khỏi nghiêm mặt lên.

Nàng nói: "Luyện võ vất vả, nhưng điều quý giá nhất là sự kiên trì, đọc sách lại giống như chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt sẽ lùi, luyện võ cũng giống như vậy. Như vậy đi, trước ta sẽ dạy cháu cơ bản, nếu cháu có thể chịu đựng gian khổ này, lại kiên trì nổi, sau đó ta sẽ dạy cháu thêm một số thứ khác."

Du Bảo Nhi dùng sức gật đầu: "Vâng."

Trường Ninh không biết từ đâu mà như con mèo nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, đột nhiên bật dậy nói: "Ninh Ninh cũng muốn học! Từ nay về sau, một quyền sẽ đánh bại kẻ xấu, một bàn tay sẽ tát choáng một con lợn!"

Bé nói xong còn nắm tay nhỏ của mình.

Phàn Trường Ngọc nghe bé còn nhớ chuyện lúc trước nàng mổ lợn, không khỏi đưa tay nâng trán.

Nàng nói: "Sức khỏe của muội không tốt, vì vậy đừng nháo với tỷ."

Trường Ninh bị chứng hen, lúc trước thỉnh thoảng còn thở không ra hơi.

Khi Phàn mẫu mang thai Phàn Trường Ngọc, liền gặp phải biến cố Cẩm châu, được Phàn cha cứu đi, một đường lang bạt đào vong đến Tế châu, trên đường đi cũng bị thương, chính vì Phàn Trường Ngọc mạnh khỏe từ trong bụng mẹ, mới có thể hữu kinh vô hiểm được sinh ra.

Nhưng sức khỏe của Phàn mẫu điều dưỡng nhiều năm vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, mãi cho đến khi nàng gần mười tuổi, bà mới lại có Trường Ninh. Bởi vì thân thể của mẫu thân yếu ớt, Trường Ninh sinh ra đã gầy yếu, còn bị hen bẩm sinh, ăn cơm xong là không ngưng uống thuốc.

Khi còn nhỏ, bé được cho uống sữa dê, nhưng bé cho rằng nó có mùi nồng và không chịu uống, chính là Phàn Trường Ngọc đã lén trộn một ít đường, mới có thể dỗ dành bé uống.

Sau khi Phàn Trường Ngọc tòng quân, kiếm được bạc, cũng chưa từng ngừng cấp thuốc cho Trường Ninh.

Trường Ninh nghe được Phàn Trường Ngọc từ chối, lo lắng chạy tới, nắm chặt ống tay áo của nàng lắc lắc: "Không không không, Ninh Ninh nhất định muốn theo học."

Có lẽ là bởi vì sợ Phàn Trường Ngọc vẫn không đồng ý, quầng mắt đỏ lên, nói bằng giọng mũi, tựa hồ một khắc tiếp theo sẽ ủy khuất khóc lên.

Tim của Phàn Trường Ngọc liền mềm nhũn, cúi người xoa đầu Trường Ninh nói: "Ninh Ninh ngoan, a tỷ sẽ tìm cho muội đại phu tốt nhất kinh thành đến khám bệnh, nếu như đại phu xem qua nói muội có thể luyện võ, a tỷ sẽ dạy muội có được không?"

Lúc này Trường Ninh mới ủy khuất gật đầu.

Sau khi gặp được Chu Hữu Thường, nàng đã có manh mối để điều tra Ngụy Nghiêm, Phàn Trường Ngọc hiện đang bận rộn với nhiều việc, nhưng vấn đề mời đại phu cho Trường Ninh cũng rất khẩn cấp, xế chiều hôm đó nàng đã nhờ Tạ Ngũ ra ngoài để thăm hỏi các đại phu nổi danh tại kinh thành.

Phàn Trường Ngọc vội vàng đi, Du Bảo Nhi nhìn Trường Ninh vẫn còn không vui, nói: "Ngươi không thể luyện võ cũng không sao, về sau ta sẽ bảo vệ ngươi."

Trường Ninh tức giận đến bĩu môi, ủ rũ nói: "Không được."

Du Bảo Nhi hỏi: "Tại sao không được?"

Những ngón tay mũm mĩm của Trường Ninh cài khuy ngọc trai trên xiêm y, lúng túng nói: “Vậy thì ngươi sẽ lợi hại hơn ta, về sau ta sẽ không đánh lại được ngươi.”

Du Bảo Nhi nói: "Vậy sau này ngươi đánh ta, ta sẽ không đánh lại."

Trường Ninh tròn xoe mắt nhìn nhóc: "Thật sao?"

Du Bảo Nhi gật đầu: "Thật."

Lúc này khóe miệng Trường Ninh mới không tự chủ được cong lên, vươn ngón tay út trắng nõn mềm mại toàn thịt nói: "Vậy chúng ta ngoéo tay đi, nếu lời nói của ngươi không được tính, ngươi chính là chó con."

Du Bảo Nhi vươn ngón út ra ngoéo tay với bé, trịnh trọng nói: "Được, chúng ta ngoéo tay hứa."

-

Hoàng cung.

Tề Thăng nhìn vào tấu chương trên long án mới được đưa vào trong cung sáng nay, lo lắng đến mức cả người đảo quanh trong điện: “Tạ Chinh đã sắp hồi kinh, Ngụy Nghiêm bên kia còn không nói cho trẫm biết, đối với những lời vạch tội của Lý đảng, ông ta có cách gì đối phó..."

Hai mắt của hắn ta sắp rách cả mí mắt, tức giận đến đạp vào long án một cước: “Nếu như Tạ Chinh cũng giống như lão thất phu Lý gia kia, chuyển hướng về hậu nhân của Thái tử Thừa Đức, chẳng lẽ lần này hắn trở về, chính là muốn đuổi trẫm xuống chiếc long ỷ này?"

"Trẫm phải nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp..."

Thái giám tổng quản mới được nhậm chức là người khéo đưa đẩy, lập tức nịnh nọt: “Bệ hạ yên tâm, Vũ An hầu nắm trọng binh trong tay, nếu như hắn thật phản chiến với hậu nhân Thái tử Thừa Đức còn chưa biết thật giả kia, chẳng qua là vì muốn lật đổ Ngụy Nghiêm, sau khi đoạt ngôi vị thì hậu nhân Thái tử Thừa Đức mới có thể hứa với hắn, hiện tại bệ hạ cũng có thể hứa với Vũ An hầu, miễn là Vũ An hầu nguyện ý giúp đỡ bệ hạ, giải quyết Lý gia trước, sau đó lật đổ Ngụy Nghiêm, ban cho hắn vị trí vốn dành cho Ngụy Nghiêm, bất luận thế nào cũng tốt hơn là giúp đỡ hậu nhân của Thái tử Thừa Đức mà chia sẻ quyền lực với Lý gia.”

Kể từ khi Tạ Chinh kháng chỉ còn cắt đứt một tai của thái giám tuyên chỉ, mối hận xem thường hoàng quyền này, Tề Thăng vẫn luôn ghi nhớ.

Để Tạ Chinh ngồi vào vị trí của Ngụy Nghiêm, từ tận đáy lòng hắn ta ngàn lần vạn lần đều không muốn, nhưng bây giờ Ngụy Nghiêm rõ ràng không làm gì được Lý gia, Tề Thăng cũng bắt đầu dao động về việc liệu Ngụy Nghiêm có thể giúp hắn bảo vệ được hoàng vị hay không.

Đôi mắt hơi lồi của hắn ta nhìn chằm chằm thái giám kia: "Trẫm đã cùng hắn trở mặt đến như vậy, ngươi có biện pháp gì giúp trẫm lôi kéo hắn?"

Câu hỏi này khiến thái giám chú ý, đối mặt với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tề Thăng, đành phải kiên trì lấy lòng nói: “Nam nhân nha, có thể lung lạc được không phải là quyền thế, tài bảo, mỹ nhân sao?”

Lời này nói cũng như không nói.

Tề Thăng ngồi lại trên long ỷ, một tay chống đầu, tròng trắng của đôi mắt hơi lồi ra đỏ ngầu: "Mỹ nhân? Trẫm đã muốn tứ hôn hoàng tỷ cho hắn, hắn lại đối xử với trẫm thế nào?"

Thái giám chớp mắt, đột nhiên nói: "Trưởng công chúa, hình như có liên hệ cùng Vũ An hầu..."

Chốc lát Tề Thăng liền nhướng mi, cười lạnh nói: "Tạ Chinh hắn cự tuyệt tứ hôn của trẫm, quay đầu lại có qua lại với hoàng tỷ, hắn muốn làm gì? Hoàng tỷ cũng khiến cho trẫm rất thất vọng, trẫm đối xử với nàng ta tốt như vậy, nhưng nàng ta cũng đang tìm kiếm một lối thoát cho chính mình?"

Ánh mắt của hắn ta lạnh lùng, đột nhiên nhìn về phía thái giám: "Làm sao ngươi lại biết được?"

Chân của viên thái giám như nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống: "Nô tài cũng không dám lừa gạt bệ hạ, nô tài có một đứa nghĩa tử có đối thực với cung nữ trong cung Trưởng công chúa, trong lúc cung nữ kia đi vào châm trà, vô tình nghe được Trưởng công chúa phân phó thái giám tâm phúc, bảo hắn nhất định giao thư đến cho Vũ An hầu.”

Những ngón tay của Tề Thăng bắt đầu nắm chặt tay vịn của long ỷ, móng tay va vào kim loại, âm thanh phát ra đặc biệt chói tai: "Gần đây hoàng tỷ còn có hành động gì?"

Thái giám bình tĩnh đánh giá Tề Thăng, đè thấp giọng nói: “Nghe nói gần đây người trong cung Trưởng công chúa thường xuyên ra vào lãnh cung, hơn nữa còn có quan hệ khá gần với một cung nữ điên trong cung Giả quý phi năm đó…”

Đầu ngón tay của Tề Thăng càng cào mạnh hơn, móng tay vốn được cắt tỉa cẩn thận đã bị những hình chạm nổi trên tay vịn làm mòn, hắn ta lẩm bẩm: “Nàng ta đang giúp Tạ Chinh điều tra chuyện của Thập Lục hoàng huynh... Tạ Chinh điều tra Thập Lục hoàng huynh để làm gì?"

Một mẩu móng tay không chịu nổi sức nặng, bị đứt gãy ra.

Nỗi đau nhỏ xíu này cũng khiến Tề Thăng đang trầm mặc trong suy nghĩ của mình đột nhiên ngẩng đầu lên.

Hai con mắt hơi lồi ra của hắn ta đáng sợ đến mức, tên thái giám bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm liền cả người nổi da gà.

Tề Thăng nhếch môi cười, trên mặt lộ ra một tia hưng phấn khó hiểu, âm trầm nhìn chằm chằm tên thái giám tổng quản: "Đi, ngươi đem ả cung nữ điên loạn trong lãnh cung về đây cho trẫm. Hành động bí mật một chút, đừng để bên phía hoàng tỷ nghe được phong thanh gì."

Bình Luận (0)
Comment