Lời nói của cung nữ rất khẩn thiết, nhưng Tề Thăng nép mình vào long ỷ như thể không có tay chân, dường như không quan tâm đến những gì cung nữ kia khai nhận, nói với thái giám tổng quản: "Bịt miệng lại, dùng bộ hình.”
Cung nữ kia sợ tới mức liên tục dập đầu, khóc lóc van xin: "Bệ hạ, lời nô tỳ nói đều là sự thật! Á..."
Cung nữ kia không thể tiếp tục cầu xin tha thứ được nữa, rất nhanh đã bị mấy tên thái giám khỏe mạnh chặn miệng, đè tay chân.
Trong Quá Càn cung này, các thái giám không dám dùng cực hình vì sợ làm bẩn mặt đất, vì vậy dùng kim đâm vào trong móng tay của cung nữ.
Nỗi đau giữa mười đầu ngón tay thấu ruột gan, chỉ có những người đã từng trải qua mới có thể biết được.
Trong cung, bộ hình phạt này, đôi khi còn hữu dụng hơn cả đánh bằng roi.
Mũi kim đầu tiên vừa cắm vào, cung nữ đau đến co giật, liều mạng giãy dụa trên mặt đất, nhưng bị mấy tên thái giám túm lấy cánh tay, dùng đầu gối đè lên tay chân và phía sau lưng, đè rất chặt, mọi tiếng khóc lóc thảm thiết cũng bị vải bông ngăn ở miệng, cung nữ cắn đến nát răng chịu đau, máu chảy ra từ miệng nhuộm đỏ miếng vải nhét trong miệng.
Tề Thăng không bảo dừng lại, bọn thái giám đâm tiếp cái thứ hai, thứ ba...
Đến cuối cùng, cung nữ kiệt sức nằm co quắp trên mặt đất, mồ hôi lạnh vì đau thấm đẫm mái tóc và bộ y phục mỏng tang tả tơi, có vài vũng máu, nhưng cung nữ đã đau đến mất đi tri giác, môi trắng bệch như sắc mặt, đầu ngón tay vẫn còn run rẩy vì liên quan đến các cơ và kinh mạch.
Thái giám tổng quản nịnh nọt Tề Thăng nói: "Bệ hạ, hình phạt đã hết."
Tề Mân bàng quan đứng ngoài quan sát quá trình dụng hình, so với tâm trạng uể oải lúc trước, tâm tình hắn ta bây giờ tựa hồ tốt hơn rất nhiều: “Bây giờ trả lời trẫm, vì sao ngươi lại giả điên ở trong lãnh cung?"
Kim đâm vẫn chưa rút ra khỏi kẽ hở giữa móng tay, dưới sự đau đớn tột cùng, cung nữ hoàn toàn không thể suy nghĩ, chỉ có thể trả lời theo bản năng: “Vì tự... tự vệ.”
Sau khi xác định cung nữ không nói dối, đôi mắt Tề Thăng kinh ngạc sáng lên, ẩn chứa một tia kích động khó hiểu: “Là ai lại có bản lĩnh lớn như thế, diệt khẩu hết tất cả mọi người trong cung của Giả quý thái phi như vậy?”
Tuy rằng đã đau như chết một lần, nhưng nghe xong câu hỏi này, cung nữ vẫn không khỏi toàn thân run rẩy, giống như phạm phải điều cấm kỵ nào đó, sợ hãi tột cùng phun ra cái tên này: “Là ...Là Ngụy Nghiêm."
Thái giám tổng quản ở bên cạnh kinh ngạc, sau khi Tề Thăng sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên vài tia âm u, tiếp tục hỏi: “Vì sao ông ta lại muốn giết người trong cung Giả quý thái phi?”
Giọng nói của cung nữ đã run rẩy không rõ: “Không chỉ có trong cung Giả quý thái phi, mà tất cả những ai biết việc Ngụy Nghiêm dâm loạn hậu cung, đều bị ông ta giết.”
Câu nói này như sét đánh ngang tai, trên trán của thái giám tổng quản cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng, ở trong đó vậy mà lại cất giấu một bí mật kinh hoàng như thế.
Sắc mặt Tề Thăng trở nên khó coi: “Ngươi nói Ngụy Nghiêm dâm loạn hậu cung?"
Cung nữ sợ hãi gật đầu.
Tề Thăng ngồi trở lại long ỷ, khuôn mặt u ám: "Tiếp tục dụng hình."
Kim thép đã dùng hết, thái giám tổng quản sai thái giám bên dưới kẹp tay chân của cung nữ lần nữa.
Một hàng gậy mỏng kẹp tất cả các ngón tay vào, hai thái giám cường tráng trái phải kéo chặt dây buộc khiến xương tay bị biến dạng, thậm chí còn bị gãy.
Cung nữ bị mấy tên thái giám đè lên vai, giãy dụa vô ích, nước mắt đã cạn, hai hàm răng cắn miếng vải bịt miệng đau nhức, miệng nồng nặc mùi máu.
Sau lần trừng phạt này, cung nữ ngã quỵ xuống đất, đã không thể quỳ được nữa, không ngừng lẩm bẩm: “Xin tha cho nô tỳ… nô tỳ nói đều là sự thật…”
Tề Thăng không nói nữa, thái giám tổng quản ở một bên cũng không dám nói bậy, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tề Thăng.
Sau khi Thái tử Thừa Đức và Thập lục hoàng tử chết dưới tay người Bắc Ngất, tiên đế lâm bệnh qua đời, sau đó Ngụy Nghiêm nắm giữ triều chính, nâng đỡ Tề Thăng không có chút căn cơ lên hòang vị.
Kết hợp với câu chuyện cung nữ nói Ngụy Nghiêm từng dâm loạn hậu cung...
Thái giám tổng quản không dám nghĩ nữa, sợ sau ngày hôm nay, đầu trên cổ của hắn ta cũng không còn nữa.
Tề Thăng lại bắt đầu không tự chủ dùng móng tay nắm lấy bức phù điêu trên tay vịn long ỷ, đôi mắt lồi ra trông cực kỳ đáng sợ: "Người tư thông với Ngụy Nghiêm là ai?"
Cung nữ sắc mặt tái nhợt thú nhận: "Là... Là Thục phi nương nương."
Tề Thăng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, Thục phi là một trong tứ phi, trong ghi chép của hoàng thất, Thục phi cũng giống như Giả quý thái phi, sau khi tiên đế băng hà, đều đi theo tiên đế.
Trong mắt hắn ta lại bắt đầu lộ ra vẻ hưng phấn khó tả: "Ngụy Nghiêm muốn che đậy bê bối của ông ta? Đã giết chết Thục phi?"
“Nô tỳ không biết... Năm đó, khi đó Thục phi bị bệnh được chẩn ra là hỉ mạch, nhưng tháng thai nhi không khớp với sổ thị tẩm của kính sự phòng... Tiên đế giận dữ, dùng trượng đánh chết cung nhân trong cung của Thục phi, lại giam cầm Thục phi nương nương chờ hỏi tội, nhưng trong một đêm nào đó, Thanh Hòa cung của Thục phi nương nương đột nhiên bị hỏa hoạn, đại hỏa thêu hết không còn lại thứ gì, Thục phi nương nương cũng bị thiêu chết, màn đêm buông xuống Kim Ngô vệ đi tuần tra... đã nhìn thấy Ngụy Nghiêm.”
Tề Thăng cười khẩy: "Thật tốt cho cái gọi là nhân chứng vật chứng đều bị hủy, Ngụy Nghiêm kia thật sự tâm ngoan thủ lạt."
Hắn ta nhìn chằm chằm cung nữ: "Phụ hoàng của trẫm, liền cứ để Ngụy Nghiêm vô pháp vô thiên như vậy sao?"
Cung nữ sắc mặt rối rắm nói: "Trong cung của Thục phi nương nương bị lửa thiêu đến hừng đông. Lúc hừng đông, Ngụy Nghiêm mang binh vào huyết tẩy hoàng cung, tiên hoàng bệ hạ, còn có quý thái phi nương nương, đều chết dưới kiếm của Ngụy Nghiêm..."
Tề Thăng tức giận đến cơ mặt co giật một chút, lạnh lùng nói: “Được lắm, Ngụy Nghiêm ông ta, dâm loạn cung đình, sau khi sự việc bại lộ, lại giết vua đoạt quyền, huyết tẩy hoàng cung diệt khẩu, thật sự rất được!"
Hắn ta làm một động tác ra hiệu, thái giám tổng quản hiểu ý, sai tiểu thái giám trong cung đem cung nữ kia xuống.
Sau khi thái giám tổng quản trở về, cẩn thận quan sát sắc mặt Tề Thăng, do dự nói: “Trưởng công chúa giúp Vũ An hầu điều tra chuyện này, nghĩ đến chắc là vì muốn hạ bệ Ngụy Nghiêm. Đáng tiếc, chỉ dựa vào lời nói của cung nữ kia, cũng không có bằng chứng thực tế.”
Tề Thăng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Trẫm phải cảm tạ Ngụy Nghiêm, ông ta đã nghĩ thay trẫm biện pháp tốt để kéo Tạ Chinh xuống."
Thái giám tổng quản lộ ra vẻ khó hiểu, Tề Thăng cũng không nhiều lời.
Nhưng kế hoạch trong lòng lại khiến đôi mắt lồi của hắn ta sáng lên một cách kỳ lạ: “Con đao này do Ngụy Nghiêm rèn ra, chung quy vẫn muốn để trẫm sử dụng.”
-
Vài ngày sau, Tạ Chinh dẫn đại quân bắc chinh từ dưới Chính Dương môn khải hoàn trở về.
Toàn bộ kinh thành lại là muôn người đổ xô ra đường, cả con phố từ Bắc thành môn đến Chính Dương môn đều chật ních bách tính ra nghênh đón đại quân chiến thắng trở về.
Phàn Trường Ngọc đã biết trước tin tức, sớm đặt ba nhã gian ở tửu lâu sát đường phố đối diện, chỉ để đưa Trường Ninh, Bảo Nhi và những người khác đến xem dáng vẻ khải hoàn của Tạ Chinh.
Về phần tại sao nàng lại đặt ba phòng, nguyên nhân là Tạ Ngũ nói sợ tai vách mạch dừng, Phàn Trường Ngọc nghĩ đến, có thể cách vách tường sẽ có người nghe lén, cho nên nàng mới đặt hai gian phòng bên cạnh.
Khi Tạ Ngũ và Tạ Thất nghe giải pháp của Phàn Trường Ngọc, bọn họ nhìn nhau không nói nên lời, nhưng bọn họ cảm thấy dường như cũng rất có đạo lý, đành phải làm theo.
Mặc dù mấy ngày nay phu thê Triệu đại nương cũng có đi xem đường phố, nhưng cũng không được náo nhiệt như hôm nay, từ cửa sổ tửu lâu nhìn xuống, đường phố chật ních người.
Chân của Trường Ninh và Du Bảo Nhi còn ngắn, không thể với tới cửa sổ, vì vậy phải giẫm lên một chiếc ghế đẩu mới có thể xem được những gì đang diễn ra bên dưới.
Phàn Trường Ngọc sợ Du Bảo Nhi bị người của Hoàng trưởng tôn để mắt tới, cho nên còn chuẩn bị cho hai đứa trẻ mỗi đứa một chiếc mặt nạ hí khúc, hai đứa trẻ cảm thấy rất thú vị, cho nên sau khi đeo vào thì toàn bộ hành trình cũng không chịu tháo xuống.
Bởi vì đại quân còn chưa tới gần bên này, phía dưới chỉ là một mảnh ồn ào, Trường Ninh cùng Du Bảo Nhi nhìn một hồi liền cảm thấy nhàm chán, liền ngồi vào bàn tròn ăn chút bánh ngọt.
Khi tiếng hò hét ngoài cửa sổ vang lên, hai đứa trẻ chen chúc bên cửa sổ để xem, phu thê Triệu đại nương cũng muốn xem náo nhiệt nên cùng nhau đến bên cửa sổ xem, cũng thuận tiện trông chừng hai đứa trẻ.
Trên đường đến đây Trường Ninh tình cờ gặp một người bán hoa, còn đặc biệt mua một giỏ cánh hoa.
Bé ghé ở trên cửa sổ, nghe được tiếng hoan hô nhiệt liệt của bách tính phía dưới, hưng phấn ném cánh hoa về phía đại quân cách đó không xa đang tiến đến gần.
Khi nhìn thấy vị tướng quân trẻ tuổi tuấn mỹ lạnh lùng cưỡi trên con ngựa cao lớn kia, bé trợn tròn mắt: “Tỷ phu?”
Bé kéo kéo ống tay áo của Du Bảo Nhi, hưng phấn nói: "Bảo Nhi, ngươi mau nhìn, đó là tỷ phu của ta!"
Phu thê Triệu đại nương đã có tuổi, nhãn lực cũng không bằng Trường Ninh, Triệu đại nương nhìn một hồi rồi nói: “Hình như thật là tiểu tử Ngôn Chính kia?”
Triệu thợ mộc gật đầu theo, nói: "Không sai, đúng là Ngôn Chính."
Triệu đại nương mừng rỡ quay đầu lại, nói với Phàn Trường Ngọc: "Trường Ngọc, cháu mau đến xem đi, Ngôn Chính cũng rất có tiền đồ, cháu nhìn một cái xem, hắn đang cưỡi ngựa đi ở phía trước! Thật oai phong! Hắn đây cũng là đang kiếm cho mình chức đại quan?"
Tạ Ngũ và Tạ Thất nghe thấy những lời này, trên mặt cả hai đều cố nén nụ cười nhẹ.
Tận dụng lợi thế về chiều cao của mình, Phàn Trường Ngọc ở phía sau cũng có thể nhìn bao quát cả con phố.
Tất nhiên Nàng đã nhìn thấy Tạ Chinh mặc một thân quang giáp trên vai đeo kỳ lân cưỡi ngựa dẫn đầu đại quân, nhưng trước mặt Tạ Ngũ Tạ Thất, trong lúc nhất thời nàng không biết đáp lời với Triệu đại nương như thế nào, vì vậy nàng chỉ ho khan hai tiếng nói: "Thật có tiền đồ."
Trong toàn bộ Đại Dận, không có ai trong cùng một thế hệ lại có tiền đồ hơn so với hắn.
Vừa dứt lời, không biết có phải Tạ Chinh cảm thấy trước cửa sổ của tửu lâu này có quá nhiều ánh mắt háo hức hay không, đột nhiên ngước mắt nhìn sang.
Bắt gặp ánh mắt của hắn, mí mắt Phàn Trường Ngọc giật một cái, bỗng dưng sinh ra cảm giác chột dạ.