Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 188 - Chương 188.

Chương 188. - Chương 188. -

Trường Ninh nghiêng đầu sang kích động kéo kéo ống tay áo Phàn Trường Ngọc: "A tỷ, có phải tỷ phu đang nhìn chúng ta không?"

Bé dùng hết sức cuống họng hét lên "Tỷ phu", nhưng lúc này đường phố đã chật kín người, bách tính lại đang hô to "Vũ An hầu", hoàn toàn che lấp đi giọng nói non nớt của bé.

Nhưng khi đại quân sắp đi qua dưới lầu, Tạ Chinh hướng phía trên tửu lâu khẽ gật đầu, không biết là do nghe thấy Trường Ninh kêu một tiếng, hay là thăm hỏi Phàn Trường Ngọc.

Có một tiếng kinh hô ngắn ngủi phát ra ở các nhã gian khác, một đống đồ đạc rơi xuống trước cửa sổ.

"Vũ An hầu đang nhìn tiểu thư nhà chúng ta!"

"Nói bậy, rõ ràng là gật đầu với cô nương nhà chúng ta!"

Bọn nha hoàn đi theo thay cô nương nhà mình tranh luận không ngừng, kích động đến mức lẳng hoa mang theo trên tay đều ném xuống dưới.

Phong tục dân gian Đại Dận rất cởi mở, vào những ngày vui mừng như thế, các cô nương chưa xuất giá sẽ ném hoa, ném khăn tay vào đại quân khải hoàn là chuyện bình thường, ngày ấy Phàn Trường Ngọc theo Đường Bồi Nghĩa, cũng được ném không ít khăn tay.

Triệu đại thúc và Triệu đại nương nhìn mấy cô nương lầu trên lầu dưới đều đang ném khăn tay cho Tạ Chinh, không vui nói: “Ngôn Chính đang nhìn chúng ta mới đúng chứ?”

Triệu đại nương tuổi đã cao, cũng nghiêng người ra hơn nửa cửa sổ, gào to hai tiếng: "Ngôn Chính! Ngôn Chính! Trường Ngọc ở chỗ này!"

Phàn Trường Ngọc sợ xấu hổ, vừa định lùi về, lại bị Triệu đại nương nắm lấy cánh tay, giục: “Mau mau, cháu cũng ném khăn cho Ngôn Chính đi!”

Phàn Trường Ngọc quẫn bách nói: "Đại nương, sao cháu phải ném chứ?"

Triệu đại nương lườm nàng một cái: "Cháu đứa nhỏ này, sao lại xấu hổ như vậy, phía dưới chính là phu quân đã bái thiên địa với cháu, các cô nương gia khác còn có thể ném cho hắn, sao cháu lại không ném?"

Dứt lời liền đẩy Phàn Trường Ngọc đến bên cửa sổ.

Trường Ninh ở bên cạnh vui vẻ vỗ tay: "A tỷ ném khăn! Ném khăn!"

Phàn Trường Ngọc bất đắc dĩ nói: "Cháu không có khăn tay, lúc ở trong quân đều luôn dùng một cái khăn lớn."

Triệu đại nương bị câu nói của Phàn Trường Ngọc làm cho nghẹn một chút, sau đó không từ bỏ ý định nói: "Vậy... Cháu có túi thơm gì không? Tóm lại cháu cứ ném cái gì đó xuống đi."

Đương nhiên, Phàn Trường Ngọc cũng không chuẩn bị túi thơm gì cả.

Nàng nghĩ nghĩ, liền tháo dây cột tóc của mình xuống.

Phàn Trường Ngọc cầm lấy dây cột tóc, dũng cảm đi đến bên cửa sổ, so với những chiếc khăn lụa đã được huân hương thêu hoa văn tinh xảo của các cô nương gia khác, dây cột tóc này của nàng thật sự quá mộc mạc, chất liệu cũng không tốt lắm, ném lên trên phố lớn đoán chừng cũng không ai muốn nhặt lên.

Phàn Trường Ngọc đang nghĩ chỉ cần ném xong đối phó là được rồi sao, nhưng Tạ Chinh đột nhiên ngước mắt lên, còn nhìn thẳng vào nàng.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, trái tim Phàn Trường Ngọc đập loạn nhịp, nhất thời quên mất ném dây cột tóc trong tay.

Triệu đại nương ở một bên gấp thay cho nàng, thúc giục: “Trường Ngọc nhanh ném đi, Ngôn Chính đang nhìn cháu đấy!”

Phàn Trường Ngọc hoàn hồn, chỉ cảm thấy tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nàng nắm chặt lòng bàn tay, dùng tư thế thấy chết không sờn ném dây cột tóc xuống dưới.

Cái đầu luyện võ của nàng vốn dĩ rất tốt, nhưng dây cột tóc quá nhẹ, bây giờ lại có gió thổi, nhìn dây cột tóc sắp bay qua đầu Tạ Chinh, vị Hầu gia trẻ tuổi có thần sắc lạnh lùng trên lưng ngựa thoáng chốc nhấc tay lên, năm ngón tay bắt lấy dây cột tóc màu đỏ đất kia.

Bách tính vây xem tuôn ra một trận kinh hô đinh tai nhức óc.

Cả đoạn đường này có rất nhiều cô nương ném khăn lụa về phía hắn, ngay cả khi rơi xuống trước mặt hắn, hắn đều không nhìn tới, hiện tại lại chủ động đi bắt lấy một sợi dây cột tóc, thật sự là hiếm thấy.

Mặt không chút đổi sắc, Tạ Chinh nhét dây cột tóc mà Phàn Trường Ngọc ném vào trong ngực, hờ hững liếc nhìn Phàn Trường Ngọc một cái rồi tiếp tục hai mắt nhìn thẳng cưỡi ngựa đi về phía trước.

Tiếng cảm thán của nhóm bách tính vây xem và các cô nương trẻ tuổi càng trở nên to hơn, thậm chí một số cô nương gia còn khóc ngay tại chỗ.

"Sợi dây cột tóc đó là của ai vậy?"

"Chẳng lẽ Vũ An hầu có người trong lòng rồi sao?"

Bách tính ở hai bên đường kéo dài đều ngẩng đầu lên, ý đồ muốn tìm kiếm dây cột tóc kia được bay từ gian phòng nào trong tửu lâu sát đường kia, nhưng chỉ thấy cửa sổ của ba nhã gian đóng chặt, trong lúc nhất thời cũng không biết đến tột cùng là khách quý nhã gian nào ném.

Ba nhã gian kia đều là do Phàn Trường Ngọc đặt trước.

Dây cột tóc bị Tạ Chinh bắt lấy được, khi hắn nhét vào trong ngực vẫn nhìn về phía nàng, chốc lát Phàn Trường Ngọc cảm thấy tim mình như bị sét đánh trúng, nhịp tim của nàng nhanh đến mức khiến nàng hoảng hốt, đầu óc của nàng cũng bị tê liệt theo phần nào.

Nàng gần như theo phản xạ đóng cửa sổ lại, sau đó quay đầu ngồi trở lại chiếc bàn tròn, dưới ánh mắt sững sờ của Triệu đại nương, toàn thân tàng từ gáy đến mang tai đều đỏ bừng.

Triệu đại nương khẽ giật mình, dở khóc dở cười nói: "Cháu đứa nha đầu này, thành thân lâu như vậy rồi a, cần gì phải xấu hổ?"

Phàn Trường Ngọc nhéo nhéo vành tai nóng bỏng của mình, không nói gì, chỉ có hàng mi đen dày không ngừng chớp chớp, giống như đang hồi hộp.

Ngay cả Trường Ninh cũng không nhịn được cười: "A tỷ xấu hổ."

Tạ Ngũ và Tạ Thất im lặng đứng trong góc cúi đầu xuống, cố gắng coi mình như không khí.

Phải một lúc sau, Phàn Trường Ngọc mới hoàn hồn, sắc đỏ trên mặt có chút nhạt đi, nàng nhéo khuôn mặt mập mạp của Trường Ninh nói: “Ninh Ninh thật bản lĩnh, dám cười nhạo a tỷ sao?”

Trường Ninh bị Phàn Trường Ngọc véo một bên má, nụ cười trên mặt còn lại như cũ muốn nứt toác mang tai: "Tỷ phu nhìn thấy a tỷ, a tỷ sợ tới mức đóng cửa sổ lại."

Vết đỏ trên mặt Phàn Trường Ngọc thật vất vả mới tan đi, suýt chút nữa lại nổi lên bởi vì câu nói ngây thơ trẻ con của Trường Ninh, nàng nghiêm mặt nói: “Nha đầu muội không biết lớn nhỏ, a tỷ là sợ nhiều người chú ý, sẽ gặp phiền phức."

Trường Ninh thè lưỡi, không dám lỗ mãng tiếp.

Triệu thợ mộc vẫn còn cảm thấy chấn động khi nghĩ tới cảnh rầm rộ vừa rồi, ông nhấp một ngụm trà rồi mới nói: "Ta nghe rõ nhiều người hét lên 'Vũ An hầu', tại sao lại không nhìn thấy người, chẳng lẽ là Vũ An hầu ở đại quân diễu binh phía sau?”

Tiếng kêu khóc của những cô nương trẻ tuổi kia đều bị tiếng kinh hô âm vang che đi, người kinh thành nói chuyện lại có chút khẩu âm của kinh thành, cho dù Triệu thợ mộc nghe thấy một chút, cũng không thể hiểu được ý tứ gì.

Ông không hiểu được trình tự cấp bậc của đại quân vào thành, nhưng nhớ đến lúc mấy người Phàn Trường Ngọc vào kinh, Đường Bồi Nghĩa đã đi đầu, theo lý, Vũ An hầu là chức quan cao nhất, vậy phải đi đầu mới đúng, nhưng vì sao người dẫn đầu hàng lại là Ngôn Chính?

Uy danh của Vũ An hầu, kể từ khi hắn giành lại Cẩm châu và thu hồi mười hai quận ở Liêu Đông, giống như sấm bên tai của toàn bộ Đại Dận.

Triệu thợ mộc thật sự muốn xem phong thái của vị tướng quân phi thường hiếm thấy này.

Phàn Trường Ngọc lặng lẽ lau mặt.

Rốt cuộc cũng nói đến vấn đề này...

Nàng vò đầu bứt tóc nói: "Cái kia... Đại thúc, đại nương, có một chuyện vẫn chưa nói với các ngài."

Triệu đại nương nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng, lập tức nói: "Đứa nhỏ này, còn xem ta và đại thúc cháu là người ngoài sao? Có chuyện gì cứ nói thẳng là được."

Phàn Trường Ngọc nhìn hai vị trưởng bối, nói: "Thật ra, Ngôn Chính là Vũ An hầu."

Tay của Triệu thợ mộc run tay một cái, nửa tách trà bắn tung tóe trên người, ông không thèm để ý đến việc bị bỏng, liền hoảng hốt đứng dậy giũ xiêm y hai lần, dùng đôi mắt già nua trợn tròn nhìn thẳng vào Phàn Trường Ngọc: "Cái gì?"

Triệu đại nương cũng há hốc mồm, nhìn Phàn Trường Ngọc rồi lại nhìn Triệu thợ mộc, kinh ngạc đến mức không hỏi được lời nào.

Phàn Trường Ngọc vốn lường trước được cảnh hai vị trưởng bối sau khi biết được thân phận thật sự của Tạ Chinh, nhưng không ngờ lại khiến cả hai người kinh ngạc thành ra như vậy.

Thấy hai vị trưởng bối tựa hồ nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, nàng lặp lại một lần: "Ngôn Chính là Vũ An hầu."

"Ôi ôi trời a..."

Chân Triệu thợ mộc mềm nhũn, ông ngồi trở lại ghế bành, nuốt nước bọt nói: “Đó chính là Vũ An hầu đã chiếm mười hai quận ở Liêu Đông và đồ sát man di ở Cẩm châu hả?”

Phàn Trường Ngọc gật đầu.

Triệu đại nương khi nói cũng lắp bắp: “Nghe… Nghe nói Vũ An hầu có ba đầu sáu tay, ăn lông ở lỗ, Ngôn… tiểu tử Ngôn Chính kia, dáng dấp lại tựa như tiểu sinh trụ cột trong gánh hát, sao có thể là Vũ An hầu?”

Phàn Trường Ngọc nghe Triệu đại nương mô tả người mà bà nghĩ là Tạ Chinh, nhất thời cũng dở khóc dở cười.

Nàng nói: "Tất cả chỉ là tin đồn, tướng quân trên chiến trường có hung danh mới có thể trấn áp quân địch. Không phải khi cháu trong quân cũng có hung danh là ‘Dạ Xoa’ sao?"

Ngay cả sau khi nghe lời giải thích của Phàn Trường Ngọc, đôi lão phu thể vẫn ngồi yên trên ghế một lúc lâu mới có thể lấy lại tinh thần.

Triệu đại nương nhìn về phía Phàn Trường Ngọc: "Cái này ... Ngôn Chính đã trở thành Hầu gia, vậy sau này chúng ta sẽ phải dập đầu khi nhìn thấy ngài ấy phải không?"

Phàn Trường Ngọc bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, đổi lại là năm xưa khi nàng còn ở trấn Lâm An, nhìn thấy được đại quan, đầu tiên nghĩ đến ước chừng cũng là dập đầu mấy cái.

Bây giờ trong triều đình, người có thể khiến nàng dập đầu quỳ lại, chỉ còn lại một người trên long ỷ kia.

Hóa ra trong bất tri bất giác, đoạn đường này nàng đã đi được xa đến như vậy, nhất thời trong lòng cũng có chút cảm khái.

Nàng nói: "Đại thúc và đại nương từng là ân nhân của huynh ấy, tất nhiên huynh ấy sẽ không chịu nhân đại lễ này của các ngài."

Lúc trước khi Tạ Chinh bị thương, các đại phu trong y quán trên trấn cũng không dám chữa trị cho hắn, nếu không phải Triệu thợ mộc dựa vào kinh nghiệm làm đại phu thú y hàng chục năm của mình, dứt khoát lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống kê mấy đơn thuốc, hắn quả thật không chắc chắn có thể sống sót qua được.

Có lời này của Phàn Trường Ngọc, đôi lão phu thê Triệu gia có lẽ đã nhớ lại những ngày bọn họ ở trấn Lâm An, cảm giác xa cách với Tạ Chinh trong lòng họ cảm thấy giảm bớt đi.

Triệu đại nương ngập ngừng muốn nói lại thôi nhìn Phàn Trường Ngọc, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng cho chung thân đại sự cả đời của nàng: "Vậy... lúc trước hai người bái đường cũng không tính đúng không?"

Điều bà muốn hỏi là hai người bọn họ sau này sẽ dự định thế nào.

Khi Phàn Trường Ngọc phát đạt, bà đối với đứa nhỏ mình đã nhìn lớn lên hiểu biết rất rõ, không sợ nàng bội tình bạc nghĩa với Ngôn Chính.

Có thể khi Ngôn Chính biến thành Hầu gia, Triệu đại nương nghĩ, những quan to hiển quý kia đều muốn tam thê tứ thiếp, vừa rồi khi đại quân đi qua dưới lầu, Ngôn Chính cũng đã bắt lấy dây cột tóc mà Phàn Trường Ngọc đưa cho, có lẽ vì hắn có tình cảm với Phàn Trường Ngọc, nhưng không biết phần tình cảm này là đến mức độ nào.

Sau khi nghe Triệu đại nương nói, nàng nghĩ nghĩ, Phàn Trường Ngọc cho rằng việc ở rể lúc trước là kết quả hai người đã thương lượng là giả ở rể, vì vậy liền gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment