Yến tiệc trong cung được bố trí tại điện Thái Cực, đây là yến tiệc bên ngoài, chỉ có hoàng đế và quần thần cùng nhau yến ẩm.
Trước khi vào đại điện, một tên thái giám dẫn theo những cung nhân bưng khay, lần lượt thu hết bội kiếm trên người của các võ tướng.
Khi lần đầu tiên Phàn Trường Ngọc vào cung diện thánh, nàng phát hiện chỉ kiểm tra lệnh bài và lấy đi những vũ khí bọn nàng mang theo bên người, cũng sẽ không khám xét từng người một, vì thế khi ra cửa nàng mới mang theo chủy thủ buộc lên chân.
Một đôi giày dài, cho dù là ai cũng không nhìn ra được.
Dù sao ngoại trừ những người bình thường vào triều yết kiến thiên tử cùng với hôm nay đến đây dự tiệc, không phải những vương công quý tộc, cũng là những đại thần có mặt mũi. Nếu mỗi lần các đại thần vào triều hoặc vào cung dự tiệc đều phải bị lục soát từng người một mới được cho vào điện, chưa kể tốn thời gian công sức, cũng làm tổn hại đến thể diện và tình nghĩa quân thần.
Các triều đại trước ban hành quy cũ võ tướng không được mang binh khí vào điện, thứ nhất là phòng ngừa bất kính với thiên tử, thứ hai cũng là đề phòng võ tướng tập kích thiên tử trên đại điện.
Nhưng người thật có tâm làm phản, chỉ dựa vào một thanh đao ở đại điện thì có thể làm được gì? Nếu đối phương bức vua thoái vị, nhất định phải xúi giục toàn bộ Kim Ngô vệ trong hoàng cung.
Các thần tử bình thường thì sẽ không bao giờ dám làm chuyện tự mang binh khí để phải chịu cảnh rơi đầu như thế.
Bởi vậy, trong cung chưa từng có quy củ lục soát người của đại thần, chỉ có cung nữ thái giám phía dưới mới bị đối xử như vậy.
Lần trước Phàn Trường Ngọc vào cung là ban ngày, khi đó nhìn thấy toàn bộ hoàng cung nguy nga trang nghiêm, đêm nay tuyết rơi dày đặc, cả hoàng thành đèn đuốc sáng trưng, ẩn mình trong màn đêm vô biên phảng phất như con cự thú có làn da bị thiêu đến nứt nẻ, để lộ vết đỏ bên dưới, trong sự hoa mỹ lại có loại rung động quỷ quyệt.
Nhưng nơi tối tăm nơi đèn không thể chiếu sáng, cũng để lộ ra những vết thương vô tận và âm trầm.
Sau khi bước vào đại điện cung Thái Cực, liền có đám người hầu hạ nhóm đại thần đi đến chỗ ngồi của riêng mình.
Bên trái là chỗ ngồi của quan văn, bên phải là chỗ ngồi của các quan võ.
Chỗ ngồi của tam công cửu khanh cùng với hoàng thân quốc thích đều ở hàng trước nhất, Phàn Trường Ngọc đã là quan tam phẩm, được tiểu thái giám dẫn đến ghế ngồi ở giữa bên phải.
Trong toàn bộ đại điện, bất luận là quan viên văn võ, chỉ có một mình Phàn Trường Ngọc là nữ tử.
Ngay khi vừa ngồi vào chỗ, nàng đã thu hút những ánh mắt từ mọi hướng nhìn tới, tò mò cũng có, soi mói cũng có.
Trước đó ở điện Kim Loan, mặc dù các triều thần đã nhìn thấy Phàn Trường Ngọc một lần, nhưng khi đó đang là triều hội, nàng lại cùng với đám người của Đường Bồi Nghĩa đứng ở trước nhất trong đại điện để gặp hoàng đế, cho nên đám quan viên ở phía sau chỉ có thể nhìn thấy phía sau nhung giáp của nàng chỉ là một mảnh áo choàng đỏ tươi phủ xuống, đi theo Đường Bồi Nghĩa và những người khác đứng ở trước sảnh, xem như tối nay các triều thần này mới thật sự gặp được Phàn Trường Ngọc.
Phàn Trường Ngọc uốn gối quỳ xuống trước bàn thấp gỗ lim, khuôn mặt thong dong điềm tĩnh, bộ quan bào võ tướng tam phẩm màu đỏ ửng ở trên người nàng lộ ra một cỗ khí khái hào hùng khác biệt, lưng eo thẳng tắp, giống như một gốc trúc xanh mọc giữa những tảng đá núi lởm chởm, sau khi cắm rễ thì liên tiếp sinh trưởng, mài ra được một vẻ ngoài uy nghiêm, ở giữa đám đại thần từng kinh qua quan trường đã lâu kia cũng không lộ ra chút e sợ rụt rè.
Hoàng đế còn chưa tới, chỗ của đám văn võ ở hàng đầu trong yến tiệc vẫn còn để trống, bầu không khí bên trong đại điện coi như vẫn tương đối hài hòa, các triều thần quen thuộc từng đôi ba năm người đang tán gẫu.
Phàn Trường Ngọc vốn định yên lặng đợi khai tiệc, nhưng không ngờ lại có một võ vướng trẻ tuổi lạ mặt đi thẳng tới trước bàn của Phàn Trường Ngọc: “Đã ngưỡng mộ đại danh của Phàn tướng quân từ lâu, lúc trước ở trên điện Kim Loan cũng chỉ đối mặt với Phàn tướng quân, tối nay xem như may mắn lại gặp được Phàn tướng quân, ta xin kính Phàn tướng quân một ly!
Nói xong, hai tay hắn ta liền bưng ly rượu uống sạch, sau khi cuống cạn rượu bên trong, còn dốc ngược ly rượu nhìn về phía Phàn Trường Ngọc.
Rất có ý tứ là nếu Phàn Trường Ngọc không uống, cũng là không nể mặt hắn ta.
Trong bữa tiệc mừng trước đó ở Lư thành, Phàn Trường Ngọc có thể từ chối với lý do trên người đang bị thương, không thích hợp để uống rượu, nhưng cung yến tối nay dù thấp thế nào cũng là quan ngũ phẩm ở kinh thành, đối với dạng này rất không dễ khước từ lời mời rượu.
Những tướng lĩnh ở Lư thành kia nhiều lắm thì không thể khước từ thịnh tình của bọn họ, nhưng tên võ tướng này trước khi khai yến lại đến mời rượu, dù là tâm lớn như Phàn Trường Ngọc, cũng có thể nhận thấy vài cơn sóng ngầm mãnh liệt.
Nàng liếc nhìn bộ triều phục tứ phẩm trên người tên võ tướng kia, chỉ nói: "Tướng quân quá khen."
Sau khi cầm ly rượu trước mặt lên và ngửa đầu uống cạn, cũng lật ngược ly rượu giống như đối phương.
Tên võ tướng kia lúc này liền khen Phàn Trường Ngọc: "Tửu lượng của Phàn tướng quân thật tốt!"
Hạ Tu Quân cũng cảm thấy có gì đó không ổn, sợ các tướng lĩnh khác lại tìm đến chỗ Phàn Trường Ngọc uống rượu, nên bưng ly đứng dậy nói: "Tống tướng quân, sao không uống với Hạ mỗ một ly?"
Trịnh Văn Thường đứng dậy nói: "Xem thường ai chứ? Trận chiến bình định Sùng châu, lão tử góp công cũng không nhỏ so với Phàn tướng quân, Tống tướng quân cũng phải uống với lão tử một ly đấy!"
Có lời này của Trịnh Văn Thường, các tướng lĩnh từ Tế châu đến kinh thành thụ phong cũng nhao nhao đến tìm tên võ tướng kia uống một ly.
Lần này đến lượt tên võ tướng kia không thể khước từ, bị mời bảy tám ly rượu mới trở về chỗ của mình.
Sau trò nháo này, những người còn lại muốn đến mời rượu cũng có thể thấy rõ, nếu như lại tìm Phàn Trường Ngọc uống một ly, tất nhiên phải bị bọn Hạ Tu Quân mời qua một vòng, còn chưa đến lúc khai tiệc, nên cũng không dám làm càn quá mức, vì thế không đến tìm Phàn Trường Ngọc mời rượu.
Phàn Trường Ngọc ngược lại thì có chút ngoài ý muốn nhìn Trịnh Văn Thường, lúc trước nàng còn tưởng người này quá cứng nhắc, nhưng tối nay, xem ra đầu óc của hắn ta vẫn có thể dùng tốt, giả thành kiểu nói chuyện của những đại lão thô thiển trong quân rất giống.
Vị trí của Hạ Tu Quân ở cạnh Phàn Trường Ngọc, sau khi bữa tiệc yên ắng lại, hắn ta liền hạ giọng nói với Phàn Trường Ngọc: “Lời tán dương của bệ hạ trên điện Kim Loan lúc trước đối với quân Tế châu của chúng ta mà nói, chung quy khiến cho nhiều tướng quân cảm thấy bất mãn, cho nên chắc chắn bữa cung yến tối nay sẽ chuốc cho chúng ta say như chết."
Giờ khắc này Phàn Trường Ngọc mới hiểu tại sao tên võ tướng kia lại đột nhiên muốn đến mời rượu mình.
Mời rượu là giả, một đống người thay nhau uống ra oai phủ đầu với bọn người các nàng mới là thật.
Cũng may là Hạ Tu Quân và Trịnh Văn Thường nhạy bén, cản phá kịp thời.
Phàn Trường Ngọc bình tĩnh gật đầu nói: "Ta hiểu được."
Nàng liếc nhìn khắp đại điện, nghĩ rằng những người chủ động đến mời rượu với nàng, phải là những người có chút chức quan không cao bằng nàng hoặc cùng cấp bậc với nàng. Chức quan nếu cao hơn nàng, sợ là không có mặt mũi để làm những chuyện này.
Những võ tướng có cấp bậc thấp hơn, các tướng lĩnh Tế châu của nàng hẳn cũng có thể ứng phó được.
Không lâu sau, Tạ Chinh và Lý thái phó cũng lần lượt một trước một sau đến dự tiệc.
Hai người lại gặp nhau ở lối vào đại điện trước cửa cung Thái Cực.
Sắc mặt của Lý Thái phó vẫn nho nhã, không nóng không lạnh gọi một tiếng: "Hầu gia."
Tạ Chinh đang mặc bộ triều phục võ hầu màu đen, hoa văn tường vân được thêu bằng chỉ đỏ vàng trên đầu gối của hắn lăn tăn lung linh dưới ngọn nến, phức tạp khiến người khác mê muội, quan ngọc cũng như gương mặt của hắn đều lộ ra một chút thờ ơ lãnh đạm, nhàn nhạt vẩy lên mí mắt, hắn nói: "Thật trùng hợp, lại gặp được Thái phó."
Hắn hơi quay người đi, nhưng trong lời nói ngữ khí lại không có ý kính: "Thái phó chính là nguyên lão tam triều, mời Thái phó trước."
Lý thái phó nói: "Hầu gia lập nhiều chiến công, trong trận dẹp loạn này cũng lập được công lớn, yến tiệc mừng năm mới này, cũng chính là tiệc mừng, vẫn là Hầu gia trước đi."
So với sự kiêu ngạo khinh thường của Tạ Chinh, thái độ của Lý thái phó có thể nói là khiêm tốn hơn, tất cả đám vây cánh đi theo Lý thái phó đều tỏ ra tức giận và phẫn nộ, lúc trước khi gặp chuyện vẫn là Lý Viễn Đình là người đầu tiên lên tiếng, lần này ngoài dự liệu lại là trầm mặc ít nói.
Ánh mắt của Tạ Chinh liếc qua Lý thái phó và rơi vào trên người của Lý Viễn Đình, đôi mắt hắn có nhiều thêm mấy phần lạnh lùng chế nhạo.
Hắn nói: "Nếu Thái phó đã nhường như thế, bản hầu từ chối thì lại là bất kính."
Nói xong, hắn nhấc chân đi vào đại điện, các môn sinh đứng phía sau Lý Thái phó không cam lòng muốn lên tiếng, nhưng vừa mới bước lên một bước đã bị Lý Thái phó giơ tay ngăn cản.
Viên quan văn kia khó hiểu nói: "Thái phó, để mặc cho hắn kiêu ngạo như thế sao? Ngay cả Ngụy Nghiêm trước mặt ngài cũng chưa từng như vậy."
Đôi mắt của Lý Thái phó dường như bị bao phủ bởi một màu xám xanh mờ nhạt do tuổi tác cao, khiến đôi mắt của ông ta lộ ra sự lạnh lùng khó diễn tả: "Tuổi trẻ nóng tính, loại cuồng vọng nhất thời này, cuối cùng rồi sẽ vấp ngã."
Mấy quan viên Lý đảng nghe Lý Thái phó chỉ có lời tốt bề ngoài này mà nói, thần sắc rất khác nhau.
Khi Tạ Chinh và Lý thái phó ngồi vào vị trí, cung Thái Cực vốn ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại.
Phàn Trường Ngọc nhìn về phía Tạ Chinh đang ngồi, có lẽ đã lâu không gặp hắn, lại là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của hắn mặc triều phục, cho nên nhìn có chút sửng sốt.
Nàng luôn cảm thấy câu nói “Người cậy vào ăn mặc, ngựa cậy vào yên” không thích hợp áp dụng lên người Chinh, hắn được trời ưu ái sinh ra có túi da tốt, cho dù hắc có mặc xiêm y của tên ăn mày, vẫn cũng tự có một cỗ khí chất kim ngọc.
Bất quá bộ triều phục võ hầu này, thật sự khiến hắn nổi bật hơn một chút.
Hoa văn thêu màu vàng đỏ trên triều phục màu đen được ánh đèn trong đại điện chiếu đến, dường như có một vầng sáng vàng nhàn nhạt lơ lửng, khiến ánh mắt hắn tựa như dày đặc hẳn, giữa đôi lông mày lạnh lùng càng thêm nghiêm túc.
Tựa hồ là nhận ra được ánh mắt của Phàn Trường Ngọc, Tạ Chinh đưa mắt nhìn sang, trong mắt hiện lên một vòng gợn sóng không rõ.
Đại khái nàng vẫn không biết rõ, bản thân nàng khi mặc thân quan bào võ tướng màu đỏ tươi có bao nhiêu khí khái hào hùng hiên ngang thế nào.
Toàn bộ thiếu niên lang ngũ lăng* khắp kinh thành này, cũng không thể sánh được với tinh thần phấn chấn cùng trong trẻo phảng phất kéo xuống từ mặt trời ở giữa đôi lông mày kia của nàng.
*thiếu niên lang ngũ lăng: chỉ con cái quan lại giàu sang phú quý
Trên yến hội có rất nhiều người, ánh mắt hai người họ chỉ nhàn nhạt lướt qua nhau rồi dời đi, nhưng trái tim của Phàn Trường Ngọc cũng đã lỡ một nhịp.
Khi hoàng đế đi tới, quần thần vẫn dựa theo quy trình đứng dậy giống như khi triều bái.
Phàn Trường Ngọc cũng nhận thấy được, nhóm bách quan tựa hồ kính trọng Tạ Chinh và Lý thái phó hơn kính trọng hoàng đế.
Ngụy Nghiêm vẫn cáo bệnh như cũ, không tham dự yến tiệc năm nay, chỗ ngồi của Lý Thái phó đáng lẽ phải là vị trí đầu tiên trong đám quan văn, nhưng ông ta lại sai người dời ghế về sau hai thước, cũng không trực tiếp vượt qua chiếm vị trí của Ngụy Nghiêm.
Phàn Trường Ngọc không biết Lý Thái phó đang thận trọng hay chỉ là giả vờ giả vịt.
Ông ta là người đã đào một cái hố lớn cho Ngụy Nghiêm và luận tội Ngụy Nghiêm, vị trí kia dường như nằm trong tầm tay của ông ta, nhưng còn khắp nơi tuân theo lễ chế, chưa từng vượt qua khuôn khổ cũng là ông ta.
Chỉ có thể nói, người này quá ẩn nhẫn, lòng dạ cũng cực kỳ sâu.
Có lẽ là bởi vì Phàn Trường Ngọc đã nhìn chằm chằm vào Lý thái phó một lúc lâu, bởi vì đã có tuổi, Lý thái phó chỉ ở trong bữa tiệc ăn chút thức ăn mềm dễ tiêu, bỗng nhiên liếc nhìn sang phía của Phàn Trường Ngọc.
Phàn Trường Ngọc cũng không trốn tránh, cứ như vậy đối mắt với Lý thái phó.
Một ánh mắt có vẻ như dịu dàng nhưng lại sâu không thấy đáy, một ánh mắt trong sáng mà kiên nghị, như thể ẩn chứa một ánh nắng chói chang trong mắt.
Cuối cùng, Lý Thái phó nhìn đi chỗ khác trước, tay gầy guộc cầm đôi đũa gỗ, chậm rãi gắp một đũa thức ăn thanh đạm.
Bên phía quan võ bỗng nhiên truyền đến âm thanh thanh thúy vỡ vụn của đồ sứ.
Một tên nội thị thêm rượu vô ý làm đổ rượu lên bộ triều phục của Tạ Chinh, nội thị kia sợ đến mức mềm nhũn tay, bình rượu cầm theo cũng rơi xuống đất.
Mọi ánh mắt của mọi người trong bữa tiệc đều bị thu hút đến.
Nội thị kia bị dọa sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, không lo được trên mặt đất vẫn còn có rượu, trước đập đầu như giã tỏi liên tục cầu xin tha thứ: "Hầu gia tha mạng, Hầu gia tha mạng..."
Vị hoàng đế đang ngồi trên long ỷ nhìn thấy được một màn này, trong đáy mắt đã không kìm nén được ý hưng phấn, trực tiếp gọi Kim Ngô vệ ở bên ngoài điện: “Người tới, đem tên nô tài làm bẩn áo của Vũ An hầu xuống chém!”
Trong đám quần thần náo động tưng bừng, nhưng lại không có ai dám cầu tình.
Phàn Trường Ngọc biết Tạ Chinh sẽ mượn cơ hồi này rời khỏi yến tiệc, vừa nhíu mày, liền nghe được âm thanh lạnh lẽo không nhanh không chậm của Tạ Chinh vang lên: “Chỉ là rượu đổ mà thôi, đây là tiệc mừng năm mới, vẫn là không nên thấy máu mới thỏa đáng, bệ hạ cảm thấy thế nào?"
Tề Thăng không có ý định dây dưa với Tạ Chinh trong vấn đề này, ngay lập tức nói: "Đã có Vũ An hầu thay tên nô tài ngu xuẩn này cầu tình, ngươi còn không mau tạ ơn?"
Nội thị kia dập đầu như giã tỏi: "Tạ bệ hạ, tạ Vũ An hầu!"
Tề Thăng miễn cưỡng kìm nén sự hung ác dâng lên trong đáy lòng cùng với sự vui sướng điên cuồng như sắp đạt được ước nguyện nào đó, bày ra vẻ mặt bình thường phân phó với thái giám nội thị: “Mời Vũ An hầu đi xuống thay xiêm y đi.”
Một màn này vốn nằm trong kế hoạch của Tạ Chinh, hắn nói một câu "Tạ bệ hạ" với Tề Thăng, liền đi theo thái giám ra khỏi đại điện.
Tạ Chinh vừa rời đi, Tề Thăng tựa hồ vui vẻ hơn rất nhiều, tâm tình cực thích nâng ly nói với quần thần: “Từ khi trẫm kế vị đến nay, Đại Dận trong ngoài gặp họa không dứt, may mắn có được chư vị ái khanh, giang sơn Đại Dân ta mới có được ngày hôm nay, trẫm coi như cũng không phụ cơ nghiệp của tổ tiên, tối nay chúng ái khanh cứ uống thoải mái, không say không về!”
Hắn ta đột nhiên nói ra lời như vậy, tất cả quan viên đương nhiên phải nâng ly chúc mừng.
Lý thái phó nói: "Bệ hạ tài đức sáng suốt, đó là vận may của chúng ta."
Quần thần liền tung hô: "Bệ hạ tài đức sáng suốt!"
Phàn Trường Ngọc chỉ cảm thấy hai chữ "tài đức" khi dùng lên người Tề Thăng, cảm thấy có phần châm chọc.
Nàng theo lời chúc mừng quay trở lại vị trí ban đầu, nhưng mí mắt của nàng lại bắt đầu co giật dữ dội không thôi.