Khi trăng lạnh treo giữa trời, trường giai* tiết ngọc.
*giai: bậc thềm
Những bông tuyết nhỏ mịn chậm rãi trôi xuống dưới ánh đèn lồng mờ ảo của cung điện, bao phủ đôi giày bằng gấm màu đen, trong nháy mắt biến thành một vết ướt không thể nhìn thấy.
Tiểu thái giám dẫn Tạ Chinh đến thiên điện, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt lấy lòng: “Hầu gia để ý dưới chân.”
Đầu vai của Tạ Chinh khoác chiếc áo choàng được viền bằng lông cáo, thân thể như tùng bách, một bên mặt của hắn được phủ bởi một tầng trăng lạnh khiến hắn càng trông lạnh lùng tuấn mỹ, từ chóp mũi phát ra một tiếng nhàn nhạt "Ừm".
Một hòn đá từ đầu ngón tay được bao phủ bởi ống tay áo thêu màu đồng bay ra, đập vào cành cây phủ đầy tuyết cách đó không xa, cành cây rung động, nháy mắt chấn động khiến cho chỗ tuyết đọng rơi xuống, khiến cho tên tiểu thái giám cả kinh xoay cổ nhìn lại, quát chói tai: "Ai ở đây?"
Sau một khắc tiếp theo, tiểu thái giám chỉ cảm thấy phần gáy đau nhức, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Tạ Chinh nhặt chiếc đèn lồng mà tên tiểu thái giám đánh rơi trên mặt đất, xốc nắp đèn lồng thổi tắt nến bên trong, một tay nhấc tên tiểu thái giám lên, đặt hắn ta dựa vào một cây cột ở bên ngoài cung điện.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Tạ Chinh ngước mắt lên lạnh lùng nhìn xung quanh, mới lột áo khoác và triều phục trên người mình xuống.
Dưới bộ triều phục, hiển nhiên là một bộ xiêm y dạ hành.
Hắn lấy mặt nạ dịch dung từ trong ngực đeo lên, đem bộ triều phục của mình giấu vào thạch động trong hòn non bộ ở ngự hoa viên, dựa vào ánh sáng nhìn bản đồ hoàng cung, tránh đi các thủ vệ tuần tra, leo lên leo xuống vài bức tường cao liền đến được lãnh cung.
So với các cung điện khác được giăng đèn kết hoa, trong lãnh cung quạnh quẽ đến đáng sợ, ngay cả chiếc đèn lồng màu vàng to bằng bàn tay ở cửa lớn cũng phủ đầy bụi. còn bị bao phủ bởi một lớp mạng nhện.
Ở nơi lãnh cung như thế này đều là những phi tần phạm lỗi nặng, có người bị điên, có người đã chết, nghe đồn còn bị ma ám, ngoại trừ cung nhân đang làm nhiệm vụ đến ném chút đồ ăn cho chó ăn, ngay cả thái giám cung nữ cấp thấp nhất cũng không muốn tới đây nhìn nhiều hơn.
Dựa theo tình báo của Trưởng công chúa, sau khi vượt qua bức tường cao của lãnh cung, Tạ Chinh dễ dàng tìm thấy nơi ở của cung nữ điên ở phía ngoài.
Trong căn phòng nhỏ cũng phủ đầy bụi đất và mạng nhện, đồ đạc duy nhất dường như là chiếc giường kê bên cửa sổ, nhờ vào ánh trăng có thể nhìn thấy cỏ khô lộ ra từ chỗ tấm đệm mỏng không thể phủ hết, cung nữ co ro ngủ ở trên đó, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng đầy nấm mốc.
Trong phòng đốt quá nhiều nến hương thoang thoảng mùi khói, trong cung không cho phép thờ cúng, nghĩ là cung nữ này vụng trộm đốt tiền giấy cho người nào đó ở trong phòng của mình.
Tạ Chinh khẽ lắc thanh nhuyễn kiếm quấn quanh cánh tay, chỉ vào phần gáy của cung nữ: "Ta biết ngươi đã tỉnh, nếu muốn sống sót cũng đừng quay đầu lại, ta chỉ hỏi một câu."
"Năm đó hậu phi tư thông cùng với Ngụy Nghiêm là ai?"
Cung nữ kia dường như quá sợ hãi, toàn thân run lên cầm cập: "Là... là..."
Trong nháy mắt biến cố phát sinh, cung nữ đột nhiên quay đầu lại, giơ tay rắc bột phấn lên người Tạ Chinh.
Tạ Chinh nhanh chóng quay đầu tránh đi, kịp thời nhắm mắt nín thở, để không hít phải loại bột không xác định hoặc làm bỏng mắt hắn, nhưng cung nữ kia thừa cơ rút ra một thanh chủy thủ ở dưới gối đâm về phía Tạ Chinh, Tạ Chinh theo bản năng nhấc cánh tay lên ngăn chặn đẩy người ra xa vài thước.
Cung nữ kia bị đập lưng vào tường, lúc lăn xuống đất, khóe miệng có một vệt máu, nhưng trong mắt không hề có sự tàn nhẫn mà ngược lại là sự mê hoặc vô biên, dùng ngón tay vuốt nhẹ khóe môi rồi ngậm vào trong miệng, ánh mắt như móc câu nhìn về phía Tạ Chinh, nũng nịu nói: "Khí lực của ngài thật lớn, làm người ta đau."
Âm thanh ngọt ngào đến dẻo quẹo, như thể một nồi đường ngào lại rót một ngụm vào cổ họng.
Khi cung nữ kia rút hai ngón tay ra, chúng đã ướt đẫm nước bọt, nàng ta kéo xiêm y của mình xuống từng chút từng chút một, cười duyên nói: “Có muốn xem chỗ nô gia bị ngài đả thương hay không?"
Đáy mắt của Tạ Chinh chỉ có sự chán ghét nồng nặc khi nhìn thấy giòi bọ vặn vẹo trong rãnh nước, hắn thu kiếm lại, dời bước muốn đi ra khỏi phòng, nhưng chỗ cửa lớn lại vang lên âm thanh xiềng xích.
Ánh mắt của Tạ Chinh đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn giơ kiếm muốn chém cửa lớn, nhưng vào lúc đó hắn phát hiện tay chân bủn rủn gần như không thể đứng vững, một tay hắn đỡ vào tường, thái dương thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Bên cửa sổ cũng vang lên âm thanh xích sắt, sau đó một ống trúc thon dài chui qua khe hở nhỏ nhô ra, một làn khói trắng nhàn nhạt bay vào trong phòng.
Nữ nhân phía sau mị hoặc nói: "Có phải phát hiện tay chân yếu ớt hay không?"
"Nhuyễn cốt tán này từ khi vào trong phòng ngươi đã phải ngửi được, lại mới cùng nô gia giao thủ đã tăng tác dụng của dược liệu, có thể chống đỡ được đến hiện tại mới phát tác, thân thể này quả thật tráng kiện đến... thật khiến cho nô gia thèm thuồng..."
Nữ nhân kia chỉ nằm nửa người trên mặt đất, mái tóc màu đen buông xõa, bộ đồ ngủ màu trắng được mở ra, để lộ ra chiếc áo đỏ tươi ôm bụng và một bên vai, ả ta nhìn chằm chằm vào Tạ Chinh với vẻ mặt khó nhịn và quyến rũ.
Tạ Chinh nghe ả ta nói vừa vào phòng đã bị ngửi thấy, lúc này mới nhìn về phía chậu than đốt tiền giấy trong phòng, hóa ra đốt giấy tiền vàng mả thắp hương là để che giấu mùi hương khác.
Tác dụng của thuốc bắt đầu phát tác dữ dội như lũ vỡ đê, toàn bộ sức lực trong cơ thể hắn như bị rút cạn, Tạ Chinh dựa vào tường đứng cũng không nổi, hắn dựa vào tường trượt ngồi xuống, trong thân thể còn có một loại phản ứng khác, trong máu dường như có lửa đốt, toàn thân ngứa ngáy như có côn trùng đang bò lổm ngổm.
Thứ được thổi tới qua ống trúc kia trên cửa sổ, không cần nói cũng biết rõ là gì.
Nữ nhân kia dường như bị ảnh hưởng bởi làn sương thuốc từ ống trúc thổi vào, khuôn mặt của ả ta so với tư thái giả vờ mị hoặc trước đó càng nhiều hơn mấy phần bản năng, mị nhãn của ả ta như tơ chậm rãi bò tới chỗ của Tạ Chinh: "Nô gia rất khó chịu, xin hãy giúp nô gia..."
Tác dụng của thuốc khiến khuôn mặt Tạ Chinh xuyên qua lớp mặt nạ hóa trang lộ ra một tầng đỏ tươi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến kinh người: “Ngươi muốn chết sao?”
Giọng nói rất nhỏ, giống như luồng khí quỷ quái phảng phất từ sông Vong Xuyên luồn qua quỷ môn qua mở ra vào Tết Trung Nguyên bay tới, khiến người ta ớn lạnh sống lưng.
Ánh mắt của nữ nhân kia đã bị mê muội, cũng bởi vì câu nói này mà lấy lại được chút tỉnh táo.
Ả ta nhìn mỹ nam đang ngồi dưới chân tường, bởi vì trúng phải nhuyễn cốt tán mà không thể đứng dậy được, dưới tác dụng của mê dược ả ta không còn chút lý trí nào, rất nhanh liền cười mị hoặc: “Ngài rồi cũng sẽ muốn cùng với nô gia đi vào cực lạc nhân gian dục sinh dục tử này."
Hơi thở ả ta hổn hển, cuối cùng cũng bò tới được trước mặt của Tạ Chinh, ngước một đôi mắt quyến rũ, còn chưa kịp nói ra một câu hờn dỗi dụ dỗ, chiếc cổ kia liền bị một bàn tay to lớn như kìm sắt nắm chặt.
Mùi máu tươi và sự ngột ngạt cuối cùng cũng khiến nữ nhân tỉnh táo một chút, nam nhân này lại thật sự kéo phá lòng bàn tay của mình để duy trì sự thanh tỉnh!
Nữ nhân không bị trúng nhuyễn cốt tán, lại là người luyện võ, có ý muốn vặn tay của Tạ Chinh ra, nhưng phát hiện hết thảy đều vô ích.
Hàm răng Tạ Chinh tỏa ra mùi rỉ sắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân đang giãy giụa trong tay mình: “Tề Thăng tìm thứ như ngươi đến đây, là muốn ngươi giả mạo phi tần lãnh cung, bắt chước tội danh của Ngụy Nghiêm lên người ta?"
Nữ nhân kia muốn nói chuyện, nhưng cổ họng chỉ phát ra một tiếng “cạch cạch” nhẹ, ánh mắt cũng chuyển từ hoảng sợ sang tuyệt vọng, khi xương giòn trong cổ họng vỡ ra, năm ngón tay của Tạ Chinh trực tiếp móc mấy lỗ máu trên gáy của ả ta.
Nữ nhân kia mở to hai mắt ngã xuống mặt đất, máu từ một bên gáy chảy xuống nhanh chóng tụ lại thành một vũng nhỏ trên mặt đất.
Tạ Chinh ngồi dựa vào tường thở hổn hển như dã thú, trên tay máu chảy đầm đìa, không phân biệt được là máu từ lòng bàn tay mình hay là máu từ cổ của nữ nhân.
Người khóa chặt cửa sổ và cửa ra vào, lại thả mị khói vào trong phòng không nghe được động tĩnh bên trong, do dự một chút, mở khóa cửa muốn vào phòng xem tình huống thế nào.
Nhưng khi ông ta cầm đèn lồng đẩy cửa vào, nhìn thấy chính là khuôn mặt của nữ nhân đang nhìn chằm chằm ngoài cửa, thái giám sợ tới mức đồng tử co rụt lại, vội vàng nâng đèn lồng lên muốn tìm một người khác ở trong phòng.
Thanh chủy thủ cắt vào cổ họng máu tươi tràn ra, chiếc đèn lồng rơi trên mặt đất lập tức bị thiêu đốt, ngọn lửa chiếu sáng mũi thanh chủy thủ đẫm máu, một đôi mắt lạnh lùng phản chiếu trên mũi đao chủy thủ lấp lóe ánh sáng băng lãnh.
Tạ Chinh đạp lên vũng máu bước ra khỏi phòng, máu tươi nhỏ giọt từ mu bàn tay trái của hắn chảy xuống.
Mấy thị vệ canh gác bên ngoài từ cánh cửa rộng mở nhìn thấy tình cảnh thê thảm của cung nữ và thái giám trong phòng, không khỏi có chút kinh hãi.
Liều lượng nhuyễn cốt tán đốt trong phòng đủ để đánh ngã một con trâu, làm sao hắn còn có thể đi ra được? Chẳng lẽ đã sớm dùng qua thuốc giải?
Nhưng vết máu trên tay của Tạ Chinh và bước đi hơi loạng choạng của hắn, vẫn khiến bọn họ chú ý tới đúng là hắn bị trúng thuốc, chỉ là bất quá vẫn còn đang ráng chống đỡ.
Cánh cửa lớn của lãnh cung sớm đã khóa chặt, một tên thị vệ ở phía sau xông lên nói với đồng đội: "Phóng hỏa, dẫn người tới đây!"