Khi Tề Thăng dẫn theo một đám triều thần trùng trùng điệp điệp chạy đến lãnh cung, những gì nhìn thấy chính là ánh lửa ngập trời cùng với một đống tử thi kia.
Các quần thần không khỏi xôn xao, đêm giao thừa này lãnh cung bị bốc cháy không phải ngẫu nhiên, còn phát sinh án mạng!
Khi Tề Thăng nhìn thấy Kim Ngô vệ đi chữa lửa trước khiêng thi thể của nữ nhân kia ra, sắc mặt liền trở nên khó coi, hắn ta ôm lấy mấy phần may mắn quát hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Người nào to gan bằng trời trực tiếp ban đêm xông vào lãnh cung dâm loạn phi tần?"
Tên thống lĩnh Kim Ngô vệ đi dập lửa toát mồ hôi lạnh, ôm quyền nói: “Ti chức không biết, khi ti chức nhìn thấy lãnh cung bị cháy rồi chạy đến, đã thấy tình hình như thế này rồi."
Tề Thăng không thèm để ý đến bộ dáng của bậc đế vương, mí mắt như sắp rách nghiêm nghị hỏi: “Dâm tặc ban đêm xông vào lãnh cung đâu?”
Tên thống lĩnh Kim Ngô vệ cúi thấp người hơn một chút: "Ti chức đã sai Kim Ngô vệ lục soát toàn bộ hoàng cung, chỉ cần tên tặc tử kia còn chưa xuất cung, nhất định sẽ bị sa lưới."
Sắc mặt Tề Thăng âm trầm như muốn ăn thịt người.
Hắn ta đã lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ vậy, thậm chí còn lấy được cấm dược nhuyễn cốt tán và nhiễu chỉ nhu đã thất truyền từ lâu, nhưng tại sao Tạ Chinh vẫn trốn thoát?
Chẳng phải nói nhuyễn cốt tán kia có thể đánh ngã được trâu rừng, nhiễu chỉ nhu có thể khiến cho liệt nữ trong trắng còn trở nên phóng đãng hơn nữ nhân câu lan sao?
Chẳng lẽ tất cả đều trở nên vô dụng với Tạ Chinh?
Nỗi tức giận do kế hoạch tỉ mỉ bày ra thất bại cộng với nỗi sợ hãi bị Tạ Chinh trả thù xé nát Tề Thăng, khiến sắc mặt hắn ta càng thêm dữ tợn, dưới ánh mắt ngơ ngác kinh hoàng của quần thần, hắn ta nhấc chân đá một cước vào nửa thùng nước dập lửa, nghiêm nghị ra lệnh: "Lục soát! Dù có đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra tên dâm tặc kia cho trẫm!"
Tên thống lĩnh Kim Ngô vệ lãnh mệnh dẫn người đi lục soát toàn bộ hoàng cung.
Tề Thăng xoay người lại phía ngọn lửa càng ngày càng dữ dội, âm trầm nhìn sắc mặt của các quần thần đang hoảng sợ: "Thật sự lẽ nào lại như vậy, đem hoàng cung của trẫm coi là gì rồi? Tối nay trẫm chỉ mở tiệc chiêu đãi chư vị đại thần trong triều, nô bộc của chư vị đều đợi ở bên ngoài Ngọ môn, chẳng lẽ mò cá trong vũng nước đục này, ban đêm xông vào lãnh cung là những ái khanh kia của trẫm sao?"
Tội danh dâm loạn hậu cung không phải là nhỏ, quần thần đều hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy lời nói này của Tề Thăng nói đến như thế, quả nhiên là vô cùng hoang đường.
Tề Thăng lại hoàn toàn chưa phát giác được, vẫn quan tâm đến việc chỉ ra: "Có thể giết nhiều Kim Ngô vệ của trẫm như vậy, nghĩ đến loại võ nghệ này cũng thật xuất sắc!"
Chỉ có Vũ An hầu là người duy nhất vắng mặt trong một thời gian dài, lời này của Tề Thăng ngụ ý quá rõ ràng, khiến cho quần thần càng câm như hến.
Tề Thăng đúng là thiên tử, nhưng đại khái từ khi hắn ta bắt đầu ngồi lên long ỷ, cũng chỉ là con rối do Ngụy Nghiêm nâng đỡ, sự kính sợ của bách quan đối với hắn ta, còn không nhiều bằng sự kiêng kỵ đối với Tạ Chinh.
Rốt cuộc một người cũng chỉ là một hoàng đế không có thực quyền trong tay, một người lại là võ hầu nắm giữ mấy chục vạn binh lính trấn giữ biên cương.
Những người có đầu óc sáng suốt hơn một chút, có thể hiểu rõ trận đại hỏa tối nay sợ là màn kịch do Tề Thăng cố ý bày ra, mục đích đưa bọn họ đến đây là để họ trở thành nhân chứng, dùng quyền lực của cả triều đình để đem đại tội tru cửu tộc đóng đinh lên trên người của Vũ An hầu.
Chỉ là ở giữa đã xảy ra điều gì đó sơ xuất, mới tạo thành cục diện trước mắt.
Quần thần đều nghĩ thông suốt được điểm này, trong lòng lập tức trở nên vô cùng hoảng sợ, nếu như Vũ An hầu rơi vào trong tay Tề Thăng thì không sao, nhưng nếu như hắn có thể thoát qua được kiếp này, bản thân bọn họ lại bị ép thành ‘Nhân chứng’, sau này chẳng phải có thể bị Vũ An hầu diệt khẩu đó sao?
Trong lúc nhất thời, phía sau lưng của không ít triều thần đều đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Đường Bồi Nghĩa và đám người Hạ Tu Quân đi theo phía sau đội ngũ nghe được những lời kia của Tề Thăng, nghĩ tới Tạ Chinh rời tiệc thật lâu cũng không trở lại và Phàn Trường Ngọc cũng một đi không về, đều trao đổi ánh mắt lẫn nhau, hai đầu lông mày đều phủ lên một thần sắc lo lắng.
-
Hồ Thái Dịch.
Sau khi Phàn Trường Ngọc bị Tạ Chinh hôn, nàng sợ Kim Ngô vệ tìm tới đây, trong lòng vô cùng lo lắng, Tạ Chinh lại đang bị thương, nàng không dám dùng quá sức để đẩy hắn, lại cứ như vậy bị hắn đè đầu hôn một chút.
Đôi môi của Tạ Chinh di chuyển xuống, trong khi nhẹ lướt và mổ vào gáy của nàng, Phàn Trường Ngọc cảnh giác nhìn xung quanh hồ Thái Dịch một lần, xác định khu vực gần đó tạm thời an toàn, mới dựa vào khe hở túm lấy người đang không tỉnh táo lắm nửa kéo nửa túm ra khỏi mặt nước.
Trong lúc đó, Tạ Chinh đẩy cổ áo của nàng ra, tìm hương thơm nhàn nhạt trên người nàng định tiếp tục hôn xuống, Phàn Trường Ngọc không biết là nóng lòng hay là quá khẩn trương mà sắc mặt cũng nóng đỏ lên, nàng đẩy đầu của hắn ra, nghĩ muốn nổi nóng, nhưng biết hắn đang trúng thuốc không thể khống chế được, lại không nổi nóng được, chỉ cắn răng nói: “Huynh chịu đựng một lát, ta sẽ đưa huynh xuất cung."
Tạ Chinh bị nàng đặt lên trên mặt đất, dựa lưng vào hòn giả sơn, khuôn mặt vốn ngâm trong hồ nước lạnh đến tái nhợt giờ khắc này đã nâng lên một tầng ửng đỏ, bộ ngực cường tráng kịch liệt phập phồng thở hổn hển, xiêm y ướt sũng được nới lỏng ra một chút, lộ ra lồng ngực trắng như sứ, làn da hai bên áo trong trắng như tuyết kia căng đầy, phảng phất như không có chuyện gì.
Mái tóc đen ướt sũng của hắn cũng dán vào xương quai xanh và bả vai, trong trẻo mê người, đôi mắt đỏ như máu cũng không còn rõ ràng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Phàn Trường Ngọc: “Giúp ta…”
Hắn bị trúng phải nhuyễn cốt tán, ngoại trừ cầm đao tự đâm lên người mình có thể miễn cưỡng duy trì mấy phần sức lực, nếu không cũng khó mà đứng dậy nổi.
Sau khi chịu đựng quá lâu, các gân xanh dưới cổ của hắn cũng đã nổi lên, như thể các mạch máu dưới da của hắn sắp vỡ tung.
Nhìn hắn như vậy, Phàn Trường Ngọc cảm thấy đau lòng, nghĩ đến âm mưu bẩn thỉu của hoàng đế, trong lòng lại vô cùng tức giận không thể át nổi.
Nàng đem áo bào ướt đẫm của mình và Tạ Chinh vắt lung tung, sau đó dùng đôi tay lạnh như băng ngâm nước lạnh nâng mặt của Tạ Chinh: “Nơi này không ở được, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người tới.”
Không biết là do uống thuốc hay là do ngâm mình trong nước hồ quá lâu, trên mặt hắn đã bắt đầu nóng lên, nóng đến kinh người, tay Phàn Trường Ngọc vừa kề sát vào, lòng bàn tay bị thương đã ngâm đến trắng bệch của hắn níu lấy cổ tay của nàng, ý đồ muốn bám chặt hơn một chút.
Phàn Trường Ngọc hỏi hắn: “Triều phục của huynh để ở đâu rồi?"
Trên người hắn không mặc triều phục, nếu như bị Kim Ngô vệ tìm thấy được, bị hoàng đế vu oan đến chuyện lãnh cung, ván cờ tối nay sẽ không thể phá được.
Có lẽ là nhờ vào bàn tay lạnh lẽo của Phàn Trường Ngọc hóa giải được mấy phần, Tạ Chinh mới khôi phục được một chút tỉnh táo, vừa nắm năm ngón tay của nàng vừa mút hôn, hơi thở của hắn hổn hển đáp: “Ở trong động hòn giả sơn ở ngự hoa viên.”
Hồ Thái Dịch chiếm một diện tích rất lớn, được chia thành hai hồ, hồ phía đông gần lãnh cung, chính là nơi đang đợi bọn nàng. Hồ phía tây có vai trò là trục của toàn bộ hậu cung, ngự hoa viên cũng nằm bên cạnh chiếc hồ, thậm chí còn xây dựng hòn giả sơn ở bên cạnh hồ.
Sau khi biết Tạ Chinh muốn đến thăm dò lãnh cung vào ban đêm, Phàn Trường Ngọc cũng lấy bản đồ của toàn bộ hoàng cung để nghiên cứu qua một phen.
Bởi vậy, Tạ Chinh vừa nhắc tới hòn giả sơn ở ngự hoa viên bên kia, Phàn Trường Ngọc lập tức biết ngay địa điểm này.
Trong lãnh cung xảy ra hỏa hoạn, nước trong các bể chứa nước lớn ở hai bên đường đều phải dùng đến, thái giám đến dập lửa và cấm vệ quân vì thuận tiện cho việc lấy nước, cũng hẳn sẽ đến hồ phía đông lấy nước, hồ phía tây bên kia tạm thời vẫn được an toàn.
Phàn Trường Ngọc dùng răng xé một lỗ trên bộ trang phục thái giám trên người nàng, sau đó dùng hai tay xé thành dải vải, quấn quanh vết thương trên lòng bàn tay và cánh tay của Tạ Chinh, nói: “Hiện tại ta sẽ đưa huynh tới đó.”
Thế lửa ở lãnh cung vô cùng dữ dội, Kim Ngô vệ tuần tra ở gần đây ước chừng cũng lao đi dập lửa, Phàn Trường Ngọc cõng Tạ Chinh trên lưng, một đường đến hòn giả sơn ở ngự hoa viên bên kia cơ hồ cũng không gặp phải trở ngại nào.
Nếu nói nhất định có trở ngại nào, đó chính là Tạ Chinh ở trên lưng nàng suốt một đường vẫn hôn gáy của nàng, kéo đến vạt áo của nàng đều lỏng lẻo, nhiều lần Phàn Trường Ngọc cũng suýt phải ngã nhào, liền đen mặt dùng cán đao bổ cho người bất tỉnh.
Sau khi tìm thấy được hang động kia, Phàn Trường Ngọc mới phát hiện lối vào hang động kia nhỏ hẹp, bên trong còn khá trống trải.
Sợ bị phát hiện, nàng không dám đốt lửa, cũng may trên đỉnh động có một cái lỗ hình bầu dục, ngẩng đầu nhìn lên còn có thể nhìn thấy vầng trăng lạnh không được tròn lắm, ánh trăng chiếu vào đỉnh của cửa hang, khiến cho Phàn Trường Ngọc miễn cưỡng có thể nhìn thấy được mọi vật.
Sau khi tìm thấy được áo choàng và triều phục mà trước đó Tạ Chinh đã đặt bên trong, nàng định cởi xiêm y ướt sũng của Tạ Chinh xuống, khoác xiêm y khô này lên trên người hắn, nhưng không ngờ bên ngoài hòn giả sơn có ảnh lửa chiếu tới, theo sát đó vang lên tiếng va chạm của giáp trụ.
"Mau lên! Phong tỏa cửa cung! Có thích khách lẻn vào hoàng cung! Đã có phi tần trong lãnh cung bị sát hại!"
Phàn Trường Ngọc ôm Tạ Chinh lúc này không dám cử động, sợ làm ra động tĩnh này sẽ bị Kim Ngô vệ bên ngoài phát hiện.
Không ngờ lúc này Tạ Chinh lại tỉnh dậy, bên miệng của hắn lại phát ra tiếng rên trầm thấp, trong tình thế cấp bách, Phàn Trường Ngọc liền dùng môi của mình ngăn hắn lại.
Gần như theo bản năng, hắn cơ hồ quấn lấy lưỡi của Phàn Trường Ngọc, bị trúng phải nhuyễn cốt tác, thân thể đã mất đi sức lực, nụ hôn so với trước kia dịu dàng hơn, nhưng vẫn khiến Phàn Trường Ngọc không thể thở nổi.
Thân thể của hắn nóng hơn rất nhiều so với lúc trước ở bên cạnh hồ Thái Dịch, huyết dịch phía dưới làn da tựa hồ cũng nóng đến sôi trào, giống như đã tới cực hạn, nếu cứ tiếp tục như vậy, thất khiếu của hắn cơ hồ đều sẽ bị chảy máu.
Cách lớp xiêm y ướt sũng, Phàn Trường Ngọc có thể cảm nhận được người của hắn tựa như que hàn.
Tiếng thở dốc đan xen lẫn nhau ngày càng nặng nề, nhưng có tiếng bước chân đang tiến gần lại đây.
Tạ Chinh đã hoàn toàn không tỉnh táo, Phàn Trường Ngọc mặc cho hắn gặm cổ nàng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng cảnh giác nhìn lối vào cửa động, thậm chí còn lấy thanh đao chặt xương giấu trong giày cầm trên tay.
Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, Phàn Trường Ngọc không khỏi siết chặt lấy chuôi đao, Tạ Chinh đang mút một miếng thịt non trên cổ nàng cũng đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt phượng đỏ như máu không còn giống như mắt người, bên trong chỉ có phần sát khí lãnh đạm đẫm máu, giống như một con sói bị xâm phạm lãnh thổ.
Vài tiếng mèo kêu lanh lảnh đột nhiên từ trên đỉnh hòn giả sơn truyền đến, giống như tiếng trẻ con đang khóc nỉ non.
Kim Ngô vệ đến đây lục soát thở phào nhẹ nhõm, cười nhạo nói: "Thì ra là mèo hoang trong cung đang động dục."
Hắn ta dùng vỏ đao đánh vào cành cây gần hòn giả sơn, hai con mèo sợ hãi tru lên nhảy tránh đi.
Tên Kim Ngô vệ cất đao đi trở về, đồng liêu phía trước hỏi hắn ta: "Ngươi có phát hiện được gì ở bên kia không?"
Tên Kim Ngô vệ kia đáp: "Chỉ là hai con mèo hoang mà thôi, làm sợ bóng sợ gió một phen."
Tiếng bước chân hoàn toàn đã đi xa, sợi dây căng cứng kia của Phàn Trường Ngọc được nới lỏng, cả người nàng cũng mềm nhũn mấy phần, dựa vào người Tạ Chinh thở dốc.
Nhiệt độ trên người Tạ Chinh làm xiêm y ngâm nước ướt sũng cũng bốc hơi nóng lên, hắn cúi đầu hôn lên má Phàn Trường Ngọc, yết hầu khẽ giật giật, trên cổ cũng có mồ hôi.
Phàn Trường Ngọc khẽ vuốt gò má của hắn, luồn năm ngón tay vào tóc hắn dọc theo thái dương, nhìn khóe môi hắn bởi vì nhẫn nhịn mà cắn phá, ánh trăng chiếu đến đôi mắt đều chứa đầy tình yêu thương, nàng mấp máy môi nói: "Ta sẽ giúp huynh."