Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 200 - Chương 200.

Chương 200. - Chương 200. -

Lãnh cung.

Kim Ngô vệ đang đi lục soát cầm một vật gì đó nhanh chóng đi tới: "Bệ hạ, chúng ti chức đã lần theo vết máu truy tìm, tìm được tấm mặt nạ này bên cạnh hồ Thái Dịch ở phía đông."

Tề Thăng cầm lấy tấm mặt nạ thẹo kia nhìn kỹ một chút, trên mặt không giấu được vẻ hưng phấn, hỏi: "Người đâu?"

Thống lĩnh Kim Ngô vệ cúi đầu: "Vẫn còn chưa tìm thấy được người, vết máu nằm ở bên cạnh ao phía đông, ti chức cho rằng tên tặc tử kỳ quái kia đã trốn ở dưới nước, liền sai người dọc theo hồ Thái Dịch để lục soát."

Tề Thăng đột nhiên siết chặt chiếc mặt nạ, mắng tên thống lĩnh Kim Ngô vệ: "Đồ phế vật! Đều đã tìm được thứ trên người của tặc tử, vì sao còn chưa bắt được người? Trầm nuôi một lũ ngu ngốc như các người thì có ích gì? Còn không tiếp tục đi lục soát cho trẫm!"

Tên thống lĩnh Kim Ngô vệ vội vàng nhận lệnh lui ra.

-

Trăng lạnh hoang vắng, ánh trăng rải xuống cũng lạnh như sương.

Thái dương của Phàn Trường Ngọc rịn ra chút mồ hôi, nàng quay đầu nhìn một bên mặt Tạ Chinh đang dựa vào trên vai mình.

Dường như hắn vẫn chưa hòa hoãn được, hàng mi dài đen nhánh nhẹ nhàng che đi mi mắt, hai vệt ửng hồng trên khuôn mặt tái nhợt, hoàn toàn không giống như một khắc trước gặm ngấu nghiến phần thịt mềm mại nơi cổ của nàng, như hận không thể nuốt sống chiếc cổ của nàng, mà lại yên tĩnh và nhu thuận.

Hô hấp của Phàn Trường Ngọc còn chưa ổn định, nàng lau tay trên bộ trang phục thái giám ướt sũng, hỏi: “Đã khá hơn chưa?”

Tạ Chinh mở to mắt khẽ gật đầu, giơ tay ấn sau đầu Phàn Trường Ngọc, hôn nàng một hồi mới buông ra.

Ngoại trừ tiếng thở hổn hển vừa rồi xen lẫn vào nhau, tất cả các giác quan của Phàn Trường Ngọc gần như tê liệt, nàng không biết đến đây đã được bao lâu rồi, vì vậy chỉ đưa bộ triều phục cho hắn để mặc vào: "Kim Ngô vệ đang lục soát toàn bộ hoàng cung, chúng ta phải ra ngoài."

Xiêm y giữa trên người hắn vẫn còn ướt, nhưng áo trong đã được nhiệt độ cơ thể làm khô.

Tạ Chinh nói: "Làm ướt luôn bộ triều phục."

Phàn Trường Ngọc cau mày nói: "Huynh sẽ bị lạnh."

Tạ Chinh chống đỡ lên trán của nàng: "Tạm thời ta không giải thích rõ ràng với nàng, nàng cứ làm theo lời ta nói là được."

Phàn Trường Ngọc liền ra ngoài ném bộ triều phục của hắn ngâm vào trong nước, rồi vắt khô và mặc vào cho hắn, bộ y phục dạ hành kia thì bị nàng bao vào tảng đá lớn nhấn chìm trong hồ Thái Dịch.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, khi Phàn Trường Ngọc đỡ Tạ Chinh ra ngoài lần nữa, rõ ràng cảm thấy chân hắn vẫn còn lảo đảo, tựa hồ không phải đơn thuần là bị trúng mị dược.

Như biết nàng đang nghĩ gì, Tạ Chinh nói: “Dược tính của nhuyễn cốt tán còn chưa hết.”

Năm ngón tay đang nắm cổ tay của Phàn Trường Ngọc siết chặt một chút, hóa ra hắn còn bị trúng nhuyễn cốt tán!

Chẳng trách Tề Thăng lại dám chỉ thả mười mấy tên thị vệ bên ngoài lãnh cung lại muốn cản hắn.

Từ giữa kẽ răng của Phàn Trường Ngọc nghiến ra ba chữ: "Cẩu! Hoàng! Đế!"

Nàng rất ít khi chửi bậy, đây là lần đầu tiên Tạ Chinh nghe thấy nàng nghiến răng nghiến lợi mắng chửi người như vậy.

Hắn kinh ngạc liếc nhìn Phàn Trường Ngọc bên cạnh, trái tim như được ngâm trong một dòng suối ấm áp, khiến cỗ hung ác hắn dâng lên do gặp phải tính toán đêm nay được hóa giải đi mấy phần, trái lại quay sang an ủi Phàn Trường Ngọc: “Xuất cung trước đi, khoản này tạm thời sẽ ghi nhớ trên người Tề Thăng."

Phàn Trường Ngọc không nói nữa, nhưng môi mím lại chặt vô cùng.

-

Cuối cùng hai người không đạt được điều mình muốn, trên đường bọn nàng đến cung Thái Cực, tình cờ đụng phải Tề Thăng đang dẫn đầu một nhóm triều thần.

Trong tay Tề Thăng đang vân vê thứ gì đó tựa như da mặt, khi nhìn thấy hai người, lập tức cười lạnh nói: "Tạ ái khanh đi thay xiêm y một đi không trở lại, thật khiến cho trẫm rất lo lắng."

Màu ửng đỏ trên mặt Tạ Chinh đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ tái nhợt do mất máu quá nhiều và ngâm mình trong hồ Thái Dịch quá lâu, hắn chỉ có thể nhờ Phàn Trường Ngọc đỡ lấy mới có thể đi đường được, nhưng giọng nói của hắn vẫn rõ ràng vững vàng như cũ: "Đã khiến bệ hạ lo lắng, đúng là lỗi của thần."

Tề Thăng liếc nhìn bộ triều phục cũng không đổi qua của Tạ Chinh, trong mắt hắn ta hiện lên một tia sáng kỳ lạ, hung hăng hỏi: "Trẫm thấy áo bào dính phải rượu của Tạ ái khanh vẫn chưa đổi qua, không biết trong khoảng thời gian này Tạ Ái khanh đã đi đâu?"

Đường Bồi Nghĩa và bọn người Hạ Tu Quân đều lo lắng đưa ánh mắt nhìn đến bọn nàng.

Nhìn thấy tình cảnh này, Phàn Trường Ngọc cũng không khỏi toát mồ hôi thay cho Tạ Chinh, nhưng hắn rất bình tĩnh trả lời: “Thật xấu hổ, vi thần được hạ nhân dẫn đi thay xiêm y, thấy trên đầu tường có tặc nhân lướt qua, vi thần liền nghĩ đang có yến tiệc giao thừa, vạn nhất sẽ xảy ra chuyện gì, liền đi truy đuổi theo tên tặc tử kia, không ngờ tửu lượng đã say không thể làm theo ý mình, sau khi bị tên tặc tử kia đả thương vô tình rơi vào hồ Thái Dịch, nếu không phải có Vân Huy tướng quân đi ngang qua, chỉ sợ vi thần đã trở thành một vong hồn bên trong hồ Thái Dịch rồi."

Hóa ra đây chính là nguyên nhân hắn bảo nàng đem bộ triều phục kia của hắn ngâm nước.

Phàn Trường Ngọc vẫn còn đang cảm khái hắn nói dối không cần viết bản nháp, đôi mắt của Tề Thăng và bách quan đều quét tới mái tóc và quan bào trên người nàng cũng đã ướt đẫm.

Nàng đang đảm nhiệm vai trò của cây nạng hình người, liền xuất ra tuyệt kỹ của mình, mở lớn một đôi mắt hạnh to tròn, gật gật đầu, tỏ vẻ trung thực thành thật nhất có thể.

Trong lòng bàn tay đều là tràn đầy mồ hôi lạnh nhớp nháp.

Tạ Chinh dường như đã nhận ra được, dưới sự che giấu của ống tay áo rộng, hắn bình tĩnh siết chặt tay của nàng.

Tề Thăng cười lạnh hỏi Phàn Trường Ngọc: “Không biết cớ gì mà Vân Huy tướng quân lại xuất hiện ở hồ Thái Dịch?"

Phàn Trường Ngọc nghiêm mặt nói: "Mạt tướng uống quá nhiều rượu, muốn đi thay xiêm y, vừa ra khỏi đại điện liền nhìn thấy phía lãnh cung bị bốc cháy, mạt tướng muốn đi dập lửa, khi đi ngang qua hồ Thái Dịch, phát hiện Hầu gia đang rơi xuống hồ."

Sau khi nhận được câu trả lời như vậy, sắc mặt của Tề Thăng trở nên cực kỳ khó coi, hắn ta giơ chiếc mặt nạ dịch dung trong tay lên: “Kim Ngô vệ truy theo vết máu nhặt được tấm mặt nạ này bên cạnh hồ Thái Dịch, không biết Tạ ái khanh có nhận ra được không?"

Tạ Chinh nhìn kỹ hơn vào chiếc mặt nạ kia, nói: "Trông rất quen mắt, mặc dù tên tặc nhân giao thủ với vi thần cũng đeo mặt nạ, nhưng vi thần nhớ rõ trên mặt hắn có một vết thẹo từ xương trán vắt ngang qua mũi, nghĩ ra tên tặc nhiên kia là đang cải trang, hẳn chiếc mặt nạ này là thuộc về tên tặc nhân kia."

Đối với sự ngụy biện của hắn, Tề Thăng hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thật trùng hợp, tên tặc nhân kia đem đến xông vào lãnh cung bị thương, Tạ ái khanh cũng bị thương, không biết tên tặc nhân trong miệng của Tạ ái khanh còn có ai khác nhìn thấy được không?"

Hắn ta đây là quyết tâm buộc tội Tạ Chinh ban đêm đột nhập vào lãnh cung.

Phàn Trường Ngọc nhìn về phía Tề Thăng, trong mắt không thể kìm nén được sự lạnh lẽo.

Tạ Chinh bình tĩnh nói: "Nội thị đưa vi thần đi thay xiêm y cũng đã nhìn thấy."

Trong mắt Phàn Trường Ngọc hiện lên một tia kinh ngạc, ngay cả sắc mặt của Tề Thăng cũng kịch liệt thay đổi, hắn ta ép hỏi: "Thái giám hiện tại đang ở nơi nào?"

Đôi mắt phượng còn chưa hoàn toàn chưa rút đi huyết sắc của Tạ Chinh nhìn Tề Thăng, trong mắt tựa hồ mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng dưới nụ cười mỏng manh kia lại ẩn chứa sát khí đẫm máu không che giấu được, khiến Tề Thăng không tự chủ được rùng mình một cái, vẻ hung ác trên mặt đã dịu đi một chút.

Tạ Chinh thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói: "Hắn vừa nhìn thấy tên tặc tử kia đã kinh hãi hét lên, đã bị tên tặc tử kia đánh ngất xỉu, hiện đang ở thiên điện của điện Lân Đức."

Sau lưng Tề Thăng đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn ta biết nếu như hôm nay không thể định tội được Tạ Chinh, ngày sau chính hắn ta phải rửa sạch cổ chờ hắn đến lấy đầu.

Cho dù đáy lòng tràn đầy sợ hãi, hắn ta vẫn nghiến răng nói: "Đi đến điện Lân Đức."

Hắn ta chắc chắn Tạ Chinh đang phô trương thanh thế.

Sợ bị Tạ Chinh phát hiện, tên thái giám dẫn Tạ Chinh đi thay xiêm y cũng không phải là người biết được kế hoạch này, hắn ta biết trong cung không có tặc tử xông vào, bởi vậy đã kết luận lời nói của Tạ Chinh là bịa chuyện.

Chỉ cần tìm được tên thái giám kia, sau khi thẩm vấn thái giám, liền có thể định tội Tạ Chinh!

Tề Thăng dẫn đầu đám người đi trước, nhưng hai tay sau lưng hắn ta đã đầy mồ hôi lạnh.

Hắn ta không ngừng tự an ủi mình, chỉ cần tìm được tên thái giám kia là tốt rồi...

Một đoàn người hùng hổ đi đến điện Lân Đức.

Phàn Trường Ngọc đỡ Tạ Chinh, hiển nhiên cảm thấy cánh tay hắn lại nóng lên, mặc dù cố gắng khống chế hô hấp, nhưng vẫn là có chút nặng nề.

Nàng lo lắng liếc nhìn Tạ Chinh, nhưng Tạ Chinh lại nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không có bất kỳ dị thường nào.

Trong lúc nhất thời, Phàn Trường Ngọc không biết là hắn bị cảm lạnh bắt đầu sốt cao, hay là bị dược tính của loại thuốc bỉ ổi kia lại phát tác, trước mắt cũng không phải là lúc nói chuyện, vì vậy nàng cũng không lên tiếng, nhưng trên đường đi, lực đạo Tạ Chinh nắm cánh tay của nàng càng lúc càng nặng, tuy rằng ánh mắt vẫn là rõ ràng lạnh đến thấu xương, nhưng thái dương đã rịn ra mồ hôi.

Kim Ngô vệ nhanh chóng tìm được tên thái giám bất tỉnh ở dưới cột hành lang, khi tên thái giám bị một thùng nước lạnh đánh thức, hắn ta theo bản năng kêu lên một tiếng trước khi bị đánh bất tỉnh: "Có thích khách!"

Nghe vậy, sắc mặt Tề Thăng càng thêm dữ tợn, uất ức đạp một cước vào tên thái giám kia: "Cẩu nô tài, thích khách gì chứ, nói rõ ràng cho trẫm!"

Thái giám bị đạp ngã xuống đất, đau thật lâu không đứng dậy được, thấy hoàng đế và quần thần vây quanh mình, sắc mặt càng hoảng sợ.

Tạ Chinh lúc này mới nói: "Trên đường công công dẫn bản hầu đi thay xiêm y, có phải nhìn thấy tặc tử nhảy qua tường hay không?"

Lúc ấy thái giám kia chỉ nghe thấy động tĩnh từ trên đầu tường truyền đến, nhưng lại bị Tề Thăng đạp một cước ép hỏi chuyện thích khách, lại có nhiều triều thần nhìn mình như vậy, hắn ta vô cùng sợ hãi, đầu óc trống rỗng, lập tức thuận theo lời nói của Tạ Chinh liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng, trong cung quả thật có người vượt qua đầu tường!"

Nhân chứng cũng đã có, Tạ Chinh đã có thể chứng minh tối nay mình trong sạch.

Tề Thăng lảo đảo lui về phía sau một bước, thái giám vội vàng đỡ lấy hắn ta trông cũng vô cùng hoảng hốt.

Trên mặt của Tề Thăng là một mảnh suy sụp, giờ khắc này trong đầu hắn ta chỉ có một ý nghĩ: Xong, hắn ta xong rồi!

Sắc mặt Tạ Chinh lại dâng lên một tầng đỏ ửng, hắn che miệng ho khan hai tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc Tề Thăng một cái: “Vi thần cùng với tên tặc tử kia giao thủ bị thương, lại bị ngâm nước trong hồ Thái Dịch cảm lạnh, cơ thể bị bệnh không thể giúp được việc gì, không thể giúp bệ hạ truy tìm tên tặc tử kia được nữa, liền xuất cung rời đi trước."

Trong đầu Tề Thăng đang ong lên một mảnh, căn bản không thể nghe thấy Tạ Chinh đang nói gì.

Tạ Chinh không được Tề Thăng đồng ý đã tự tiện rời đi, triều thần cũng không dám lên tiếng.

Nhưng vào lúc này, có một tin tức khẩn cấp từ đường hẹp đến truyền đến: "Báo — có thích khách ban đêm tập kích vào Đại Lý Tự, đã cướp đi trọng phạm Tùy gia!"

Ngay khi lời báo này vừa nói ra, quần thần không khỏi náo động.

Phàn Trường Ngọc biết những người dưới trướng của Tạ Chinh đã cướp người ở Đại Lý Tự thành công, ngược lại cảm thấy thở dài nhẹ nhõm.

Không ngờ sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, trên mặt Tề Thăng lại không có chút cảm xúc nào, thậm chí không chất vấn Đại Lý Tự Khanh đang ở trong số quần thần tham dự cung yến, còn để thái giám tổng quán thay truyền lời cho quần thần sau khi dự tiệc xong thì trở về nhà mình.

-

Sau khi bọn người Đường Bồi Nghĩa đi theo Tề Thăng đến lãnh cung, vẫn luôn thay Tạ Chinh treo một hơi, cho đến tận lúc này, một ngụm hơi kia mới được phun ra hoàn toàn.

Mấy người cùng nhau ra khỏi cung, Trịnh Văn Thường dùng con mắt sắc bén nhìn thấy Vũ An hầu phía trước tựa hồ bị thương không nhẹ, khi được Phàn Trường Ngọc dìu lấy, phần lớn thân thể của hắn đều đè lên bờ vai gầy của nàng, lúc này hắn ta liền muốn chuẩn bị tiến lên.

Đường Bồi Nghĩa nắm chặt lấy hắn ta lại, hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Trịnh Văn Thường nói: "Hầu gia hình như bị thương nặng, có thể nào chỉ để thân nữ lưu như Phàn tướng quân dìu ngài ấy, mạt tướng muốn đi dìu Hầu gia."

Ánh mắt Đường Bồi Nghĩa nhìn hắn ta lập tức có chút một lời không thể nói hết, cuối cùng chỉ nói: "Ngươi đừng lo tới."

Trịnh Văn Thường rất khó hiểu: "Tại sao?"

Hạ Tu Quân ở một bên ho nhẹ một tiếng, nắm lấy bả vai của Trịnh Văn Thường nói: "Văn Thường huynh, ngươi dìu ta đi, ta có hơi say."

Trịnh Văn Thường là học trò của Hạ Kính Nguyên, giao tình với Hạ Tu Quân cũng là tình như thủ túc, sao không thể biết rõ tửu lượng của hắn ta, lúc này liền vung mạnh vai hất người ra: “Chỉ sợ có thiếu bảy phần nữa ngươi mới say!"

Hắn ta khó hiểu nhìn bằng hữu của mình: "Ngươi với Đường tướng quân, sao lại hành động kỳ quái như vậy?"

Hạ Tu Quân thở dài, cuối cùng lựa chọn nói thẳng: "Huynh là cây du sao? Huynh không thấy Hầu gia cùng Phàn tướng quân sắp có chuyện tốt sao?"

Trịnh Văn Thường hung hăng nhíu mày: "Bởi vì Phàn tướng quân nhảy xuống hồ Thái Dịch cứu Hầu gia có tiếp xúc da thịt?"

Hắn ta lập tức nói: "Các người là không hiểu được Phàn tướng quân, loại khí phách như Phàn tướng quân kia không thua kém gì đại trượng phu, sao có thể loại tục lễ này làm khó..."

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta, Đường Bồi Nghĩa và Hạ Tu Quân ngày càng không nói nên lời.

Người này lúc ở Lư thành cũng không phát hiện ra có gì không ổn sao?

Cuối cùng, Hạ Tu Quân chỉ vỗ vỗ vai Trịnh Văn Thường, nói: "Văn Thường huynh, sau này chỉ sợ huynh rất khó tìm được thê tử, liền đi nhờ tẩu tẩu của huynh giúp huynh thắt sợi dây đỏ dẫn đường đi."

Trịnh Văn Thường đứng tại chỗ nhìn hai người Đường, Hạ đi xa, trên mặt càng thêm mờ mịt.

Đây làm sao lại dính líu đến chuyện thành thân sau này của hắn ta rồi?

Bình Luận (0)
Comment