Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 84 - Chương 84.

Chương 84. - Chương 84. -

Vào ngày Phàn Trường Ngọc rời đi, Trịnh Văn Thường lại vội vàng viết thư cho Hạ Kính Nguyên.

Trước đó Hạ Kính Nguyên đã biết được Trường Ninh bị bắt, đã hồi âm cho hắn ta, yêu cầu hắn ta tìm cách trấn an ổn định Phàn Trường Ngọc.

Đến cuối cùng Trịnh Văn Thường vẫn không biết ai đã bắt cóc đứa trẻ kia, trước vì để giải thích với Phàn Trường Ngọc, hắn ta đã nói dối là có thể chính những kẻ buôn người lừa bán nữ tử trẻ con ở thành Tế châu làm ra.

Những tưởng Phàn Trường Ngọc sẽ yên tâm chờ tin quan phủ phá hủy sào huyệt của bọn buôn người, không ngờ cô nương kia lại vác đao mổ lợn theo quan binh vào sào huyệt của bọn buôn người, tự mình đi tìm người.

Vốn kế hoạch ban đầu phải mất một hoặc hai tháng mới có thể hoàn toàn tiêu diệt mấy sào huyệt, nhưng lại bị rút ngắn một cách vô lý xuống còn nửa tháng, điều này khiến tâm tình của Trịnh Văn Thường cảm thấy rất vi diệu.

Quan phủ luôn ban thưởng cho những nghĩa sĩ giúp đuổi bắt trọng phạm, bởi vì Phàn Trường Ngọc nhận được quá nhiều bạc thưởng, trước đó lại đối đầu với trại Thanh Phong bảo vệ mười mấy người hàng xóm của mình tạo nên nhiều chiến tích huy hoàng, bây giờ ở trên đường nhỏ cũng có danh tiếng, được người xưng là Tây Thi mổ lợn.

Hiện trong nội thành Tế châu với thành tựu không có giặc cướp lưu truyền một câu, khi cướp đường nếu gặp phải một cô nương xinh đẹp mang theo đao mổ lợn, đừng mù quáng nghĩ những tâm tư không nên có, mà nên ngoan ngoãn nhường đường để cô nãi nãi kia đi qua, nếu không ... hang ổ của ngươi cũng sẽ bị diệt.

Một số cô nương trong dân gian khi muốn đi xa nhà, không ngoại lệ đều mua thêm thanh đao mổ lợn tựa như lá bùa hộ mệnh mang theo trên đường, chưa nói thật sự có hiệu quả hay không, mà nguồn cung làm đao mổ lợn ở các cửa hàng của thợ rèn trong lúc nhất thời đang trong tình trạng cung không đủ cầu.

Khi Hạ Kính Nguyên nhận được phong thư, tâm tình vi diệu lại trở thành của ông ta.

Trước khi Tạ Chinh dẫn hai vạn tân binh rời đi, hắn đã đặc biệt bàn giao cho ông ta chiếu cố cho Phàn Trường Ngọc đang ở trong phủ Tế châu xa xôi, tình hình lại phát triển thành dạng như vậy, Hạ Kính Nguyên cũng không ngờ đó là sự thật.

Vốn dĩ ông ta vẫn hy vọng hai nha đầu Phàn gia kia sẽ có thể sống cuộc sống bình thường vượt qua cả đời này, chớ lại liên lụy vào những chuyện phía sau phu thê Phàn gia, nhưng bây giờ xem ra, điều đó sợ là không thể.

Thân binh đứng ở ngoài canh giữ lều trướng, chỉ nghe thấy ông ta nặng nề thở dài một tiếng.

-

Mặt trời chói chang, cây cối hai bên đường đã đâm chồi nảy lộc.

Phàn Trường Ngọc cưỡi ngựa miệng cắn lương khô, không có tâm tình thưởng thức phong cảnh mùa xuân, chỉ thầm cảm thấy kỳ lạ khi dọc đường không gặp bất kỳ lưu dân nào, chẳng lẽ những người đã chạy nạn trong những tháng qua đã chạy đi hết?

Lương khô có hơi nghẹn, khi Phàn Trường Ngọc lấy ra bình nước đã chuẩn bị để uống nước, phát hiện trong bình không còn bao nhiêu nước.

Nàng liếc mắt nhìn dòng suối chảy song song với đường cái, xuống ngựa đi lấy nước, nhưng nước vô cùng cạn, nàng mang bình nước không đi tới nơi có đá ngổn ngang hứng nước, mà trực tiếp vươn mình vào trong dòng suối để lấy nước, chỉ có thể múc đầy một nửa bình.

Phàn Trường Ngọc uống vài hớp nước trong mát lạnh, hứng đầy bình nước xong đang định tiếp tục lên đường, thì ở chỗ đường rẽ phía trước có một nam nhân ăn mặc rách rưới loạng choạng chạy tới, từ xa nhìn thấy nàng liền hét lên: “Cô nương cứu ta!"

Phàn Trường Ngọc nghĩ rằng hắn ta gặp phải sơn phỉ, đem bình nước treo trên lưng ngựa, lúc này lập tức rút thanh đao chặt xương của mình ra, khi nam nhân sắp đến trước mặt thì nàng bình tĩnh hướng mũi đao đối mặt với hắn ta, thành công khiến nam nhân đứng ở nơi cách nàng ba thước.

Khi đi xa nhà ở bên ngoài, Phàn Trường Ngọc không dám khinh thường, trước đó nàng đã đi theo người của quan phủ phá hủy hang ổ của bọn buôn người, rất nhiều cô nương trẻ tuổi bị bắt cóc cũng là bởi vì có lòng tốt, khi gặp trẻ con hoặc người già bị lừa dẫn đến những nơi vắng vẻ, sau đó bị những con buôn trùm bao tải kéo đi.

Nàng đánh giá nam nhân kia, hỏi: "Gặp sơn phỉ à?"

Nam nhân lắc đầu, khuôn mặt rám nắng đỏ bừng sau bao năm lao động vất vả, lấm tấm những giọt mồ hôi, chống tay lên đùi thở hổn hển nói: "Quan binh triều đình không phải là người, muốn bắt ta và những lương dân đi sửa đập nước..."

Tiếng vó ngựa hỗn loạn truyền đến, nam nhân lộ rõ vẻ bối rối và sợ hãi, van xin Phàn Trường Ngọc: "Ta vào bên trong rừng trốn một lát, cô nương chớ nói ra hành tung của ta, bên trên ta còn có người già, phía dưới còn có trẻ nhỏ, nếu như bị bắt đi, tám phần sẽ chết dưới roi của những quan binh đó, vậy thì lớn nhỏ trong nhà phải làm sao?"

Hắn ta khẩn thiết đến mức gần như quỳ lạy Phàn Trường Ngọc, sau khi nói xong liền đâm đào vào bụi rậm bên cạnh đường cái.

Khi Phàn Trường Ngọc tiêu hóa tin tức mà nam nhân kia nói, thầm nghĩ khó trách đầu xuân nước suối lại cạn như vậy, hóa ra là xây đập nước ở thượng du, đoạn đường này đều không thấy lưu dân nào, hẳn là cũng bị tóm đi xây đập rồi?

Nàng không vội rời đi, nhìn con ngựa cúi đầu ăn cỏ non mới mọc bên đường, thậm chí còn vươn tay gãi gãi cổ ngựa.

Khi tiếng vó ngựa hỗn loạn đi tới trước mặt, đã có hơn mười mấy kỵ mã, tất cả đều mặc áo giáp quan binh, bởi vì thấy chỗ này là đường rẽ, thủ lĩnh quan binh ghìm cương lại, hỏi Phàn Trường Ngọc: “Có nhìn thấy một nam nhân đi ngang qua không?"

Trên đường cái cũng không nhìn thấy được bao nhiêu người, nói chưa thấy qua thì liền lộ ra là nói dối.

Phàn Trường Ngọc gật đầu nói: "Có gặp qua."

Nàng nhìn thấy quan binh nhưng trên mặt không chút đổi sắc, trên lưng ngựa có thể thấy rõ ràng treo mấy thanh đao, nàng lại mang một thân trang phục cưỡi ngựa lão làng, quan binh chỉ xem nàng như một nữ tử hành tẩu giang hồ, cũng không hoài nghi gì cả, chỉ hỏi: "Hắn đi đường nào?"

Phàn Trường Ngọc chỉ vào con đường bên cạnh đầu rẽ, nói: "Đường này."

Thủ lĩnh của đám quan binh liếc nhìn Phàn Trường Ngọc một chút, nhưng không trực tiếp ra lệnh cho tất cả nhân mã đuổi theo con đường Phàn Trường Ngọc chỉ, mà ra lệnh cho hai người tiếp tục cưỡi ngựa truy đuôi theo con đường mà Phàn Trường Ngọc chỉ, còn bản thân thì mang phần lớn nhân mã đi đường rẽ đầu bên kia.

Phàn Trường Ngọc không chút cảm xúc nhìn đám quan binh cưỡi ngựa đi xa, thầm nghĩ sao lại không giống với những gì viết trong thoại bản?

Chờ bọn quan binh cưỡi ngựa chạy đi không còn bóng dáng, Phàn Trường Ngọc nói với nam nhân đang ẩn nấp bên trong lùm cây kia: "Ra đi, quan binh đều đi hết rồi."

Nam nhân chật vật chui ra ngoài, nói lời biết ơn với Phàn Trường Ngọc: "Ta thay mặt lớn nhỏ cả nhà cảm ta cô nương."

Phàn Trường Ngọc nói: "Chỉ tiện tay mà thôi, không cần phải nói lời cảm tạ. Đúng rồi, ta chỉ cho quan binh đường bên kia, nhưng vẫn có hai người cưỡi ngựa đuổi theo ở đường cái phía sau, ngươi xem nếu không ngươi cứ trốn bên trong lùm cây một hồi, quan binh đuổi về phía trước không nhìn thấy ngươi, phỏng chừng sẽ trở về tìm kiếm, ngươi đợi quan binh trở lại tìm xong, sau thì ngươi chạy về hướng con đường này."

Nam nhân luôn miệng nói cảm tạ, cũng không có ý định rời đi, xấu hổ nhìn cái bọc lớn treo trên lưng ngựa của Phàn Trường Ngọc, liếm môi khô khốc nói: "Cô nương, có gì ăn không? Ta vẫn luôn trốn tránh quan binh, mấy ngày không có ăn gì.”

Phàn Trường Ngọc bỏ không ít lương khô trong bao y phục, nàng nhìn thoáng qua nam nhân, nói: "Ta đi lấy cho ngươi."

Để tháo các nút thắt trên bao y phục, nhất định phải dùng hai tay, Phàn Trường Ngọc đem đao chặt xương bỏ vào túi da treo trên lưng ngựa, đưa tay tháo bao y phục.

Bàn tay bị trật khớp của nàng gần như đã khỏi hẳn, nhưng thỉnh thoảng khi bê vác vật nặng vẫn hơi khó khăn, vì để cho bàn tay kia hồi phục nhanh hơn, mấy ngày nay hầu như nàng không làm bất cứ công việc nặng nhọc gì bằng đôi tay vô dụng kia.

Khi nam nhân nhìn thấy Phàn Trường Ngọc xoay người lấy thức ăn, thần sắc vốn thật thà của hắn ta trong chốc lát trở nên dữ tợn, thanh chủy thủ giấu trong tay áo giơ lên đâm thẳng vào sau lưng nàng.

Nhưng "Đinh" vang lên một tiếng, mũi đao giống như chọc vào một tấm sắt, không thể tiến lên một bước, nam nhân hiển nhiên cả kinh.

Phàn Trường Ngọc dừng tay mở bao y phục, quay đầu lạnh lùng nhìn nam nhân: “Lừa ta sao?”

Vẻ mặt của nam nhân trở nên dữ dội, rút thanh chủy thủ ra lần nữa hướng về phía cổ của Phàn Trường Ngọc, Phàn Trường Ngọc đá mạnh vào bụng hắn ta, khiến hắn ta bay văng ra xa hơn một trượng.

Không biết nội tạng có phải do trúng lực bị vỡ hay không, nam nhân thậm chí không cầm nổi thanh chủy thủ nữa, hai tay ôm bụng thần sắc đau đớt quằn quại dưới đất.

Trước khi Phàn Trường Ngọc quyết định lên đường một mình, nàng đã làm thêm nhiều biện pháp, chẳng hạn như nhờ một thợ rèn rèn hai tấm sắt cực kỳ chắc chắn, một tấm đặt ở phía trước cơ thể, tấm còn lại đặt ở phía sau, nàng sợ trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn.

Nàng cầm thanh đao mổ lợn của minh đi tới, dự định trói người này lại ném ở đây, khi đám quan binh kia trở về tìm thì mang đi, còn nàng thì bỏ chạy đi trước.

Không phải nàng suýt chút nữa đã thả đi một tên trọng phạm, còn lừa gạt quan binh đi đuổi bắt trọng phạm, có thể sẽ bị khép vào tội đồng lõa.

Không ngờ được tiếng vó ngựa rất nhanh lại chạy về phía bên này, khi thủ lĩnh quan binh nhìn thấy Phàn Trường Ngọc và nam nhân kia, sắc mặt cực kỳ khó coi, kỵ binh dưới trướng hắn ta cũng giương cung hướng về phía Phàn Trường Ngọc.

Phàn Trường Ngọc vội vàng nói: "Quân gia, trước đó thảo dân bị người này lừa, hắn nói là hắn là bách tính bị bắt đi để xây đê đập, trong nhà còn có lão mẫu thê nhi, cầu thảo dân giấu giếm hành tung giúp hắn, vừa rồi lại hạ độc thủ với thảo dân cho nên đã bị thảo dân chế trụ."

Thủ lĩnh quan binh lạnh lùng đánh giá nàng, phân phó binh lính dưới trướng: "Trói lại, cùng nhau mang đi."

Phàn Trường Ngọc vội vàng la lên: "Quân gia, thảo dân thật sự bị oan uổng! Lúc trước lừa gạt quân gia là thảo dân không đúng, nhưng đã bắt giữ lại được kẻ xấu này, có thể lấy công chuộc tội, miễn tội này cho thảo dân hay không?"

Thủ lĩnh quan binh hừ lạnh một tiếng: "Đây là trinh sát của quân Sùng châu, ai biết được ngươi có phải là mật thám hay không, ngươi thấy không đưa được trinh sát này về nên hợp mưu bày trò này."

Bình Luận (0)
Comment