Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 87 - Chương 87.

Chương 87. - Chương 87. -

Đêm hôm đó, sấm sét vào xuân nổ vang, mưa to như trút nước đổ xuống.

Nước mưa đọng lại trên mặt đất ngày càng nhiều, Phàn Trường Ngọc nhìn tia chớp vẫn sáng chói xuyên qua các khe hở cửa sổ, lắng nghe tiếng sấm sét bao trùm mọi thứ bên ngoài và tiếng khóc inh ỏi của trẻ em trong doanh trại, trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an.

Nàng ngồi dậy, vừa giẫm chân xuống đất liền cảm thấy mình giẫm phải một vũng nước, đúng là mặt đất trong doanh trại đều là nước mưa.

Nghĩ đến lời lão nhân kia nói trước trận lụt mùa xuân, con đập nhất định sẽ được xây xong, Phàn Trường Ngọc nhớ lại tình hình nàng nhìn thấy khi cõng đất đá đến đê đập bên kia vào buổi trưa ban ngày, cảm thấy cũng không sai biệt với những gì lão nhân kia nói.

Nàng hy vọng tốt nhất là ngày mai các quan binh này có thể thả bọn họ đi, nhưng dưới cơn mưa to và sấm sét bao phủ, bên ngoài dường như có những động thái khác.

Phàn Trường Ngọc do dự một chút, nhưng vẫn quyết định khoác áo đứng dậy đi ra cửa nhìn một chút.

Sợ bọn họ chạy trốn, nơi giam giữ họ không phải của bọn họ không phải là lều vải, mà chỗ này vốn là nhà tường đất lợp ngói của bách tính sau khi chạy về phía nam bị quan binh trưng dụng.

Trời vừa sập tối, cửa đều bị khóa lại.

Phàn Trường Ngọc giẫm vào nước mưa đi đến chỗ cửa lớn, mượn ánh sáng của tia sấm chớp phát hiện quan binh vốn canh giữ bên ngoài lại không thấy tung tích, cách đó không xa là nơi giam giữ lưu dân là nam nhân, tựa hồ có người đứng từ bên trong cầm vật cứng gì đó đập khóa cửa.

Nàng nhanh chóng nhận ra hẳn là doanh phòng bên kia đã xảy ra chuyện gì, mà trong đêm mưa to này cũng là cơ hội hoàn hảo để bọn họ trốn thoát.

Tròng phòng ngoại trừ có chiếu giường, không có bất kỳ vật cứng nào khác, Phàn Trường Ngọc nghĩ xong liền lùi lại hai bước, lao tới đá thật mạnh vào tấm ván cửa, cánh cửa gỗ đổ sập ngay tại chỗ.

Phàn Trường Ngọc không để ý đến thần sắc khác nhau của những nữ nhân trong phòng, lao ra ngoài trong cơn mưa to, đi thẳng đến doanh trại nơi đặt đồ đạc của bọn họ.

Có người nhanh chóng phản ứng, cũng vội vàng lao ra ngoài theo.

Những nam nhân trong doanh phòng nhìn thấy, cũng tạm dừng đập ổ khóa, một lúc sau, cánh cửa lớn và khung cửa bị đá văng ra ngoài, nam nhân to con kia không khống chế được lực đạo, ngã vào trong vũng nước mưa trên đất, sau khi đứng lên thì đến doanh phòng đối diện tìm thê nhi.

Trong một lúc, nơi doanh trại giam giữ lưu dân rất hỗn loạn, tất cả đều đang gọi tên người thân để tìm kiếm.

Phàn Trường Ngọc chỉ có một mình, rất nhanh tìm được bao y phục của mình, vùng vẫy gạt đám người ra để thoát khỏi doanh trại cất giữ bao đồ, liền nhìn thấy lão nhân kia chậm rãi từng bước mới đi ra khỏi doanh phòng giam giữ ông ấy.

Bộ xiêm y ướt sũng dính chặt vào người khiến ông ấy trông càng thêm gầy gò.

Phàn Trường Ngọc vốn định cứ như vậy rời đi, nhưng nghĩ cho dù ông ấy tính tình quái gở, lại rất nghiêm túc dạy cho nàng tứ thư, dân gian có câu ‘một ngày là thầy, cả đời là cha’, những ngày này là do ông ấy dạy mình, đến cùng cũng được coi là nửa lão sư.

Phàn Trường Ngọc nghiến răng, cuối cùng ôm bao y phục lao vào trong mưa, nói với lão nhân: “Cháu cõng ngài chạy.”

Lão nhân còn chưa kịp nói chuyện đã bị Phàn Trường Ngọc lôi lên lưng, cả người ông ấy ướt sũng như chim trĩ thò cổ, vẫn kiên quyết nói: “Lão phu có thể tự đi, không cần ngươi cõng!"

Phàn Trường Ngọc biết tính tình ông ấy quái gở như vậy, cho nên trong lúc này không có tranh cãi với ông ấy, bởi vì trước đó vài ngày nàng đã thuộc lòng địa hình quân doanh, rất nhanh đã cõng lão nhân trên lưng vội vàng chạy trốn tới đường cái.

Thỉnh thoảng, khi một tia sét đánh xuống, những giọt nước từ mí mắt của Phàn Trường Ngọc rơi xuống, nhưng lại nhìn thấy không ít thi thể ngổn ngang của binh lính nằm trên mặt đất, nước mưa trên mặt đất có một vệt màu đỏ nhạt.

Trong cơn mưa xối xả ở phía xa, vẫn còn có doanh trướng bị thiêu cháy, hình như có hai phe nhân mã đang chém giết lẫn nhau.

Lão nhân sắc mặt âm trầm nói: "Không ổn rồi, sợ là phản tặc đã phát hiện nơi này đắp đập ngăn nước."

Phàn Trường Ngọc chật vật mở to mắt trong cơn mưa to, hỏi: "Những quan binh này có phải là do bị phản tặc giết không?"

Lão nhân nói: “Kể từ khi xây con đê này, phản tặc đã phái trinh sát đến vùng này điều tra, đều là có đến mà không có về, nhất định khiến cho phản tặc chú ý, lúc này mới phái một đội quân đến đây tập kích bất ngờ, mục đích là muốn che chở trinh sát, để cho trinh sát mang tin tức trở về!"

Phàn Trường Ngọc không hiểu: "Điều này có liên quan gì đến việc xây đập?"

Sắc mặt lão nhân lạnh lùng nói: "Ngươi có thấy qua đập nước nào lớn như vậy mà mười ngày nửa tháng đã hoàn thành? Đập lớn này vội vàng xây chỉ là vì tạm thời ngăn nước, năm vạn đại quân của phản tặc đang vây Lư thành, khi nào đập lớn phá đi thì dòng nước sẽ xuôi xuống hạ du, có thể không uổng phí một binh một tốt có thể đánh tan được năm vạn đại quân của phản tặc. Nếu như phản tặc sớm biết được thượng du ngăn chặn nguồn lũ có thể nhấn chìm toàn quân của mình, ngươi cho rằng phản tặc vẫn sẽ bị trúng kế tiến đánh tới lũng sông?”

Đến giờ Phàn Trường Ngọc mới hiểu tại sao đám quan binh muốn giam giữ bọn họ.

Nhưng trong tình thế hiện tại, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất, không thể tránh khỏi việc bị phát hiện, vì vậy nàng nói tội lỗi, sau đó cởi giáp ngoài binh phục mặt lên cho mình và lão nhân.

Phía trước nhìn thấy được một con ngựa, con ngựa kia đang cúi đầu, dùng mũi ủi một vị tướng đã ngã xuống đất.

Phàn Trường Ngọc vội vàng chạy tới dắt ngựa, nghĩ dù sao ngựa của nàng đã bị quan binh lấy đi không tìm được, cái này coi như là quân doanh bồi thường cho nàng.

Quay người định rời đi, lại bị người toàn thân đầy máu nằm trên mặt đất túm lấy góc áo, đại khái hắn ta nhận ra trên người nàng là binh phục của Tế châu, cổ họng còn nghẹn máu, khó khăn nói: “Có ba trinh sát từ Lư khẩu trốn thoát, nhanh lên... mau đuổi theo..."

Nói xong, hắn ta cứ như vậy mà tắt thở.

Ngay cả khi đã trải qua rất nhiều sinh tử, trong đêm mưa này Phàn Trường Ngọc vẫn đột nhiên cảm thấy cả người nổi da gà.

Lão nhân chắp tay sau lưng lẳng lặng đứng trong mưa, Phàn Trường Ngọc dắt ngựa đi tới, do dự một hồi mới hỏi: “Ngài có đi cùng cháu không?”

Lão nhân nhìn Phàn Trường Ngọc qua màn mưa, thở dài: “Nếu ngươi là nam nhi, ta nhất định sẽ bảo ngươi băng ngang Vu Lĩnh, tại Lư khẩu chặn giết ba trinh sát của phản tặc muốn tiến vào Lư thành, sinh tử của bọn chúng có liên quan đến sự tồn vong của toàn bộ Lư thành. Nhưng cho dù ngươi có một thân võ nghệ, cũng chỉ là một nữ tử, hưng vong của thiên hạ, không thể để nữ tử chịu trách nhiệm, ngươi cứ chạy trốn giữ mạng đi thôi, ta sẽ đem tin tức này về quân doanh.”

Phàn Trường Ngọc nói: "Vậy chúng ta liền từ biệt."

Nàng quay người lên ngựa, đạp mạnh bụng ngựa chạy về phía đường cái ở xa, nước mưa từ cằm lướt xuống hai gò má, tia chớp từ trên trên trời giáng xuống hiện ra đáy mắt đang giãy giụa của nàng.

Nàng muốn đi tìm Trường Ninh, sau khi tìm được Trường Ninh, nàng sẽ sống một cuộc sống bình thường như trước.

Đánh trận và những thứ tương tự đều là những chuyện do các quan lớn kia nên lo lắng, trách nhiệm về sự tồn vong của một thành hay một nơi không thể đổ lên vai dân nữ nho nhỏ như nàng.

Thế nhưng ký ức của nàng về thảm án ở huyện Thanh Bình và trấn Lâm An vẫn còn mới như in, bọn sơn phỉ đã cướp phá còn biến hai mảnh đất đó thành tử thành, vạn nhất người của quân doanh bên kia phái đi không đuổi kịp trinh sát, kế hoạch dìm quân Sùng châu vào trong nước thất bại, Lư thành bị phá, điều đang chờ đợi những bách tính ở nơi đó là gì?

Phàn Trường Ngọc quất mạnh roi ngựa, con ngựa cuồng bạo phi nước đại trong cơn mưa lớn, mưa và gió lạnh quất vào mặt nàng từng trận đau buốt.

Vào lúc đó, rất nhiều người lướt qua tâm trí của nàng, phu thê Vương bộ đầu đã chết, những người hàng xóm trong con ngõ nhỏ ở phía tây thành, Triệu thợ mộc và Ngôn Chính vẫn còn ở Lư thành ...

Kỳ thật nàng đã sớm giết qua rất nhiều người, nhưng những màn huyết sắc ở huyện Thanh Bình và trấn Lâm An, cho đến khi mỗi khi nhớ tới trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.

Có lẽ... Nàng nên đuổi theo, cũng có thể ngăn cản được ba tên trinh sát mang tin tức trở về?

Phàn Trường Ngọc nặng nề hít sâu hai hơi, cuối cùng kéo dây cương dừng ngựa, thay vì lấy bao y phục của mình, nàng chỉ lấy mấy thanh đao mổ lợn ở trong, cài đôi bao cổ tay lên, trong cơn mưa to chạy đi tựa như một con báo đang săn mồi, nàng bỏ chiến mã đi, chạy về phía Vu Lĩnh.

-

Lư thành.

Không giống như cơn mưa xối xả từ thượng du Tế châu đổ xuống, trong màn đêm ở Lư thành chỉ có từng hàng mưa nhỏ tí tách rơi.

Hạ Kính Nguyên đứng trên tường thành, nhìn dãy núi mờ mờ phía xa, hỏi: "Đã dẫn dụ bọn phản tặc tới đâu?"

Phó tướng ở một bên đáp: "Trinh sát đến báo, phản tặc đã đến cửa sông, nhưng bọn chúng rất thận trọng, từ đầu đến cuối vẫn chưa chịu xâm nhập."

Hạ Kính Nguyên trầm tư một lúc rồi nói: "Treo soái kỳ của ta, tiếp tục dụ địch."

Lập tức, có người truyền lệnh đi xuống, cửa thành bị mở ra một khe nhỏ, thả một tên trinh sát đuổi ngựa đi báo tin.

Hạ Kính Nguyên liếc nhìn về phía thượng du của sông Vu, mặc dù trên mặt ông ta không nhìn ra được gì, nhưng bàn tay đặt trên lỗ châu mai trên tường thành đã nắm chặt thành quyền.

Nếu như mưu kế này thất bạch, Lư thành chỉ còn lại ba vạn binh mã để ngăn địch, trong đó có hơn một vạn tân binh là do trước đó không lâu mới vừa chinh được, thậm chí ngay cả một bộ thương pháp cũng chưa được trang bị đầy đủ.

-

Ở vùng đất hoang dã ở Yến châu, trời cũng mưa nhẹ như tơ.

Tạ Chinh ngồi trên lưng ngựa đứng trên một con dốc thấp, nghiêm nghị nhìn tình hình chiến cuộc phía dưới, những ngọn đuốc đan xen vào nhau thành một vệt, ngẫu nhiên có thể từ trong ngọn lửa bao phủ mưa gió nhìn thấy được là cờ của Yến châu hay là cờ của Sùng châu.

Những hạt mưa do mưa phùn tạo thành trượt khỏi cằm, hắn chỉ tập trung nhìn lá cờ Yến châu xa xa lao vào ánh lửa, mi mắt cũng chưa từng động đậy.

Công Tôn Ngân dùng chiếc quạt lông vũ của mình để chắn mưa phùn tạt nghiêng, hỏi: "Nếu ngươi không đi xuống, quân Sùng châu sẽ không vào hẻm núi Nhất Tuyến."

Tạ Chinh nói: "Chúng ta mai phục ở hẻm núi Nhất Tuyến, phụ tử kia đi cùng nhất định là mai phục ở chỗ khác, chờ bọn họ thả mồi trước."

Công Tôn Ngân nhướng đôi mắt hồ ly: "Ngươi muốn ăn mồi của bọn họ, dẫn bọn họ vào hẻm núi Nhất Tuyến sao?"

Tạ Chinh không cho ý kiến.

Công Tôn Ngân nghĩ tới miếng mồi trong miệng Tạ Chinh, nheo mắt lại, đang định mở miệng nói chuyện, nhưng chiến cuộc phía dưới lại có chút náo động.

Một vị tướng trẻ tuổi từ trong quân Sùng châu bước ra, thân ngồi bạch mã tay cầm thương bạc, trong ngực ôm một bé gái bị chiến trường giết chóc dọa không ngừng khóc lóc, kiêu ngạo hô lên với đội quân Yến châu đang hỗn chiến ở phía trước: "Vũ An hầu đâu? Ra đây chịu chết đi!"

Công Tôn Ngân cau mày nhìn bóng người đứng trước quân Sùng châu trong ánh lửa, nói: “Có chút giống hình ảnh trước đây của ngươi.”

Mắt phượng của Tạ Chinh nhàn nhạt liếc qua: “Mắt ngươi đã kém từ khi nào?"

Công Tôn Ngân còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhấc trường thương đang cắm trên mặt đất, thúc vào bụng ngựa nhảy xuống sườn núi thoai thoải, áo choàng đen phía sau cũng bị gió thổi tung trong mưa phùn, phảng phất như một đám mây đen dày đặc.

Bình Luận (0)
Comment