Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 88 - Chương 88.

Chương 88. - Chương 88. -

Mùi tanh của máu tươi và của đất, những ngọn đuốc nhựa thông đang cháy tràn ngập trong màn mưa.

Tùy Nguyên Thanh dẫn Trường Ninh chạy nước rút vào trong đội hình quân Yến châu, mượn đà của con ngựa, một đường dùng trường thương đánh bay binh lính, không ít máu tươi văng lên trên mặt Trường Ninh, bé đã khóc đến cuống họng đã khàn khàn.

Trên mặt của Tùy Nguyên Thanh cũng có vết máu, nhưng hắn ta lại cười điên cuồng liều lĩnh, thậm chí còn có tâm nhàn nhã trêu chọc Trường Ninh: “Em bé, nếu như phụ thân ngươi không có lá gan ra cứu ngươi, sau này ngươi cứ ở lại phủ Trường Tín vương là được, đứa cháu kia của ta rất thích ngươi, cho ngươi làm tiểu nha hoàn của nó cũng không tệ…”

Hắn ta cầm trường thương trong tay, đánh bay một tướng lĩnh quân Yến châu xuống ngựa, ngay lúc mũi thương sắp giết chết vị tướng lĩnh, một thanh trường kích ở bên cạnh đột nhiên nghiêng tới hất thanh trường thương trong tay hắn ta, lại bổ ngang tới, Tùy Nguyên Thanh vội vàng lấy thân cây thương chống đỡ, nhưng vẫn bị cỗ lực đạo kia làm chấn động khiến cả người lẫn ngựa phải lùi lại hai bước mới ổn định thân hình.

Hắn ta ngước mắt đối mặt với chủ nhân của trường thanh trường kích, khóe miệng nở một nụ cười khiêu khích: “Ta còn tưởng rằng thân thể qúy giá của Hầu gia sẽ không xuất hiện.”

Nguyên bản chỉ là mưa phùn nhưng hiện tại đã mưa xối xả, Tạ Chinh đứng trong màn mưa, tia chớp xé rách bầu trời đêm đen kịt sau lưng hắn thành vô số mảnh, áo choàng ướt sũng nước dọc theo lưng ngựa nhỏ giọt xuống, trường kích của hắn đưa ra sau lưng, đầu trường kích đang rỉ máu tươi, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn Tùy Nguyên Thanh, không tiếp lời.

Tùy Nguyên Thanh nhìn thấy vết máu trên thanh trường kích, vội quay đầu lại nhìn cánh tay của mình, quả nhiên xuất hiện một vết rách, nước mưa trên xiêm y thấm vào vết thương, lúc này từng trận đau nhức đã truyền đến.

Hắn ta cau mày, thân thủ thật nhanh.

Tạ Chinh lạnh lùng châm chọc, nói: "Mang một đứa trẻ ra chiến trường, thế tử thật là có dũng khí."

Tùy Nguyên Thanh bị chế nhạo, sắc mặt có chút khó coi, lại cũng không ham chiến, trực tiếp cưỡi ngựa mang Trường Ninh trở về.

Trường Ninh bị cảnh giết chóc đêm nay làm cho hoảng sợ, lúc này vẫn còn ngơ ngác, trời lại tối, bé không nhận ra Tạ Chinh đã đến, sau khi nghe thấy âm thanh của Tạ Chinh, bé lại bị Tùy Nguyên Thanh cưỡi ngựa đưa trở về, tức khắc sau liền òa khóc: “Tỷ phu—“

Bé bị Tùy Nguyên Thanh đặt ở yên ngựa trước, vẫn không nhịn được nghiêng thân thể nho nhỏ nhìn về phía sau, hốc mắt đã khóc có chút sưng lên.

Tùy Nguyên Thanh ấn đứa trẻ sắp ngã ngựa ngồi yên trở lại, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút cổ quái: “Vừa rồi ngươi gọi người kia là gì?”

Trường Ninh nhìn thấy Tạ Chinh, tràn đầy tự tin, trừng đôi mắt nho nhỏ sưng húp hung hăng đe dọa tên đại khốn kiếp trước mặt: "Tỷ phu ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Sắc mặt của Tùy Nguyên Thanh như gặp quỷ: "Cho nên ngươi căn bản không phải là nữ nhi của hắn?"

Khi Tạ Chinh nghe thấy Trường Ninh kêu khóc, đã giục ngựa đuổi theo, phó tướng từ dưới đất bò dậy vội vàng nói: "Hầu gia, trong này sợ là có trá."

Tạ Chinh híp mắt nhìn Tùy Nguyên Thanh chạy đi, chỉ phân phó mấy thân binh đi cùng, nói với phó tướng kia: "Các ngươi canh giữ ở đây, không được đi theo."

Nói xong, hắn thúc ngựa đuổi theo.

Phó tướng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo choàng đen của Tạ Chinh tung bay trong gió lạnh tạo thành một đường cong sắc bén.

Mũi tên trong đêm bay sượt qua da đầu, Tùy Nguyên Thanh phải khom người tránh mũi tên lông vũ theo hắn ta như hình với bóng, ký ức bị đuổi giết ở huyện Thanh Bình lại hiện về khiến hắn ta cảm thấy chật vật.

Trường Ninh bị hắn ta chèn ép dán vào lưng ngựa, biết có người đến cứu nên dốc toàn lực đánh Tùy Nguyên Thanh, không phải là nắm tóc thì là cắn vào tay cầm dây cương của hắn ta.

Mu bàn tay truyền đến cơn đau nhoi nhói, Tùy Nguyên Thanh khẽ hừ một tiếng, dùng ngón trỏ và ngón cái của tay còn lại véo má Trường Ninh, khiến bé nhả lỏng hàm răng ra, lạnh giọng uy hiếp: “Nếu ngươi không biết tốt xấu, bây giờ ta sẽ ném ngươi xuống ngựa, để ngươi bị vó ngựa giẫm chết!"

Hai má của Trường Ninh bị hắn ta véo đau, nước mắt lại không nhịn được đảo quanh.

Thấy bé con ngoan ngoãn, Tùy Nguyên Thanh mới rút tay lại, vừa cùng kỵ binh Sùng châu chạy ngoằn ngoèo hình chữ ‘Chi’( 之) để tránh những mũi tên sau lưng, ở một bên vừa cân nhắc, tiểu nha đầu này không phải là nữ nhi của Tạ Chinh, đến tột cùng có đáng giá khiến hắn mạo hiểm lớn như vậy để tới cứu hay không.

Kế hoạch ban đầu của bọn họ là dùng đứa trẻ làm mồi nhử để dẫn dụ Tạ Chinh vào vòng mai phục, cho dù không lấy được mạng của Tạ Chinh, cũng phải để hắn bị lột một lớp da.

Nhưng phân lượng của miếng mồi nhử không nặng như hắn ta dự liệu, Tạ Chinh vẫn là cắn câu, Tùy Nguyên Thanh đột nhiên có loại dự cảm không lành.

Đến cùng đã có chỗ nào tính sai?

Dựa trên sự hiểu biết của hắn ta về Tạ Chinh, Tạ Chinh không nên là loại người hành động theo cảm tính như vậy mới đúng.

Phụ vương của hắn ta tạo phản cũng không phải là mưu đồ một sớm một chiều, mà mầm mống bất mãn với hoàng thất đã được gieo từ cái chết năm đó của đại vương phi ở Đông cung.

Phụ vương của hắn ta cho rằng mẫu tử đại vương phi gặp phải trận hỏa hoạn kia là do hoàng đế cảnh cáo với ông ta, vì để tự vệ, hơn mười năm ông ta vẫn giấu giếm thực lực, chờ đợi thời cơ.

Để đối phó với Ngụy Nghiêm, trước tiên phải bẻ gãy thanh đao sắc bén trong tay Ngụy Nghiêm, kể từ khi Tạ Chinh thành danh, phụ vương của hắn ta vẫn luôn bồi dưỡng hắn ta trở thành ứng cử viên đánh bại Tạ Chinh.

Trong binh pháp chú trọng là biết người biết ta, hắn ta đã dựa theo để học hết mọi thứ mà Tạ Chinh đã học được, cứ mỗi lần Tạ Chinh giành được chiến thắng, các mưu sĩ của phụ vương hắn ta cũng sẽ cùng với hắn ta xem xét lại nhiều lần, tìm kiếm những sơ hở trong đó, thiết lập chiến thuật phản chiến.

Chính bởi vì trong những năm này hắn ta vẫn luôn sao chép mọi thứ Tạ Chinh đã làm, đôi khi hắn ta cảm thấy như mình đã trở thành một cái bóng của Tạ Chinh.

Trên đời ngoại trừ chính bản thân Tạ Chinh, nên cũng chỉ có hắn ta là người hiểu rõ hắn nhất.

Nếu như là cốt nhục của hắn cùng với với nữ tử kia, với sự kiêu ngạo của Tạ Chinh, hắn có thể sẽ mạo hiểm một phen.

Nhưng cũng chỉ là muội muội của nữ tử kia, đối với những loại người như bọn họ mà nói, thật sự không đáng để lấy mạng sống của hàng ngàn binh lính đem ra đọ sức.

Chẳng lẽ... Hắn ta thật sự đánh giá quá cao Tạ Chinh?

Đang lúc xuất thần này, con ngựa bị một mũi tên bắn trúng chân trước, hí lên một tiếng, theo quán tính mà ngã sắp về phía trước, Tùy Nguyên Thanh sau khi định thần lại, sắc mặt khó coi, một tay tóm lấy Trường Ninh, một tay mượn lực ngọn thương dưới đất, lật người sang ngựa của một kỵ binh bên cạnh, lúc này mới giúp hắn ta tránh khỏi cả người lẫn ngựa bị ném ra ngoài.

Tạ Chinh đã cưỡi ngựa đuổi theo hắn ta, hắn giữ ngựa đứng ngang ở giữa đường cái, chặn đứng đường đi của Tùy Nguyên Thanh và thân binh của hắn ta, một tay kéo nhẹ dây cương, một tay nghiêng cây trường kích, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn vào Tùy Nguyên Thanh, hời hợt nói: "Có vẻ như Tùy thế tử vẫn không học đủ giáo huấn lần trước, cho nên mới không thể nhớ lâu được."

Một tiếng sấm "Oanh" vang lên, ánh sáng trắng của tia chớp cắt đi đường nét sắc như dao trên khuôn mặt Tạ Chinh, màn đêm lạnh lẽo kéo về phía sau.

Hắn chỉ một người một ngựa cản trở mười mấy kỵ binh Sùng châu, nhưng cảm giác áp bách kia khiến đám kỵ binh trên lưng ngựa cảm thấy hơi khó thở.

Tùy Nguyên Thanh cũng bị câu nói này kích động đến mức suýt chút nữa không kìm nén được lửa giận trong đáy mắt, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, nở nụ cười lưu manh nói: “Nghe nói công phu cưỡi ngựa bắn cung của Hầu gia đều rất bất phàm, Tùy mỗ có thể được lĩnh giáo hai lần, cũng thật là vinh dự của Tùy mỗ phải không?"

Mấy thân kỵ binh đi cùng Tạ Chinh lúc này xông tới, chặn đường rút lui của đám người Tùy Nguyên Thanh.

Tùy Nguyên Thanh cũng không bối rối, hắn ta nghiêng đầu, nhìn Tạ Chinh một chút rồi cười hỏi: "Tùy mỗ luôn cảm thấy Hầu gia không phải là loại người coi mạng sống của tướng sĩ như trò đùa, vì để cứu đứa trẻ này trở về, ngược lại Hầu gia có thể từ bỏ được."

Vừa nói, hắn ta vừa vuốt mái tóc ướt đẫm nước mưa của Trường Ninh, như đang vuốt ve một con vật nhỏ bình thường nào đó.

Đây rõ ràng là một kế hoạch ly gián, muốn để cho đám tướng sĩ đi theo Tạ Chinh sinh lòng bất mãn với hắn.

Tạ Chinh chỉ hỏi ngược lại hắn ta: "Mưa xuân năm nay có lớn không?"

Cơn mưa trở nên dữ dội hơn, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đất, dưới ngọn lửa đập lớp bùn ban đầu thành những lỗ nhỏ.

Ban đầu Tùy Nguyên Thanh không hiểu tại sao hắn đột nhiên nhắc đến trận mưa này, nhưng chờ đến khi hắn ta phản ứng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, vừa nghĩ đến năm vạn đại quân vây ở Lư thành có thể sẽ táng mệnh trong cơn lũ mùa xuân này, gân xanh trên trán của hắn ta đều đã nổi đầy, đáy mắt đều là sự tức giận, nâng mũi thương chỉ vào Tạ Chinh: "Ngươi đã sớm biết đây là mưu kế? Mượn hai vạn binh của Tế châu cũng là giả sao?"

Tạ Chinh từ chối lên tiếng.

Tùy Nguyên Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, một lúc sau mới lớn tiếng cười to: "Quên đi, Lư thành chiến bại thì đã chính là bại, nếu bắt được ngươi so với chiếm được Lư thành trực tiếp đoạt Tế châu còn vui hơn nhiều!"

Hắn ta nâng Trường Ninh đang ngồi trước yên ngựa lên, cười lạnh nói: “Hầu gia mưu tính hơn người, Tùy mỗ cam bái hạ phong, đã là như thế, vậy thì không cần thiết giữ lại tính mạng cho đứa trẻ này nữa. "

Nói xong, quả thật hắn ta ném Trường Ninh lên không trung, trường thương trong tay đâm thẳng tới.

Trường Ninh sợ hãi kêu lên một tiếng, ánh mắt Tạ Chinh run lên, trường kích tránh đi binh khí của Tùy Nguyên Thanh, đạp mạnh trên lưng ngựa mượn lực, nhảy lên đón lấy Trường Ninh, Tùy Nguyên Thanh nhìn trúng thời cơ này, trường thương phóng ra đâm nghiêng vào cánh tay dưới lớp chiến giáp của Tạ Chinh.

Không có chiến giáp ngăn cản, mũi thương đâm vào da thịt, có lẽ là xuyên đến xương cốt, Tùy Nguyên Thanh rõ ràng được trên tay truyền đến cảm giác tận cùng.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, một tay Tạ Chinh còn đang ôm Trường Ninh, thấy một thân kỵ binh tiến tới, trực tiếp ném thẳng Trường Ninh về phía thân kỵ binh đó, một tay đè chuôi thương xuống, mượn đầu thương mạ vàng đẩy chiến giáp về phía trước ngực, sau khi hạ người xuống lưng ngựa của chính mình, hắn vung trường kích về phía Tùy Nguyên Thanh.

Tùy Nguyên Thanh sợ đến mức một tay chống lên lưng ngựa, cả người nhảy lên không trung mới tránh được một kích kia, lại không ngờ tới Tạ Chinh dùng trường kích chống xuống mặt đất, mượn lực nhảy lên đá ngang một cước vào ngực của hắn ta.

Khi một cước kia chạm vào trên người hắn ta, Tùy Nguyên Thanh cảm thấy xương sườn bị gãy, toàn bộ lồng ngực như bị xé rách đến mức tê liệt, mùi máu tươi bốc lên từ cổ họng.

Hắn ta theo bản năng còn muốn đứng dậy, nhưng trường kích kia đã đặt ngay cổ họng của hắn ta.

Trời mưa quá to, cơn đau dữ dội khiến hắn ta có chút chóng mặt, nhìn không rõ biểu cảm của Tạ Chinh lúc này là gì.

Nhưng Tùy Nguyên Thanh ý thức rất rõ ràng, mình bại, đã bại hoàn toàn.

Hắn ta bị bắt, bọn kỵ binh của Sùng châu không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất nhanh có kỵ binh Yến châu tới trói Tùy Nguyên Thanh.

Tạ Chinh từ trên cao nhìn xuống hắn ta nói: "Mang về."

Mấy thân binh của Tùy Nguyên Thanh trơ mắt nhìn hắn ta mang đi, cũng không dám tiến lên nữa, trong đo có một tên thừa dịp bọn người của Tạ Chinh không chú ý, vọt lên lưng ngựa chạy ngược về báo tin.

Tạ Chinh phân phó cho mấy thân kỵ binh: "Lập tức tiến về hẻm núi Nhất Tuyến."

Lúc đầu, hắn lo lắng rằng mình sẽ không dụ được đại quân của Trường tín vương tiến vào hẻm núi, nhưng bắt sống được Tùy Nguyên Thanh vẫn tốt hơn là tự làm mồi nhử.

Một đám người cưỡi ngựa đi trở về, Tạ Chinh ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, nhưng màu môi có chút tái nhợt, tay cầm trường kích của hắn không ngừng có máu tươi chảy ra từ ống tay áo, chạy qua mu bàn tay, dọc theo trường kích nhỏ xuống.

Sắc áo bào đỏ đậm bên trong thành công che giấu được màu máu, mưa ngày càng lớn cũng che đi được mùi máu tanh, các thân binh còn chưa phát hiện ra sự khác thường của hắn.

Trường Ninh ngồi trên lưng ngựa của một tên thân binh, bị kinh động đến choáng váng, sau khi hoàn hồn lại không kìm được nức nở mà khóc, mồm miệng không rõ ràng một lúc thì gọi “A tỷ”, một lúc lại gọi “Tỷ phu".

Tạ Chinh liếc nhìn qua, nghĩ đến đoạn đường này trở về còn phải đi qua một chiến trường đều là thi thể, nói với thân binh: "Bịt mắt con bé lại."

Bình Luận (0)
Comment