Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn ( Dịch Full )

Chương 92 - Chương 92.

Chương 92. - Chương 92. -

Quân y đã từng tiếp xúc với Phàn Trường Ngọc, cũng biết nàng đang tìm người, đột nhiên nghe thấy được lời như thế, trong lòng liền thay cho Phàn Trường Ngọc đổ mồ hôi lạnh, tự nhủ Vũ An hầu cũng ở trong lều trướng, để hắn nghe thấy Phàn Trường Ngọc khuyến khích binh lính dưới trướng bỏ trốn, còn không biết phải chữa tội cho Phàn Trường Ngọc như thế nào nữa?

Hắn ta định xông vào lều trướng để can ngăn, nhưng Công Tôn Ngân đã ngăn hắn ta lại, trên mặt mang theo vẻ tươi cười không rõ lắc đầu với hắn ta, lại làm một cử chỉ im lặng nghiêng tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong trướng.

Trái tim của quân y đều bị nâng lên, thầm nghĩ nữ tử này không biết quân quy, nhất thời lỡ miệng, sao ngay cả quân sư cũng có dáng vẻ xem náo nhiệt không chê lớn chuyện?

Hắn ta nơm nớp lo sợ đứng ngoài trướng, sợ lát nữa sẽ có tiếng Tạ Chinh sai người vào trong trướng lôi người ra ngoài phạt quân côn, nhưng trong trướng chỉ truyền đến âm thanh la ó ồn ào của một đám thương binh, có người nói: "Huynh đệ, nếu ta là ngươi, có một cô nương bôn ba ngàn dặm tới tìm ta, lão tử chết ở chỗ này cũng đáng giá!"

"Cũng không biết tiểu tử ngươi đã tu luyện phúc khí mấy đời, sau khi đánh trận xong chỉ hy vọng có thể toàn bộ quay về, đến khi đó lớn tuổi chưa chắc có thể nói đến chuyện mai mối, ngược lại như ngươi lại tốt, cô nương gia lại trực tiếp tới tìm ngươi!"

Cũng có người an ủi Phàn Trường Ngọc: "Đại muội tử, chúng ta biết ngươi đau lòng nam nhân nhà ngươi, bất quá trong quân doanh những lời này đừng nói lung tung, nếu như là đào binh thì sẽ bị mất đầu! Ngươi cũng đừng lo lắng, hắn bị thương thành như vậy còn chưa chết, tương lai nhất định có hậu phúc."

Đương nhiên Phàn Trường Ngọc biết không thể khiến cho Ngôn Chính đào binh, nàng chỉ nhìn vết thương ghê tợn trên người hắn, nghĩ hắn vì không muốn liên lụy nhà mình và chín hộ khác mới bị bắt đi trưng binh, trong lòng vừa đau vừa xấu hổ day dứt, dưới tình thế cấp bách mới nói ra một câu như thế.

Nàng đang giúp Tạ Chinh thu dọn cặn thuốc trên vết thương mấy ngày không đổi, mùi máu tươi và mùi thuốc trộn lẫn với nhau nhiều ngày, tạo thành mùi khó chịu, vết thương đan xen với thịt mới và thịt thối rữa, nếu như bôi thuốc lần nữa, chỉ sợ còn phải cạo đi tầng thịt thối kia.

Một giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi trực tiếp từ hốc mắt của nàng mà không hề chạm vào mí mắt, Phàn Trường Ngọc mới nhận ra mình đang khóc.

Nàng chật vật đưa tay lên lau nước mắt, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng khi nói chuyện, giọng nói vẫn khàn khàn: "Ta không muốn để huynh ấy đào binh, ta..."

Nàng nhìn Tạ Chinh, một giọt nước mắt lại rơi xuống, cuối cùng khàn giọng nói ra ba chữ: "Thật xin lỗi."

Nếu hắn không phải giả ở rể cho nàng, hắn sẽ không bị đưa vào danh sách trưng binh.

Nếu không phải vì không muốn liên lụy nàng và hàng xóm láng giềng, hắn đã không ngoan ngoãn bị quan binh bắt đi.

Nhìn thấy hắn ở trên chiến trường bị thương thành ra như vậy, Phàn Trường Ngọc cảm thấy khổ sở.

Tạ Chinh còn chưa từ những lời nói đi cùng nàng trở về của nàng mà hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn thấy nàng nước mắt lưng tròng, khóe môi tái nhợt nứt nẻ khẽ mím, nói: "Đừng khóc."

Hắn biết vì sao Phàn Trường Ngọc xin lỗi, cũng biết áy náy trong lòng nàng, hắn muốn nói hết mọi chuyện với Phàn Trường Ngọc, nhưng không đúng thời điểm, cuối cùng cũng không thể mở miệng.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phàn Trường Ngọc khóc, nơi trái tim của hắn dường như bị thứ gì đó vặn vẹo, giống như đang ngâm mình trong dòng nước suối nóng ấm áp, cảm giác thật kỳ quái lại xa lạ.

Hắn muốn lau nước mắt cho nàng, lại ôm nàng một cái, nhưng hắn không biết có phải là sợi dây căng trong tâm trí hắn mấy ngày nay buông lỏng hay không, thân thể suy kiệt cùng tổn thương tăng gấp bội, tay chân như kéo chì, hắn nửa chống đỡ muốn ngồi dậy đều thấy rất gian nan.

Phàn Trường Ngọc thấy hắn muốn động, liền ấn bả vai hắn đẩy hắn trở về, đỏ mắt nói: "Huynh đừng nhúc nhích, chờ quân y đến xử lý vết thương cho huynh."

Nàng quay đầu lại, sốt sắng hướng bên ngoài lều trướng kêu lên: "Quân y đâu, quân y có ở đây không?"

Tạ Chinh nhìn khuôn mặt nghiêng của nàng, ánh mắt rơi xuống bàn tay nàng đặt ở bên giường, hắn do dự dùng đầu ngón tay nắm lấy, lại nói: "Đừng khóc."

Phàn Trường Ngọc cố nén sự cay đắng trong đáy mắt, nhìn xuống bàn tay hắn đang nắm lấy tay nàng, nàng dùng năm ngón tay siết chặt lại, lòng bàn tay nàng áp chặt vào lòng bàn tay chai sạn của hắn, tay nàng ấm áp dễ chịu, lòng bàn tay hắn vì suy yếu nên lại hơi lạnh, nhưng bị nàng siết chặt như thế tựa hồ có chút ấm áp.

Đây là lần đầu tiên họ nắm tay nhau kể từ khi quen biết.

Giống như lần nắm tay này có một loại ẩn ý ngầm hiểu với nhau, Phàn Trường Ngọc dùng ánh mắt trong trẻo kiên nghị nhìn hắn nói: “Ta không khóc, huynh đừng sợ, chúng ta mang rất nhiều thuốc trị thương lên núi, quân y nhất định sẽ chữa khỏi cho huynh."

Lúc Phàn Trường Ngọc gọi người lần nữa, quân y vội vàng nhìn Công Tôn Ngân, Công Tôn Ngân dường như không nghe thấy được những gì mình muốn nghe, thần sắc có chút thất vọng, lúc này mới theo quân y cùng nhau tiến vào lều trướng.

Quân y cảm giác hơi khó chịu, thầm nghĩ quân sư này thật đúng là mặt mũi hiền lành nhưng là tâm lạnh ác ôn, Hầu gia không trừng phạt nữ tử kia, hắn ta vậy mà lại thất vọng!

Công Tôn Ngân luôn mặc một thân bạch y, tay cầm chiếc quạt, rất dễ nhận ra, hắn ta vừa tiến vào lều trướng, thương binh hiển nhiên trở nên câu nệ hơn.

Công Tôn Ngân cười ấm áp nói: "Chư vị tướng sĩ cứ nghỉ ngơi, lần này ta đến đây chính là muốn xem thương thế của mọi người thế nào, thuốc trị thương có đủ hay không."

Nhưng ánh mắt của hắn ta lại bình tĩnh lại nhìn nghiêng về phía Phàn Trường Ngọc bên kia.

Phàn Trường Ngọc nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía cửa, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Công Tôn Ngân, nhìn ra hắn ta là người làm quan, nhưng Tạ Chinh đang bị thương, vì vậy nàng không rảnh bận tâm, trực tiếp nhìn về phía quân y bên cạnh, nói: "Quân y, mau xem cho huynh ấy đi!"

Nàng vừa ngẩng đầu lần này, Công Tôn Ngân vừa vặn nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của nàng, giương đôi mắt hồ ly chứa ý cười chớp chớp, hiển nhiên rất là ngoài ý muốn.

Tướng mạo của nữ tử này không tệ, nhưng thoạt nhìn chỉ có vẻ trung thực, giống như những quý nữ trong gia môn đại tộc mất đi thân mẫu không được phụ thân sủng ái, từ nhỏ đến lớn đều bị các tỷ muội khác bắt nạt.

Không giống như một đóa hoa mảnh mai "Ta thấy mà yêu", mà là giống như một con chó nhỏ ngoan ngoãn được nhặt ở ven đường, chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến người mềm lòng một cách khó hiểu, cho dù là ai cũng sẽ không tin nàng là người có thể cầm đao đi mổ lợn.

Công Tôn Ngân ngẫm lại trước đó bản thân đã nghe những lời nói liên quan tới nàng, trong lòng cảm thấy kỳ quái, ánh mắt rơi vào trên cánh tay của Phàn Trường Ngọc, lông mày càng thêm giật giật, người này tay chân gầy gò, lại có thể nâng một người trưởng thành ném đi xa mấy trượng?

Chẳng lẽ là thân binh kia nói nhảm sao?

Công Tôn Ngân liếc mắt nhìn thân binh di chuyển đến một góc hẻo lánh, thân binh bắt gặp ánh mắt của hắn ta, hiển nhiên không hiểu nghi hoặc của hắn ta, thần sắc biểu lộ rất hoang mang.

Công Tôn Ngân chỉ đơn giản dứt khoát thu hồi ánh mắt của mình, không mong đợi nhận được bất kỳ đáp án nào từ bộ dạng ngu ngốc của thân binh kia.

Quân y đã vác hòm thuốc đi về phía bên kia của Phàn Trường Ngọc, từ lúc vào cửa hắn ta đã cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía chủ vị, nhưng không thấy Tạ Chinh đâu, hắn ta thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ khó trách không nghe thấy Hầu gia nổi giận.

Lúc này khi hắn ta để hòm thuốc xuống, vén tay áo lên đang muốn bắt mạch, nhìn thấy người đang nằm trên giường quân đội, bắp chân lập tức nhũn ra, đầu óc váng vất như bột nhão, vẻ mặt chấn kinh lại mờ mịt.

Hầu... Tại sao Hầu gia lại ở đây?

Chẳng lẽ những lời nói mới vừa rồi của nữ tử này là nói với Hầu gia sao?

Quân y dùng sức hít một hơi khí lạnh.

Nhìn thấy biểu thị khiếp sợ quái dị ngay tại chỗ của quân y, Phàn Trường Ngọc vội vàng thúc giục: "Quân y?"

Quân y lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Phàn Trường Ngọc, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, đối diện với ánh mắt của Tạ Chinh đang nằm trên giường quân đội, khi hắn ta ngồi trên băng ghế gỗ đơn sơ bên cạnh bắt mạch, không chỉ có tay run đến mức hầu như không kiểm soát được nhịp đập của mình, ngay cả hai chân cũng co giật.

Sau khi nghe được nhiều chuyện không nên nghe như vậy, quay đầu đi có khi bị Hầu gia giết người diệt khẩu không a?

Phàn Trường Ngọc thấy quân y toàn thân run rẩy, lo lắng hắn ta bắt nhầm mạch cho Tạ Chinh, lo lắng hỏi: "Quân y không sao chứ?"

Chỉ chốc lát, mồ hôi trên trán của quân y đều lăn như bi, hắn ta nâng tay áo lên lau lung tung, Tạ Chinh nhìn tới, hắn ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Không sao... Không sao..."

Thật vất vả mới bắt xong mạch, Phàn Trường Ngọc lập tức hỏi thăm tình hình của Tạ Chinh, quân y lau mồ hôi nói: "Hầu..."

Chữ này vừa ra khỏi miệng, thân binh của Hầu gia liền giật mình nháy mắt một cái, quân y vội vàng đổi lời: "Hậu sinh khả úy, thương thế chỉ cách nội tạng trong gang tấc, thật sự rất nguy hiểm, chỉ là sức khỏe cơ thể tốt, mới có thể kéo qua nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn phải kịp thời dùng thuốc, điều dưỡng thật tốt. Những ngày này mất máu quá nhiều chung quy sẽ thường xuyên hoa mắt chóng mặt, tốt nhất ... tốt nhất là ăn chút thịt để bồi bổ."

Sau khi bắt mạch, hắn ta muốn xử lý thịt thối trên vết thương cho Tạ Chinh rồi bôi thuốc lần nữa, Phàn Trường Ngọc nhìn thấy tay của quân y vẫn có chút run sợ, sợ hắn ta sơ ý một chút làm bị thương Tạ Chinh, nên đã tự đề nghị mình tới.

Tay quân y run lên chỉ là sợ hãi, lúc này đang cố gắng bình tĩnh lại, tuyệt đối không dám để Tạ Chinh chịu bất kỳ tổn thương nào, cũng không yên lòng để cho một người mới vào như Phàn Trường Ngọc cầm đao tới làm.

Tạ Chinh lúc này mới nói: "Để nội tử của ta làm đi."

Trong nháy mắt, trong lòng quân y lại nhấc lên cơn sóng lớn cuồn cuộn, nguyên lai nữ tử này chính là Hầu phu nhân bọn họ chưa từng gặp mặt!

Phàn Trường Ngọc đột nhiên nghe thấy xưng hô như thế, cũng ngẩn người, nhưng không nói gì.

Mãi cho đến khi ngồi trên ghế đẩu ở một bên hướng dẫn Phàn Trường Ngọc xử lý thịt thối, râu trên khóe miệng hắn ta còn hơi run lên.

Công Tôn Ngân hiển nhiên cũng vô cùng kinh ngạc, bản thân hắn ta dùng mỹ danh nói là chiếu cố thương binh, nên đã đường hoàng lưu lại đây, chịu ánh mắt như đao của Tạ Chinh đâm mấy nhát vẫn không xê dịch bước chân, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Phàn Trường Ngọc cùng Tạ Chinh .

Phàn Trường Ngọc nhặt dao găm để lên lửa nướng, tất cả lực chú ý để đặt vào đám thịt thối trên ngực của Tạ Chinh, căn bản không thấy những người xung quanh.

Thân binh cầm lấy khăn bông sạch để cho Tạ Chinh cắn, nhưng Tạ Chinh không muốn.

Phàn Trường Ngọc cầm dao găm lên, tay kia ấn nhẹ vào lồng ngực của hắn, hỏi: “Có sợ hay không?”

Tạ Chinh nói: "Nàng cứ làm là được."

Phàn Trường Ngọc đột nhiên cảm thấy hốc mắt đau nhức, lúc này nàng đè nén mọi cảm xúc trong lòng xuống, chuyên tâm xử lý thịt thối trên ngực của hắn, dao hạ xuống vững vàng vô cùng, khóe miệng mím lại thật chặt.

Tạ Chinh chỉ nhìn Phàn Trường Ngọc không hề chớp mắt, như thể vết thương trên ngực và mạng sống của hắn chỉ là những thứ không quan trọng.

Mồ hôi lấm tấm trên trán hai người nhưng không ai nói một lời nào.

Khi Phàn Trường Ngọc nhận thấy lòng bàn tay mình cũng đẫm mồ hôi, hắn nhờ người lấy khăn lung tung lau tay và cán dao găm, sau đó vùi đầu tiếp tục xử lý thịt thối trên vết thương.

Cơ bắp của Tạ Chinh căng cứng như đá, gân xanh từ cánh tay đến trán của hắn đều nổi lên, mồ hôi rơi xuống từ mí mắt, nhưng hắn thậm chí không chớp mắt.

Toàn bộ người trong quân trướng đều không ai nói chuyện, yên tĩnh đến lạ thường.

Công Tôn Ngân cầm quạt đứng ở một bên, ý cười trêu tức trong mắt cùng nụ cười trên miệng đều thu lại.

Cảm giác thật kỳ diệu, mới vừa rồi một khắc trước hắn ta còn cảm thấy, nữ tử này cùng với Tạ Chinh, cho dù về tướng mạo rất xứng đôi, nhưng xét về gia thế, xuất hiện của nữ tử này không biết là phúc hay họa.

Giờ khắc này, hắn ta đột nhiên cảm thấy, trên đời này ngoại trừ nữ tử này, có lẽ không có người nào khác có thể khiến Tạ Chinh an tâm giao ra tính mạng.

Hắn còn có thể cho nàng cả mạng sống, tương lai sao có thể để cho nàng trong đám ngư long hỗn tạp ở kinh thành chịu nửa phần ủy khuất?

Về phần nữ tử này có xứng với Tạ Chinh hay không, nàng có thể khiến cho Tạ Chinh cam tâm tình nguyện đến bực này, khi nào lại đến phiên người bên ngoài bình phẩm nàng có tốt hay không, xứng hay không xứng?

Hắn ta dùng nan quạt gõ nhẹ hai lần vào lòng bàn tay, khóe miệng lại hơi cong lên.

Miếng thịt thối cuối cùng trên ngực Tạ Chinh bị cắt xong, cả lưng Phàn Trường Ngọc gần như ướt đẫm mồ hôi, quay đầu lại nói với quân y: “Được rồi.”

Quân y vội vàng rắc một lọ kim sang dược lên, lại đem thảo dược đã giã sẵn đắp lên người Tạ Chinh, giải thích mấy ngày nay tốt nhất không nên xuống giường, không được bưng bê vật nặng cho đến khi vết thương lành hẳn.

Phàn Trường Ngọc im lặng đứng sang một bên.

Công Tôn Ngân xem đủ náo nhiệt, lại thấy Tạ Chinh lạnh lùng nhìn hắn ta lần nữa, mới chậm rãi trấn an thương binh vài câu, sau khi cho Tạ Chinh một ánh mắt muốn giữ bí mật cho hắn, thản nhiên đứng dậy cùng quân y rời đi.

Mọi người rời đi, thân binh sợ Phàn Trường Ngọc cảm thấy không bình thường, ở bên trong ngại ngùng nên cũng đi theo ra ngoài.

Phàn Trường Ngọc thấp giọng hỏi Tạ Chinh: "Đau không?"

Tạ Chinh lắc đầu nói: "Không đau."

Hốc mắt của Phàn Trường Ngọc mơ hồ có chút đỏ lên, thuốc lúc trước nàng sắc có tác dụng ức chế vết thương bị viêm, thương thế kia của Tạ Chinh cũng có thể uống.

Nàng bưng một cái bát tới, đút từng muỗng cho Tạ Chinh uống, nhìn thấy hắn suy yếu thành như vậy, có chút khổ sở nói nói: “Nếu huynh sớm ký thư hòa ly kia thì đã tốt rồi.”

Tạ Chinh bị một ngụm nước thuốc làm nghẹn cổ họng, lập tức ho đến tê tâm liệt phế.

Bình Luận (0)
Comment