Phàn Trường Ngọc vội vàng đặt bát xuống, vỗ vỗ lưng hắn: “Sao lại bị sặc rồi?”
Không vỗ cũng không sao, nhưng vỗ xong, Tạ Chinh trực tiếp nằm xuống bên giường phun ra một ngụm máu đỏ sẫm.
Phàn Trường Ngọc bị dọa không ít, nàng nhìn hai tay của mình, lại nhìn Tạ Chinh, quay đầu hướng bên ngoài lều hét lên: "Quân y! Mau gọi quân y đi, có người thổ huyết!"
Thân binh canh giữ bên ngoài lều trướng nghe thấy tiếng thì xốc rèm lên xem xét, nhìn thấy vết máu trên mặt đất, vội vàng co cẳng đuổi theo quân y mới ra khỏi lều trướng rời đi không lâu.
Những thương binh khác trong đại trướng thấy thế, cũng bàn tán ầm ĩ, có người nói Tạ Chinh là hồi quang phản chiếu, có người lại nói với Phàn Trường Ngọc đừng quá lo lắng, chờ quân y tới xem lại nói.
Phàn Trường Ngọc lấy khăn tay lung tung lau vết máu trên khóe miệng của Tạ Chinh, một tay nắm chặt lấy hắn, miệng lẩm bẩm nói: "Không sao, không sao..."
Không biết là nói cho Tạ Chinh nghe, hay là tự nói cho chính mình nghe.
Tạ Chinh bị một ngụm máu tụ ở ngực đã nhiều ngày, lần này ho ra máu, ngược lại đẩy được ngụm máu kia ra ngoài, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực đột nhiên dịu đi, hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều, nhưng bởi vì ho quá kịch liệt, đại khái đã động tới vết thương, phía trên băng gạc lại hơi thấm ra sắc máu.
Hắn nhìn thoáng qua bàn tay của Phàn Trường Ngọc đang nắm chặt lấy tay mình, đôi môi vốn không có nhiều huyết sắc bởi vì vừa rồi ho ra máu mà nhiễm chút diễm sắc, lại làm nổi bật lên vẻ mặt tái nhợt của hắn, khiến người ta không hiểu vì sao cảm thấy lo lắng.
Hắn cụp mắt xuống, yếu ớt nói: "Nàng muốn hòa ly với ta?"
Phàn Trường Ngọc rưng rưng nước mắt: "Không rời đi không rời đi!"
Trong tiếng nói của nàng thậm chí còn mang theo mấy phần nghẹn ngào: “Huynh ở rể cho ta mới bị bắt đi trưng binh, nếu như ngày đó chúng ta nói chuyện êm đẹp, huynh ký thư hòa ly, quan binh sẽ không mang huynh đi, huynh cũng sẽ không bị thương thành ra như vậy. Huynh đừng sợ, huynh bị như thế, ta cũng không mặc kệ huynh, trên đường tới ta đều đã nghĩ kỹ, nếu như huynh chết ở nơi này, ta sẽ giúp huynh nhặt xác, trong nhà huynh không còn ai, về sau ngày lễ ngày tết, ta cũng đốt vàng mã cho huynh..."
Nói đến phần sau, nàng có lẽ thật sự sợ người trước mắt sẽ chết ở chỗ này, nước mắt rơi xuống chăn bông, tạo ra từng vết nhỏ ướt át.
Một bàn tay đặt sau lưng nàng, nàng bị người dùng sức ép vào một cái ôm đầy mùi máu và thảo dược.
Phàn Trường Ngọc sợ đè vào vết thương của hắn, nên đặt tay lên vai hắn muốn đẩy hắn ra, nhưng Tạ Chinh lại càng siết chặt vòng tay hơn, ôm chặt nàng vào lòng, tựa cằm lên bờ vai bởi vì khóc lóc nên có chút run rẩy của nàng, khàn giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Phàn Trường Ngọc sợ làm nặng thêm vết thương của hắn nên không dám cử động nữa, nhưng lồng ngực lại tràn ngập cảm xúc khó hiểu khiến nó như thắt lại, nước mắt không tự chủ được lăn xuống, đập vào vải vóc trên vai hắn.
Tạ Chinh nói: "Đừng khóc, nàng còn có thể tới tìm ta, ta thật rất vui."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Chuyện ngày hôm đó, ta xin lỗi."
Phàn Trường Ngọc biết hắn đang nói cái gì, mím môi đang định nói thì lúc này rèm trướng đã được vén lên, thân binh vô cùng lo lắng đưa quân y xông vào, Công Tôn Ngân sợ Tạ Chinh xảy ra sơ xuất gì cũng đi theo tới đây xem một chút, nhìn thấy một cảnh này, trong lúc nhất thời tất cả đều đóng băng tại chỗ với những biểu cảm khác nhau.
Phàn Trường Ngọc nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn lại, phát hiện những thương binh khác cũng đang chăm chú nhìn bọn họ, mặt nàng đỏ bừng, vội vàng đẩy Tạ Chinh trở lại giường, động tác quá nhanh quá mạnh khiến hắn rên lên một tiếng, Phan Trường Ngọc lại vội vàng ngượng ngùng thu tay lại: "Làm huynh đau rồi sao?"
Sắc mặt Tạ Chinh trắng bệch nói không có việc gì.
Lão thương binh ở trong trướng cười giải vây thay cho bọn họ: "Đôi tiểu phu thê vừa mới trải qua một trận sinh ly tử biệt, nghĩ mà sợ hãi!"
Những thương binh khác cũng cười hiền hai tiếng.
Quân y tiến lên hỏi Tạ Chinh về việc ho ra máu, sau khi bắt mạch cho Tạ Chinh lại không dám khinh thường, chỉ nói là thân thể hư nhược, nguyên khí của cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, cần phải bồi bổ điều dưỡng.
“Thân thể hư nhược a…” Công Tôn Ngân nhìn Tạ Chinh chế giễu, đưa tay sờ sờ cằm nói: “Để cho hỏa đầu doanh làm đồ ăn có chút thịt cho các binh lính bị thương, đều bồi bổ cho tốt vào.”
Tất cả những thương binh trong trướng đều thiên ân vạn tạ.
Công Tôn Ngân lại nói: “Người bị thương nặng và người bị thương nhẹ đều phân ở các doanh trướng khác nhau chăm sóc, cũng thuận tiện cho quân y sắc thuốc.”
Vừa nói, hắn ta vừa chỉ vào Tạ Chinh: “Vừa đúng lúc buổi chiều các bính lính đã dựng mấy cái lều vải cho các binh lính Tế châu lên núi, ở cách đây không xa, người này chuyển tới lều trướng mới bên đó đi. "
Tạ Chinh đưa một đôi mắt rét lạnh tới, Công Tôn Ngân cười xấu xa với hắn.
Tạ Chinh bị thương, một số thân binh đóng vai binh lính tiểu tốt, liền trực tiếp mang giường của hắn đem đi dựng trong quân trướng bên kia.
Phàn Trường Ngọc đi theo, bất ngờ phát hiện quân trướng bên kia dù thả không ít giường quân đội, nhưng hiện tại không có những ai ở đó.
Công Tôn Ngân giải thích nói về sau khi phát hiện những tướng sĩ có thương thế nghiêm trọng, sẽ lần lượt được sắp xếp đến đây.
Khi Phàn Trường Ngọc đến hỏa đầu doanh hỗ trợ lấy thức ăn cho thương binh, Công Tôn Ngân ngồi trên giường quân đội đối diện với Tạ Chinh, nhướng mày và hỏi hắn: "Ta có nên bố trí quân trướng riêng cho cô nương kia hay không, hay để nàng ấy ở lại chỗ này với ngươi?"
Tạ Chinh vừa rồi mới uống một bát thuốc, bây giờ trong miệng vẫn còn đắng ngắt, ngồi dậy rót cốc nước uống, vuốt ve chiếc cốc cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "An bài cho nàng một chỗ khác."
Công Tôn Ngân cười nói: “Cũng được, thiếu chút nữa đã quên mất, còn có đứa bé kia ở chỗ ta, tỷ tỷ con bé đã tới, để cho hai tỷ muội họ ở cùng nhau cũng tốt.”
Nghĩ đến cảnh trước đó mình vén rèm lên nhìn thấy, hắn ta không nhịn được trêu chọc: "Vết thương này của ngươi cũng đáng giá, cô nương gia cũng đã khóc vì ngươi, sao có thể không có tình ý..."
Nói đến đây, giọng nói của hắn ta đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Tạ Chinh: "Sau khi Tùy Nguyên Thanh biết quan hệ của nàng ấy với ngươi, cũng có thể nghĩ đến việc bắt muội muội của nàng ấy uy hiếp ngươi. Nếu như Ngụy Nghiêm cũng nghe được phong thanh... Thủ đoạn của ông ta ngươi cũng đã biết."
Năm ngón tay của Tạ Chinh đang vuốt chiếc cốc đột nhiên siết chặt lại, nói: "Chuyện hôm nay, phong tỏa tin tức, không cho phép ai truyền ra ngoài."
Công Tôn Ngân nói: "Chỉ có quân y và mấy thân binh của ngươi biết chuyện này, mấy thân binh kia là do ngươi một tay đề bạt đi lên, cực kỳ kín miệng, quân y đã bị ta đánh tiếng qua, hai ngày này cũng âm thầm cho người theo dõi, cũng không phải vấn đề gì. Chỉ có những thương binh trong trướng kia, bọn họ đều biết cô nương kia là tới tìm ngươi, nếu để bọn họ biết thân phận của ngươi, chỉ sợ sẽ có chút khó..."
Tạ Chinh nói: "Vậy trước tiên cứ giấu giếm."
Công Tôn Ngân lại hỏi: "Phàn cô nương kia thì sao?"
Tạ Chinh nửa nhướng mi: "Ta sẽ tìm cơ hội nói rõ hết với nàng ấy."
Công Tôn Ngân nói: "Ngươi có dự định là được."
Sau khi hắn ta rời đi, Tạ Chinh lại gối đầu lên cánh tay nhìn trên đỉnh trướng thất thần hồi lâu.
Hắn không chắc sau khi Phàn Trường Ngọc biết được hết thảy, còn quyết định ở bên cạnh hắn hay không.
Phàn Trường Ngọc sẽ chấp nhận Ngôn Chính không có gì cả, nhưng không nhất thiết sẽ chọn Tạ Chinh, người đang gánh vác trên mình huyết hải thâm cừu.
Bây giờ nàng đối xử tốt với hắn, phần lớn là bắt nguồn từ sự áy náy đối với hắn, cảm thấy hắn là vì không muốn gây phiền phức cho nàng và hàng xóm láng giềng, cho nên mới bị ép đi tòng quân.
Đợi khi nàng biết hắn vốn cũng phải trở về quân ngũ, phần áy náy này sẽ không còn sót lại chút gì.
Hắn cũng biết nàng có bao nhiêu quan tâm đến muội muội nàng, nhưng bởi vì hắn mà muội muội nàng rơi vào tay kẻ xấu, suýt nữa thì mạng sống như treo trên sợi tóc.
Nàng có trách hắn hay không, hắn còn chưa biết rõ ràng, nhưng có điều chắc chắn là, nếu như nàng lựa chọn đi theo hắn, sau này nhất định sẽ còn gặp loại chuyện như vậy.
Với tính tình của nàng, chính là vì cuộc sống an ổn của muội muội nàng sau này, nàng có thể sẽ vạch rõ ranh giới với hắn. Nàng thích yên ổn, giống như những gì nàng đã từng nói, tìm một thư sinh trong sạch khiêm tốn để làm trượng phu, sống một cuộc sống bình thường đến hết đời.
Hiện tại, lòng tốt của nàng đối với hắn, tựa như là hắn ăn trộm mới được vậy.
Khi đã làm trộm, sẽ luôn có ngày bị bại lộ.
Hắn hiểu được hậu quả, nhưng nghĩ đến cảnh nàng khóc khi nhìn thấy hắn, những lời nàng nói, khối máu thịt trong lòng hắn lại không kiềm chế được mà nhói lên.
Hắn chưa bao giờ thật sự khao khát muốn lấy được điều gì đó, lại sợ hãi mất đi như vậy.
Trong một khoảnh khắc, Tạ Chinh thậm chí còn nghĩ, nếu như hắn thật sự là Ngôn Chính thì thật tốt.
Cuối cùng, chỉ có khóe miệng kéo ra một đường cong vô cùng trào phúng.
-
Khi Phàn Trường Ngọc đưa đồ ăn xong trở về, nàng nhìn thấy Tạ Chinh đang đưa một tay lên trước mắt, như thể hắn đã ngủ thiếp đi.
Khi nàng bước vào, thế nhưng hắn lại hạ cánh tay xuống, nhìn sang phía nàng.
Phàn Trường Ngọc cười với hắn: "Huynh tỉnh rồi à? Hỏa đầu doanh bến kia bắt được không ít gà rừng, nấu canh gà đưa cho các tướng sĩ bị thương, thừa dịp lúc còn nóng huynh mau uống đi."
Nàng một tay bưng cái bát lớn, một tay đi đỡ hắn, sắc mặt Tạ Chinh vì mất máu quá nhiều mà tái nhợt, bây giờ dưới mắt có một mảnh xanh đen vì mấy ngày chưa ngủ, nhưng ngũ quan thật sự quá tốt, như thế vẫn còn có một loại mỹ cảm suy yếu tiều tụy, đặc biệt mong manh.
Sau khi Tạ Chinh ngồi dậy dựa vào gối dầu, hắn vốn muốn tự tay bưng bát lên uống, nhưng Phàn Trường Ngọc vẫn dùng muỗng đút cho hắn uống giống như cho hắn uống thuốc lúc trước đó.
Tạ Chinh do dự một lúc, mở miệng ra uống, sau đó bình tĩnh cau mày lại.
-- Thật nóng.
Nhưng Phàn Trường Ngọc tựa hồ hoàn toàn không chú ý đến vấn đề này, dù sao trước đó nàng vẫn chưa từng đút thuốc cho người khác, khi phụ mẫu của nàng qua đời, Trường Ninh đã năm tuổi, căn bản không cần nàng quan tâm đến vấn đề cơm ăn thuốc uống của bé.
Thuốc lúc trước vốn đã nguội lạnh một lúc, canh này mới từ hỏa đầu doanh bưng tới, lại đựng trong bát gỗ, nàng không cảm nhận rõ về nhiệt độ.
Khi muỗng thứ hai được đưa đến bên môi Tạ Chinh, khóe môi hắn mấp máy, do dự muốn nói lại thôi, nhưng vẫn há miệng uống một hơi, sau đó vươn tay cầm lấy bát canh: “Để ta tự uống đi."
Nhìn khuôn mặt ốm yếu của hắn, trong lòng Phàn Trường Ngọc sinh lòng thương tiếc nên không đưa, dùng muỗng gỗ khuấy khuấy bát canh, lần nữa múc một muỗng đút cho hắn, nói: “Huynh bị thương nặng như vậy, nên nghỉ ngơi thật tốt, để ta đút cho huynh.”
Tạ Chinh nhìn muỗng canh nóng hổi trước mặt, cuối cùng cam chịu số phận uống nó.
Chờ sau khi uống xong bát canh gà, đầu lưỡi của hắn đều bị bỏng cả.
Phàn Trường Ngọc nhìn chiếc bát trống rỗng, nhưng lại dâng lên một cảm giác thành tựu kỳ lạ.
Nàng chăm sóc người rất tốt!
Tạ Chinh muốn đi rót một cốc trà nguội, nàng cũng vội vàng tranh giành đi rót, vừa đưa tới, liền nghi hoặc hỏi: "Huynh vừa mới uống xong một bát canh gà, vẫn còn khát sao?"
Tạ Chinh tùy tiện đưa ra một lý do: "Mùi tanh hơi nặng, uống cho hạ vị."
Trong bát còn lại một ít nước canh, Phàn Trường Ngọc nhấp một ngụm, phát hiện trong canh gà không có cho muối vào, tanh đến mức cơ hồ khó mà uống được.
Nàng cau mày nói: "Chắc là do hỏa đầu doanh bên kia quá bận rộn quên cho muối, sao huynh không sớm nói với ta."
Tạ Chinh trầm mặc một hồi, sắc mặt trở nên có chút ngưng trọng, nói: "Không có muối."
Phàn Trường Ngọc sửng sốt một lúc, sau đó hiểu ý của hắn, quân đội của bọn họ đánh trận này phải bỏ chạy, lương thực còn không chuẩn bị, sao có khả năng chuẩn bị muối.
Viện quân của Tế châu cũng chỉ có đưa lương thực và dược liệu tới.
Ở chỗ này, sống sót còn là một hy vọng xa vời, ai quan tâm thức ăn có ngon hay không.
Trước khi lên núi, Đào lão nhân kia đã nói với nàng về tình thế khó khăn trên núi, hẻm núi Nhất Tuyến ở gần Sùng châu, sau khi Trường Tín vương bại binh ở Lư thành, ông ta tính được ăn cả ngã về không bao vây hẻm núi Nhất Tuyến, muốn dùng phương thức cạn kiệt lương thực bức quân Yến châu đến cảnh tuyệt vọng.
Những ngày này mưa lớn, mặc dù nước lũ nhấn chìm năm vạn nhân mã của Trường Tín vương, nhưng cũng khiến không ít binh lính trên núi phải hứng chịu cảnh mưa lạnh.
Trường Tín vương biết việc Đường Bồi Nghĩa mang binh đi bao vây Sùng châu chỉ là một mánh khóe giả tạo, cho nên mới chỉ rút một nửa quân ở dưới núi về để đề phòng vạn nhất, nhưng coi như rút một nửa binh mã, hiện tại dưới núi cũng còn lại hai vạn quân Sùng châu, lúc này có đại quân dưới núi, cho dù bọn họ có hai ba ngàn quân tiếp viện lưu lạc bên ngoài, cũng coi như là lấy trứng chọi đá.
Phàn Trường Ngọc không biết chờ ở trên núi đến khi lương thực ăn hết thì sẽ phải đối mặt với cục diện gì, nàng chỉ nhìn sang Tạ Chinh chân thành nói: “Huynh đừng lo lắng, ta nghe nói Vũ An hầu mưu lược hơn người, ngài ấy đánh thắng nhiều trận như vậy, không có khả năng để cho phản tặc vây chết ở trên núi. Lui một vạn bước mà nói, coi như chúng ta ăn sạch lương thực trên núi, phản tặc tấn công lên trên núi, chỉ cần ta còn sức lực, ta sẽ cõng theo huynh chạy trốn."
Trong lòng Tạ Chinh cảm xúc ngổn ngang, hắn nhìn nàng hỏi: "Đều đến bước đường kia, nàng cứ bảo toàn cho chính mình, mang theo ta làm gì?"
Phàn Trường Ngọc coi đó là điều hiển nhiên: “Ta đã nói về sau sẽ nuôi huynh."
Câu nói này không biết động vào tiếng lòng nào của Tạ Chinh, hắn nhìn nàng chằm chằm hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Phàn Trường Ngọc, nàng không cần bởi vì áy náy mà làm những việc này cho ta.”
"Ta tòng quân không phải sợ nàng và hàng xóm của nàng gặp họa, chỉ là muốn mưu tìm quyền thế ở đây. Ta bị thương, cũng là vì muốn tìm kiếm quân công nơi chiến trường, không liên quan gì tới nàng, nàng áy náy cái gì?"
Giờ khắc này, ánh mắt của hắn tựa hồ có chút lạnh lùng.
Phàn Trường Ngọc hoàn toàn không hiểu hắn vì sao đột nhiên biến thành bộ dáng xa lạ như vậy, hỏi hắn: "Huynh không muốn ta tới tìm huynh?"
Đôi mắt đen của Tạ Chinh lạnh lùng, hắn cưỡng chế phần hy vọng ngông cuồng đó: "Nếu như chỉ là vì áy náy, nàng không nên đến đây, nàng không nợ ta bất cứ điều gì."
Phàn Trường Ngọc có chút hiểu ý của hắn, nàng mím môi nói: “Lúc trước ở trong quân trướng bên kia ta còn chưa nói hết, trước khi ta tới tìm huynh, cũng đã nghĩ tới hai loại cục diện, huynh là còn sống hoặc đã chết. Khi huynh đi ta đã đánh huynh thảm như vậy, còn nói những lời cay độc, sau đó rốt cuộc ta không nhìn thấy huynh nữa, mỗi lần nhớ tới, ta đều cảm thấy rất khó chịu, xác thật cũng rất áy náy.”
Nàng dừng một chút, ngước mắt nhìn Tạ Chinh, tựa hồ có chút mê mang: "Nhưng khi tìm thấy được huynh, cũng không chỉ là bởi vì áy náy. Huynh không biết, ta suýt nữa đã chết một lần, huyện Thanh Bình và trấn Lâm An đều bị diệt rồi, trước đó phản tặc giả trang thành quan binh chinh lương còn xen lẫn trong đám sơn phỉ, muốn tìm ta để trả thù, bọn chúng quá đông, ta không thể đánh lại bọn chúng, liền giấu Trường Ninh và mấy người Triệu đại nương đi, ta bị cái tên khốn kia làm trật một cánh tay, còn suýt chút nữa bị tên thủ lĩnh sơn phỉ dìm chết trong nước. Về sau Trường Ninh lại bị người ta bắt cóc đi, ta đang trên đường đi tìm Trường Ninh thì gặp được Triệu đại thúc, thúc ấy nói huynh đã tới chỗ này, ta sợ huynh chết ở chỗ này, nghĩ đến mặc kệ như thế nào đều muốn tới xem. Nếu như huynh chết rồi, ta sẽ đem huynh đi chôn, nếu như huynh không chết, thì sẽ nói nhiều chuyện với huynh một chút, nói với huynh Trường Ninh đã biến mất, ta tìm không thấy muội ấy, nhưng ta sẽ tiếp tục đi tìm..."
Nàng lảm nhảm với hắn về những gì nàng đã trải qua sau khi hắn rời đi, tầm mắt của nàng không hiểu vì sao có chút mơ hồ, nàng chớp mắt một cái, một giọt nước mắt lớn cứ thế lăn ra.
Lạ thật, rõ ràng từ nhỏ đến lớn nàng đều rất ít khóc.
Nàng không nhìn rõ biểu cảm của người trước mặt, trong phút chốc đã bị ôm vào trong lòng, so với trước còn chặt hơn, xương cốt có chút đau vì bị siết rất chặt.
Hắn ấn sau đầu của nàng, để nàng tựa đầu vào vai hắn, dùng sức mạnh đến mức đầu ngón tay trắng bệch, hắn muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại mấp máy, sau lại im lặng, nặng nề nhắm nghiền hai mắt, hết thảy đều vì cái ôm yên tĩnh này .
Mùi máu tươi trộn lẫn với mùi thuốc không dễ chịu chút nào, nhưng giờ phút này, cái ôm này lại khiến hốc mắt Phàn Trường Ngọc càng thêm chua xót, lồng ngực tràn ngập cảm giác ủy khuất chưa từng có.
Sau khi phụ mẫu qua đời, nàng đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng nàng chưa bao giờ kể khổ với người bên ngoài, cũng sẽ không ở trước mặt người khác rơi một giọt nước mắt nào.
Chỉ trong hôm nay, mượn tư thế ôm này ghé đầu tựa vào vai hắn, thoải mái khóc một trận.
-
Bên ngoài lều trướng, Công Tôn Ngân dẫn Trường Ninh đi tới nơi này, nghe được âm thanh từ bên trong truyền đến, đi vào cũng không phải, không vào cũng không phải, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ xoắn xuýt.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trường Ninh (nhảy nhót): Nhanh lên nhanh lên! Cho bé ống kính nha!