Hậu Thảm Họa

Chương 92

Đối với những người dân di cư từ miền Nam tới đây, chính phủ đã cử người đến sửa sang lại các phòng trống tại các xã trấn cách thành phố Tân Nam không xa, rồi mới đem bọn họ an trí tại những nơi đó. p2haehyuk.wordpress.com

Ở một vài trấn nhỏ và thôn xóm tại ngoại ô thành phố Tân Nam, trong đó có một bộ phận, hiện tại cơ hồ đã hoàn toàn hoang phế. Nếu những người này đến đấy, không thể nghi ngờ là sẽ mang đến nhân khí cho những địa phương này thêm lần nữa.

Mặt khác, cũng có không ít người được an bài trong nội thành thành phố Tân Nam. Bất quá những gia đình được an bài trong nội thành tối thiểu phải có ít nhất một sức lao động, không có ngoại lệ. Trong đó chức nghiệp được hoan nghênh nhất chính là bác sĩ và nhân viên nghiên cứu khoa học. Trước mắt, bọn họ chính là đối tượng mà các thành phố tranh nhau chiêu mộ. Mà vô luận bọn họ có đến thành phố nào định cư, đều có thể nhận được hậu đãi cao hơn người thường.

Đương nhiên, những phú thương cùng chủ nhà máy này nọ cũng rất được hoan nghênh. Đặc biệt nếu đối phương có thể đem toàn bộ nhà máy di dời tới đây, như vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho việc vực dậy nền kinh tế của địa phương.

Có điều mấy phú thương không cần đến chính phủ giải quyết vấn đề chỗ ở, chỉ cần có tiền có lương, bọn họ trên cơ bản chẳng cần lo không mua được phòng ở thành phố Tân Nam.

Cứ như vậy, trong vài tháng kế tiếp, giá phòng ở thành phố Tân Nam nhất định sẽ tăng lên. Tiến độ thu mua phòng ở tại tiểu khu Gia Viên của bọn Khưu Thành cũng bắt đầu thả chậm.

Trải qua mấy tháng cố gắng, bọn họ hiện đã thu mua gần hết phòng ốc ở tầng mười bốn, mấy căn hộ dưới lầu cũng linh tinh thu mua không ít.

Gần đây có không ít người đến tiểu khu Gia Viên hỏi thăm chuyện bán phòng, có vài người từ phương Nam vì không muốn để chính phủ an bài đến trấn thôn nhỏ, liền tự mình vào thành phố hỏi chuyện mua phòng, cũng có một ít người tìm đến chung cư số sáu của tiểu khu Gia Viên. Khưu Thành cân nhắc, có nên thừa dịp lúc này, chẫm rãi ra tay với mấy tầng lầu phía dưới không?

Những tầng lầu phía dưới có mật độ người ở khá đông, phòng trống tương đối ít, Khưu Thành bọn họ hiện tại cũng không mua được bao nhiêu phòng, phân bố còn rất rời rạc, việc quản lý cũng không quá dễ dàng. Vì không để lãng phí, bọn họ nên dứt khoát bán phòng hay cho một ít hộ gia đình đáng tin cậy thuê lại, về sau cũng có thể làm cho tòa chung cư này có thêm nhân khí.

Bởi vì có “Thiên La nhãn” giúp đỡ, chỉ cần còn ở trong phạm vi thành phố Tân Nam, cơ hồ là không có chuyện cậu điều tra không được. Nhờ vậy, nếu cậu muốn tìm hiểu nhân phẩm của những người vào ở tại tầng mười bốn, tự nhiên cũng không phải chuyện quá khó khăn.

Cả buổi sáng hôm nay, sau khi A Thường đi đến trường, Khưu Thành nhịn không được lại mở “Thiên La nhãn” lên, xem xét tình huống trong thành phố Tân Nam.

Tại thành phố này,“Thiên La nhãn” giống như máy theo dõi không chổ nào không có mặt. Khưu Thành có thể tùy tâm sở dục tìm hiểu những chuyện mình muốn biết, thế nhưng cậu không muốn làm vậy, cũng không có nhiều tinh lực để quan tâm chuyện người khác. Hơn nữa, nếu xâm nhập quá nhiều đến lợi ích khúc mắc trên thế gian, đối với việc tu hành của cậu cũng chẳng có bất kì ích lợi. Bình thường, mỗi lần cậu mở “Thiên La nhãn” đều chỉ vì bảo đảm sự an toàn cùng sinh hoạt yên ổn của mình và người thân.

Gần đây, không ngừng gia tăng nhân khẩu ngoại lai, khiến cho thành phố quen thuộc từ xưa nay lại tràn ngập biến số mà cậu không thể lý giải được. Cho nên, số lần Khưu Thành dùng “Thiên La nhãn” dò xét trong khoảng thời gian này đã tăng rõ rệt.

“…… Đại ca, buôn bán bên đây quá kém à, điều kiện ở thành phố bên kia so với bên đây tốt hơn nhiều.” HAEHYUK8693

“Chỉ cần có ‘Một cơ hội sống’, cho dù mua bán cũng không thua thiệt.”

“Thành phố Tân Nam nếu thật sự có ‘Một cơ hội sống’, vậy khẳng định là không thua thiệt rồi, nhưng ai biết nó ở đâu chứ?”

“Quản hắn có hay không có, chỉ cần mọi người đều thấy có là được.”

“Vị trí khu xưởng này có hơi lệch, diện tích cũng không đủ lớn, điều lệ quản lý ô nhiễm còn quy định rất khắc khe. Cái hệ thống tinh lọc lúc trước khẳng định không đạt tiêu chuẩn, tôi còn phải đầu tư không ít tiền vào bên trong…”

Khưu Thành nhìn đến nơi này, nhịn không được nở nụ cười.

Chính phủ của thành phố Tân Nam rất coi trọng việc bảo vệ môi trường, Khưu Thành lúc còn nhỏ có nghe nói từng có một thị trưởng bởi vì vấn đề ô nhiễm mà đã đem một hạng mục lớn gạt ra. Khi đó dân chúng trong thành phố với vị thị trưởng kia khen chê không đồng nhất, bát quái gì đều có, không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, thị trưởng cũng đã đổi mấy người, nhưng phong cách điều hành lúc trước vẫn còn được áp dụng nguyên xi.

Khưu Thành tâm niệm vừa động, lại đem khung cảnh dời sang một địa phương khác.

“…… Anh còn không biết à? Tôi nghe người ta nói Dư Hoành Trụ muốn dẫn người nhà trở về thành phố Tân Nam.”

“Tên kia không sống nổi ở thủ đô nữa hả?” HAEHYUK8693

“Không thể, mọi người đều đoán đại nhân vật kia đứng sau lưng Dư Hoành Trụ, bằng không hắn lúc trước làm sao lấy ra nhiều ‘Một cơ hội sống’ như vậy? Chỉ với điểm này, ai ngu mới đi đắc tội hắn.”

“Vậy hắn khi không trở về làm gì?”

“Phía trên nói là không muốn rời xa quê nhà, trên thực tế ai biết được gì? Có thể là muốn trở lại nơi cách chổ dựa vững chắc của hắn mà đợi không chừng?”

“Anh nói người kia thật sự tồn tại sao?”

“Khẳng định, bằng không phía Nam làm sao có thể xuất hiện nhiều ca bệnh được chửa khỏi như vậy……”

Về suy đoán của người khác đối với mình, Khưu Thành cũng nghe không ít. Lúc này đây cậu lại lưu tâm nghe ngóng trong chốc lát, phát hiện không có gì đặc biệt, rất nhanh lại đem hình ảnh chuyển đi.

Liên tục di dời vài nơi, Khưu Thành phát hiện không khí cả ngày hôm nay ở thành phố Tân Nam không tệ lắm. HAEHYUK8693

Kỳ thật muốn biết thành phố Tân Nam có phát sinh đại sự gì hay không, cậu chỉ cần hơi chút chú ý một vài nhân vật lớn khá linh thông tin tức là được. Nếu muốn biết trong thành phố gần đây có phải lại thêm một đại thế lực đến thì cậu cũng có thể từ miệng những người này biết được sự thật. p2haehyuk.wordpress.com

Cuối cùng, trước khi đóng “Thiên La nhãn”, Khưu Thành lại theo thói quen tính dời khung cảnh đến lớp học của A Thường.

Giờ này khắc này, tại lớp 3/2 trường tiểu học Đệ Nhị thành phố Tân Nam, giáo viên chủ nhiệm lớp của bọn họ đang đứng trên bục giảng, hướng các bạn học sinh giới thiệu một bạn học mới đến từ phương Nam. Nhóc béo này tên là Tào Hiểu Húc. Đầu năm nay thiếu ăn thiếu uống, thật hiếm khi có thể thấy một đứa nhỏ mập như vây.

Cô giáo đứng trên bục giảng nói, các học sinh trong lớp đều đoan đoan chính chính ngồi tại chổ lắng nghe, chỉ còn là một người thanh niên vừa cao vừa đẹp trai, nhìn vừa không giống học sinh cũng không giống thầy giáo ở tận cùng lớp học. Hắn giờ phút này đang nghiêng đầu, một tay kéo quai hàm, một tay còn lại thì đặt trên mặt bàn dùng bút bi chọt chọt con kiến chơi đùa.

Anh chàng không ngừng dùng bút bi thiết trí các loại chướng ngại vật trên đường đi của con kiến, một người chơi đến rất tập trung, chủ nhiệm lớp thấy được, cũng chỉ cười một cái, cũng không quản hắn.

Khưu Thành nhìn đến đây cũng cười theo. Cậu quyết định chờ thêm hai ngày nữa, đợi mấy quả bí đỏ ở tầng mười lăm chín tới, đến lúc ấy sẽ cắt một trái bí đỏ thật lớn đưa đến chổ của giáo viên chủ nhiệm lớp A Thường.

Tuy rằng đứng ở góc độ khách quan mà nói, Khưu Thành cũng hiểu được hành vi tặng quà cho giáo viên là không tốt lắm, thế nhưng đối với những chuyện liên quan đến A Thường, cậu liền không quản nhiều như vậy. Cậu tin tưởng rất nhiều phụ huynh cũng đều có tâm lý này.

Tỷ như nói đụng tới loại chuyện như hôm nay, A Thường vào thời điểm lên lớp lại mơ màng không tập trung, chủ nhiệm lớp nếu không so đo, tự nhiên chỉ cười một cái cho qua. Nhưng nếu cô ta vạn nhất muốn gây chuyện, thì chỉ cận gọi A Thường đứng lên hung hăng phê bình một trận, mà chuyện này cũng không phải không thể xảy ra.

Đóng “Thiên La nhãn” lại, Khưu Thành liền lên mái nhà làm việc. Phần việc tưới nước bón phân đã có A Thường làm xong vào sáng sớm hôm nay lúc cậu đang còn đả tọa. Thứ cậu hiện tại cần làm, là thu hoạch mấy cây đậu nành đã trồng trên mái nhà từ trước.

Từng bụi đậu nành được nhổ xuống, rồi trực tiếp chuyển đến bên cạnh giá gỗ treo lên. Để dưới ánh nắng phơi vài ngày, quả đậu tự nhiên liền bong ra.

Khưu Thành một mình ở trên mái nhà làm việc nửa ngày, đem toàn bộ đậu nành đều nhổ sạch, lại bẻ một ít bắp ngô đã thành thục. Đợi đến thời gian làm cơm trưa, cậu mới thuận tay từ trong giỏ gỗ bên cạnh cắt một ít dây khoai lang, lại đào vài củ khoai lang lớn, rồi đi xuống lầu.

Sau khi cùng Chu Tuyền ăn cơm trưa, cho đám gà cùng đám heo no bụng xong, Khưu Thành liền bắt đầu luyện đan và luyện ngọc.

Gần nhất, quy luật sinh hoạt của cậu trên cơ bản đều là như vậy. Buổi sáng làm việc nhà nông, buổi chiều luyện chế đan dược cùng ngọc thạch, buổi tối trên cơ bản đều là thời gian rảnh rỗi, có đôi khi cũng làm một ít việc vặt mà buổi sáng chưa hòan thành.

Mà ở bên A Thường, ngày hôm nay lại có chút bất đồng so với bình thường. Cái người vừa mới được xếp lớp tới đã tạo ra ảnh hưởng không nhỏ, chủ yếu là do quần áo, giày, túi sách và cái di động cầm trên tay của thằng nhóc xấu xa kia đều có vẻ rất khoe khoang. Thậm chí, nhóc ta còn mang theo một cái máy chơi game, làm cho các học sinh trong lớp đều bắn ánh mắt hâm mộ về phía nhóc. HAEHYUK8693

Học sinh mới tới kia cũng rất có cảm giác ưu việt. Vừa từ phía Nam chuyển đến đây, có thể trong một khoảng thời gian ngắn xử lý xong thủ tục xếp lớp, chắc hẳn tình huống gia đình khẳng định không kém.

Mà giờ này khắc này được các học sinh trong lớp như chúng tinh phủng nguyệt vây quanh, nhóc con càng đắc ý trong lòng hơn.

“Tào Hiểu Húc, máy chơi game này có thể cho tớ mượn chơi một chút không?”

“Được rồi, bất quá trước khi tan học cậu phải nhớ trả cho tớ.”

“Tớ cam đoan! Oaa! Máy chơi game này còn có cảm ứng nữa, tớ phải kêu ba ba mua cho một cái mới được.”

“Đây là sản phẩm mới trong nhà máy của ba tớ, hiện tại bên ngoài còn chưa mua được đâu.”

“Oa! Ba cậu rất trâu bò nha! Ba cậu làm gì vậy?”

“Là kỹ sư đó!”

“……”

“Tào Hiểu Húc, giày của cậu mua ở chổ nào vậy?”

“……” p2haehyuk.wordpress.com

“Oa, túi sách này của cậu đẹp quá!”

“……”

“Cậu có thể cho tớ mượn di động được không?”

“……”

“Hộp bút thật xinh đẹp!”

“……”

Cả một buổi sáng, trong phòng học đều tràn ngập tiếng trò chuyện, thời điểm lên lớp cũng trộm trò chuyện, thời điểm tan học thì lớn tiếng trò chuyện. A Thường nghe mà ngứa hết cả lỗ tai.

Anh chàng không kiên nhẫn ngoáy ngoáy hai cái lỗ tai, mệt mỏi đánh ngáp, híp mắt ngăn cơn buồn ngủ, kiên trì nghe giáo viên giảng bài.

Khưu Thành nói, nếu thành tích của hắn đủ tốt, liền có thể nhảy lớp. Thành tích càng tốt nhảy càng nhanh, đến lúc ấy sẽ không phải cùng đám nhóc này học chung một chổ nữa.

Vào thời điểm thằng nhóc mới chuyển từ phương nam đến được các bạn học thổi phồng đến mức càng bay càng cao, thì một loạt tiếng chuông reo lên. Vậy là chương trình học buổi sáng rốt cuộc kết thúc, các học sinh cùng các giáo viên sẽ nghênh đón thời gian ăn cơm trưa. p2haehyuk.wordp NHUYress.com

Thằng nhóc chuyển trường từ phương Nam đến cũng cầm một cái cà men có hình nhân vật hoạt họa từ trong cặp ra, cứ tưởng sẽ tiếp tục khiến cho các học sinh vây xem cùng tán thưởng, nào ngờ đợi cả nửa ngày cũng không có động tĩnh gì.

Cuối cùng nhóc theo ánh mắt của các bạn học quay đầu quan sát, liền nhìn đến A Thường đang cầm một cái bánh bao từ ca men của mình ra, cắn một ngụm, trong phòng học nhất thời đều tràn ngập hương rau hẹ, còn có, cái màu vàng vàng trong bánh bao kia là gì?!!!

Thứ đó chính là trừng gà đó! Tuy rằng được bọc trong bánh bao thoạt nhìn cũng không bắt mắt, thế nhưng nhóc béo vốn tinh mắt (với đồ ăn) lập tức nhìn ra được ngay.

Vào đêm, bé trai tên Tào Hiểu Húc kia về đến nhà, người cha kỹ sư của bé dương dương tự đắc hỏi nhóc: “Thế nào, con trai, cái máy chơi game mà ba mang về đã giúp con nở mặt nở mày rồi phải không?”

“……” Nhóc buồn bực không lên tiếng vào phòng, cũng không trả lời.

“Làm sao vậy? Bị bạn học trong lớp khi dễ?” Mẹ nhóc lúc này cũng đi tới.

“……” Nhóc con ném cặp xuống đất, bò lên sô pha lăn a lăn, vẫn không nói lời nào.

“Ơ kia, làm sao vậy bảo bối?” Lần này, cả cha và mẹ nhóc đều ra trận.

“Hu hu hu……” Tào Hiểu Húc đem mặt chôn ở trong đệm sô pha khóc lớn.

“Làm sao thế hả, đến đến, mau nói cho mẹ nghe nào!” NHUY

“Hu hu hu……” Tào Hiểu Húc lúc này mới từ trên sô pha ngồi dậy, một bên lau nước mắt một bên hấp nước mũi, khóc sướt mướt nói: “Con không cần máy chơi game… con muốn ăn trứng gà… Hu hu hu…”
Bình Luận (0)
Comment