Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 13

Quan Nhất Hòa miễn cưỡng chiều bạn trai cả một ngày, sau đó viện cớ chuồn về nhà mình.

Tiếp theo là mấy ngày liền ru rú trong nhà không bước chân ra cửa. Đường Cảnh Văn hiếm khi được nghỉ phép nên chạy sang tìm cô xả hơi. Hai người lười đến mức đầu chẳng buồn tắm rửa, cũng chẳng nói với nhau mấy câu, ngày nào cũng gọi đồ ăn ngoài, mạnh ai nấy nằm ườn trên sofa lướt điện thoại.

Quan Nhất Hòa nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng nở nụ cười xấu xa: “Weibo của mày nửa tháng rồi chưa tương tác với Nhậm Cao Trác đấy nhé.”

Đường Cảnh Văn chẳng thèm ngẩng đầu: “Nick chính hả? Trợ lý quản mà.”

“Nhắc nó một tiếng đi.”

“Ôi dào quan trọng gì, nick Nhậm Cao Trác cũng đâu phải do lão tự dùng.”

Cái này Quan Nhất Hòa đương nhiên biết, vì nick phụ bí mật của cả hai người đó đều follow cô.

Nick chính của Nhậm Cao Trác xây dựng hình tượng chàng trai nhà bên vui tính đẹp trai, nick phụ lập ra để phòng khi bị đào bới và dành cho fan cứng xem, còn cái nick bí mật kia thì toàn đi like video gợi cảm.

Thỉnh thoảng Quan Nhất Hòa còn trêu chọc anh ta bằng cách tag thẳng nick bí mật của anh ta vào dưới mấy video của các hot girl mạng, Nhậm Cao Trác cũng mặt dày vào bình luận trả lời cô rằng cô này bình thường, lắc chưa đủ nhiệt.

Có hôm Nhậm Cao Trác còn tự dưng gửi cho cô ảnh chụp màn hình một video gợi cảm, Quan Nhất Hòa gửi lại dấu chấm hỏi, một lát sau đối phương rep lại cái mặt cười gian xảo.

Nhậm Cao Trác: Em này lắc, bốc lửa thật.

Quan Nhất Hòa hiểu ngay cái từ “lắc” mà anh ta nói là ý gì.

Quan Nhất Hòa: [Liếc mắt] [Lau mồ hôi].

Quan Nhất Hòa: Nhớ mang bao vào.

Nhậm Cao Trác: Đương nhiên rồi, anh mày còn phải xem cả giấy khám sức khỏe nữa cơ.

Được rồi, xem ra vụ này là bóc bánh trả tiền chứ không phải hẹn hò. Quan Nhất Hòa nhún vai, cũng chẳng để tâm lắm.

Sở dĩ Quan Nhất Hòa nhớ đến Nhậm Cao Trác là vì anh ta vừa đăng status trên vòng bạn bè, có vẻ như đang uống rượu. Ban đầu cô lướt qua, một lúc sau load lại thấy đối phương đăng thêm cái nữa, vẫn đang uống.

Cô buột miệng nói: “Bạn trai mày đi uống rượu sao mày không đi? Cơ hội tốt để người qua đường tình cờ bắt gặp thế còn gì.”

Đường Cảnh Văn uể oải đáp: “Mấy hôm trước vừa ghi hình show chung, mệt chết bà rồi, giờ nhìn cái bản mặt chó má của lão tao sợ tao nôn ra mất.”

Nói đến đây, cô nàng như nhớ ra điều gì, lẩm bẩm: “Hình như tao để quên cái áo ở nhà lão, mẹ kiếp, phải bảo trợ lý qua lấy mới được…”

Quan Nhất Hòa mặc kệ cô bạn, vừa định chuyển sang ứng dụng khác thì thấy dưới bài đăng của Nhậm Cao Trác xuất hiện thêm một bình luận.

Là của Trần Mộ Giang.

Trần Mộ Giang: Anh ở trong toilet nửa tiếng rồi đấy.

Nhậm Cao Trác trả lời Trần Mộ Giang: Đợi tí, ra ngay, hồi máu đã, đệch.

Trần Mộ Giang trả lời Nhậm Cao Trác: Ha ha ha.

Ồ? Hai người họ uống chung ư?

Quan Nhất Hòa chẳng nghĩ ngợi thêm, trả lời thẳng vào bình luận của Trần Mộ Giang dưới bài của Nhậm Cao Trác.

Quan Nhất Hòa trả lời Trần Mộ Giang: Giờ này còn uống, mai chụp ảnh không sợ bị sưng mặt à?

Trần Mộ Giang có vẻ đang cầm điện thoại nên rep cô ngay lập tức.

Trần Mộ Giang trả lời Quan Nhất Hòa: Nhiếp ảnh gia xịn lắm, không sợ.

Quan Nhất Hòa đọc bình luận thì khẽ cười, không đáp lại nữa.

Một lúc sau, Đường Cảnh Văn cũng nhìn thấy màn tương tác của họ. Cô nàng hơi ngạc nhiên hỏi: “Mày chia tay với cậu em kia rồi à?”

“Chưa.”

Nghe vậy Đường Cảnh Văn khẳng định chắc nịch: “Thế thì sắp chia tay rồi.”

Quan Nhất Hòa bất lực: “Trước giờ tao cũng đâu có bắt cá hai tay… bao giờ nhỉ.”

Cô ngập ngừng, cố nhớ lại rồi thôi: “Sao bọn mày cứ làm như tao với cậu ta chắc chắn sẽ có gì đó với nhau thế.”

Đường Cảnh Văn làm mặt tỉnh bơ: “Tại nó đẹp trai vãi chưởng mà, không ngủ phí của giời.”

Cái này thì đúng thật, Quan Nhất Hòa gật đầu tán thành.

Lát sau, cô bỗng mở miệng: “Chia tay rồi tính.”

“Ờ.” Đường Cảnh Văn chẳng bận tâm lắm, chuyển sang hỏi: “Thế mày với cậu em kia sao rồi?”

Quan Nhất Hòa lười kể lại từ đầu, nhưng đang rảnh rỗi nên cũng tóm tắt sơ qua cho Đường Cảnh Văn nghe.

Cuối cùng cô chốt lại: “Nói chung là tính cách không hợp, vẫn còn trẻ con quá.”

Đường Cảnh Văn gật gù đồng tình.

Hai người mỗi người lại cắm mặt vào điện thoại một lúc, Quan Nhất Hòa đứng dậy trước: “Tao đi tắm rồi ngủ đây, mai phải dậy sớm.”

Đường Cảnh Văn xua tay.

Quan Nhất Hòa đứng trong phòng tắm suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định để sáng mai dậy gội đầu, kẻo ngủ một đêm tóc tai lại rối tung.

Tuy cô rất tự tin vào nhan sắc của mình, nhưng Trần Mộ Giang quả thực rất đẹp trai, lần đầu tiên đến nhà người ta, dù là vì công việc thì cô cũng tự nhiên muốn tút tát cho xinh đẹp một chút.

Nằm trên giường ngẩn ngơ, chẳng hiểu sao lại nghĩ đến đôi bàn tay của nhân vật chính buổi chụp hình ngày mai, Quan Nhất Hòa rùng mình một cái, lần này cô kiềm chế bản thân không được nghĩ linh tinh nữa.

Không phải là cô có tình cảm gì với Trần Mộ Giang, mà là cô sợ ngày mai không nhịn được cứ nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó thì ảnh hưởng đến công việc mất.

Ngày hôm sau.

Đứng giữa phòng khách nhà Trần Mộ Giang, nội tâm Quan Nhất Hòa vô cùng bình tĩnh. Mặc dù cô phát hiện hôm nay Trần Mộ Giang mặc áo ngắn tay, cánh tay lộ ra dưới ống tay áo trắng cũng thon dài và đẹp mắt y như bàn tay anh, cơ bắp không quá phô trương nhưng vẫn toát lên vẻ rắn rỏi rõ rệt.

Thế rồi ánh mắt cô lại không kìm được mà trượt xuống bàn tay anh, nhưng chỉ nhìn hai giây là cô dời mắt đi ngay.

Cái lợi của việc trải qua bao mối tình là đối với nhiều chuyện cô không dễ bị cuốn theo, bảo dừng là dừng được ngay.

Trần Mộ Giang chống tay ngang hông, vẻ mặt thư thái, anh nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Ừ, cô giáo Quan, hôm nay chụp thế nào đây?”

Quan Nhất Hòa trả lời chẳng ăn nhập gì: “Ăn cơm chưa?”

“Chưa. Không muốn ăn.”

“Hèn chi hôm nay không gọi cô út.”

Trần Mộ Giang ngớ người, sau đó ôm mặt cười.

Quan Nhất Hòa nhíu mày: “Sao cậu cứ cười mãi thế? Tôi buồn cười lắm à?”

“Cô út nói chuyện lúc nào cũng thú vị.”

Nam minh tinh cười xong, ngửa đầu xoay xoay cổ, lái câu chuyện về vấn đề chính.

Anh hỏi: “Ánh sáng tự nhiên là được à?”

Cô gật đầu: “Tiểu Trương gửi ảnh nhà cậu cho tôi rồi, tôi thấy ánh sáng vào nhà khá tốt, chụp ảnh đời thường thì không vấn đề gì.”

Anh bảo tất cả nghe theo cô.

Quan Nhất Hòa cầm máy ảnh, đứng tại chỗ suy tư, Trần Mộ Giang cũng không giục, cứ ung dung đứng đợi một bên.

Cô lại hỏi: “Hôm nay thầy Trần có bận không?”

“Không bận, được nghỉ.” Trần Mộ Giang dựa lưng vào tường, nhấp một ngụm cà phê: “Chị muốn chụp bao lâu thì chụp.”

Anh định nói tiếp thì Quan Nhất Hòa bất ngờ giơ máy lên, gương mặt đã chuyển sang vẻ nghiêm túc: “Giữ nguyên tư thế, dựa vào tường, thả lỏng.”

Bàn tay đang giơ lên của Trần Mộ Giang lập tức dừng lại, biểu cảm trên mặt không đổi.

Quan Nhất Hòa bấm tách tách hai cái, tiếp tục nói: “Cứ uống cà phê đi, có thể nói chuyện với tôi, hoặc suy nghĩ gì đó cũng được.”

Nghe vậy Trần Mộ Giang tiếp tục uống cà phê.

Quan Nhất Hòa cầm máy ảnh tiến lại gần anh, khi anh vừa đặt cốc xuống lần nữa thì cô đưa tay ra: “Thầy Trần, giơ cốc đến tầm này thôi.”

Cô chỉnh lại vị trí cốc cà phê, sau đó hơi ngồi xổm xuống, bảo: “Nhìn tôi một cái.”

Đôi mắt trong ống kính lập tức nhìn về phía cô.

Cô nói tiếp: “Thầy Trần, giữ nguyên tư thế, nhưng mà môi trên dính bọt cà phê kìa.”

Trần Mộ Giang theo phản xạ đưa lưỡi ra l**m.

“Tách, tách.”

Lại thêm vài tiếng màn trập vang lên. Quan Nhất Hòa đứng thẳng người, cúi xuống kiểm tra máy ảnh. Cô lướt nhanh vài tấm rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ hài lòng: “Đẹp trai siêu cấp luôn.”

Trần Mộ Giang vẫn giữ nguyên tư thế dựa tường uống cà phê, nghe vậy liền nhướng mày: “Tôi biết.”

Quan Nhất Hòa vừa đi về phía anh vừa ngoái lại, trên môi nở nụ cười.

Trần Mộ Giang uống cạn ly cà phê, trong khi đó Quan Nhất Hòa đã ngồi xuống ghế sofa và đặt máy ảnh sang một bên. Cô hỏi: “Bình thường ở nhà cậu hay làm gì?”

Anh đặt ly xuống, liếc mắt về phía góc phòng, cậu trợ lý lập tức hiểu ý đứng dậy dọn dẹp.

Anh bước về phía sofa: “Ở nhà ấy hả… cũng chẳng làm gì, chủ yếu là thư giãn.”

“Thư giãn thế nào?”

“Thẫn thờ, lướt điện thoại, xem phim, đi ngủ.”

Cuộc sống nhạt nhẽo thật.

Quan Nhất Hòa chợt nảy ra một ý, bèn mở lời: “Thầy Trần, cậu có ngại chụp vài tấm phúc lợi không?”

“Phúc lợi cỡ nào?” Trần Mộ Giang cong môi: “Tôi không thích làm Bồ Tát sống khoe thân đâu nhé.”

“Là kiểu ảnh khiến fan phải mơ mộng xem cảm giác sống chung với anh sẽ thế nào ấy. Ảnh phúc lợi kiểu đó.”

Anh hiểu ra ngay: “À, kiểu góc nhìn bạn gái phải không?”

“Đúng rồi. Thử xem.”

Cậu trợ lý đứng bên cạnh im thin thít. Trần Mộ Giang tự mình quyết định luôn mà chẳng cần hỏi ý kiến ekip.

Quan Nhất Hòa hỏi: “Có yêu cầu gì về mức độ táo bạo không?”

Cô khựng lại một chút rồi bổ sung: “Tôi không chụp mấy cái quá đà đâu. Kiểu đó tôi cũng chịu, không chụp nổi.”

“Ừ, tôi tin tưởng cô giáo Quan mà, tôi xem nhiều ảnh thành phẩm của chị rồi.”

Trần Mộ Giang lại nhắc đến chuyện này, như muốn nhấn mạnh rằng anh thực sự đã xem qua.

Quan Nhất Hòa chỉ cười xã giao, sau đó đứng dậy nhìn quanh quất, trong đầu lên ý tưởng chụp. Ánh mắt cô quét một vòng rồi dừng lại trên người Trần Mộ Giang. Chàng minh tinh đang ngồi thừ ra, cảm nhận được ánh nhìn của cô thì ngẩng lên, nhướng mày im lặng.

Quan Nhất Hòa nghiêng đầu, chăm chú quan sát Trần Mộ Giang. Anh đang ngồi trên sofa với tư thế cực kỳ thả lỏng, hai tay dang rộng, đầu gối hướng ra ngoài.

Cô cầm máy ảnh tiến lại gần, đứng bên cạnh anh: “Thầy Trần, ngửa đầu ra sau chút đi. Không cần nhìn ống kính đâu, cứ tự nhiên là được.”

Thầy Trần làm theo ngay.

Tiếp đó, theo chỉ dẫn của Quan Nhất Hòa, Trần Mộ Giang giữ nguyên tư thế nhưng nghiêng đầu ở vài góc độ khác nhau để cô chụp.

Phải công nhận chụp trai đẹp nhàn thật, vì góc nào cũng đẹp, chẳng có góc chết. Hơn nữa diễn viên lại bắt nhịp rất nhanh, Quan Nhất Hòa chỉ cần gợi ý bối cảnh, phần còn lại anh đều tự diễn được hết.

Quan Nhất Hòa cúi người, tiến sát lại gần Trần Mộ Giang trên sofa để chụp cận cảnh.

Trong màn hình nhỏ, chàng minh tinh đang liếc nhìn về phía cô. Biểu cảm pha trộn một loại cảm xúc khó tả, nhưng Quan Nhất Hòa chụp đi chụp lại vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Cô liếc nhìn cậu trợ lý đang lén lút bấm điện thoại trong góc, rồi lại cúi xuống nhìn Trần Mộ Giang. Suy nghĩ một lát, cô nói: “Thầy Trần, chắc tôi phải mạo phạm cậu rồi.”

Trần Mộ Giang ra hiệu bằng ánh mắt bảo cô cứ nói tiếp.

Quan Nhất Hòa chẳng quan tâm đến anh, quay sang gọi trợ lý lại, bảo cần cậu ta cầm giúp một món đồ. Trợ lý vội vàng bỏ điện thoại xuống chạy tới, nhưng thứ nhận được chỉ là một cái nắp ống kính bé tí.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của trợ lý, Quan Nhất Hòa dứt khoát tháo giày, bước lên đứng d*ng ch*n qua người Trần Mộ Giang.

Trần Mộ Giang thoáng sững sờ, nhưng ngay sau đó lập tức nhập vai.

Trong ống kính, người đàn ông lộ vẻ mặt hứng thú, khóe miệng nhếch lên đầy tinh quái.

Quan Nhất Hòa thầm nghĩ: Cảm giác này đúng rồi đây.

Hai chân cô gồng cứng để giữ khoảng cách không chạm vào người Trần Mộ Giang, thân trên liên tục di chuyển tới lui để tìm góc chụp đẹp nhất.

Trần Mộ Giang cũng liên tục thay đổi động tác để phối hợp với cô.

“Tốt lắm, thầy Trần, nhìn sang phải, đúng rồi, tay phải chống trán rồi nhìn tôi.”

“Chuẩn, chính là biểu cảm này. Vươn tay ra chút nữa, tưởng tượng giây tiếp theo cậu sẽ kéo bạn gái vào lòng để hôn cô ấy.”

“Đúng rồi, giữ nguyên nhé, tay cao lên chút, ok, chờ chút, tôi di chuyển xíu…”

Tiêu cự không chỉnh được nữa, Quan Nhất Hòa quyết định nhích người, kết quả sơ ý mất đà.

Cô buột miệng chửi thề: “Mẹ kiếp!”

Trần Mộ Giang nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay cô, tay kia vòng hờ ra sau lưng cô trong tư thế đỡ.

Cô liều mạng gồng mình để không ngồi phịch xuống đùi anh, may mà hữu kinh vô hiểm.

Trần Mộ Giang dường như cũng hơi giật mình, nắm chặt cánh tay Quan Nhất Hòa mà không nói gì. Đợi cả hai hoàn hồn, Quan Nhất Hòa dứt khoát xin lỗi rồi định đứng dậy.

Lúc này cô mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng: Leo lên thì dễ, xuống sao thấy hơi khó?

Trần Mộ Giang cũng nhận ra, bật cười: “Cô giáo Quan, hay là lót cái đệm sofa rồi cô ngồi xuống, xong rồi hẵng xuống đất?”

Quan Nhất Hòa lườm anh: “Có cần phải làm màu thế không?”

“Thế thì chị cứ ngồi thẳng xuống đi.”

Chàng minh tinh lại nở nụ cười sạch sẽ, ngây thơ vô số tội, cứ như thể anh chẳng có chút tạp niệm nào.

Quan Nhất Hòa bỗng quay sang nhìn cậu trợ lý. Cậu chàng đang bày ra vẻ mặt “tôi bị mù, tôi không thấy gì hết”, rõ ràng đây không phải lần đầu thấy sếp mình mập mờ với người khác giới.

Cô thấy hơi buồn cười. Hừ nhẹ trong lòng một tiếng, sau đó cô tự nhiên luồn tay qua hai bên đầu Trần Mộ Giang, chống lên thành sofa phía trên vai anh. Mắt nhìn chằm chằm vào anh, cô nhấc chân bước xuống sàn nhà.

Từ đầu đến cuối, cả hai đều giữ nụ cười công nghiệp chuẩn mực. Chỉ là sau khi Quan Nhất Hòa đứng thẳng dậy, Trần Mộ Giang ngước mắt nhìn cô, cô cũng khoanh tay nhìn lại, hai người đấu mắt vài giây.

Quan Nhất Hòa mở lời trước, giọng tự nhiên: “Xem ảnh chút nhé? Có mấy tấm vừa nãy tuyệt lắm.”

Trần Mộ Giang gật đầu, chủ động đứng dậy, ghé sát vào máy ảnh.

Hai người vừa xem vừa thảo luận, đều ra dáng làm việc nghiêm túc. Nhưng trong lòng Quan Nhất Hòa không nhịn được mà thầm khịa vài câu, cảm thấy tên Trần Mộ Giang này diễn sâu thật đấy.

Có lẽ vì lúc đầu Quan Nhất Hòa đã suýt ngồi lên người Trần Mộ Giang, nên những cảnh quay sau đó tự nhiên trở nên táo bạo hơn. Trong phòng ngủ, phòng tắm, những nơi khá riêng tư, Trần Mộ Giang đều rất phối hợp, thậm chí thỉnh thoảng còn vén áo khoe chút da thịt.

Anh còn đùa: “Có cần cắn vạt áo vào miệng không?”

Quan Nhất Hòa không kìm được vẻ mặt cạn lời.

Chàng minh tinh lại nhún vai.

Quan Nhất Hòa thấy anh rũ mắt cười, hai tay đan chéo kéo vạt áo như muốn cởi mà lại không cởi, liền lập tức đưa máy lên bắt trọn khoảnh khắc.

Bỏ máy ảnh xuống, thấy anh đang nhìn mình cười toe toét: “Xem ra không cần cắn áo nữa rồi.”

Vẻ mặt cô bất lực: “Lạy cậu luôn đấy.”

“Ha ha ha.”

Hai người kẻ trước người sau đi ra phòng khách. Quan Nhất Hòa vừa đi vừa xem ảnh: “Trai đẹp đúng là không cần sửa nhiều. Mai là tôi trả ảnh được rồi.”

Cô nghiêng đầu cười: “Thật ra tôi thấy để ảnh gốc cũng được, nhưng để xứng đáng với tiền lương ông chủ Trần trả, tôi vẫn sẽ sửa sang đàng hoàng.”

Anh ngoái lại: “Cậu Trần, thầy Trần, giờ lại là ông chủ Trần? Hay là cứ gọi tôi là cháu trai thứ hai đi.”

“Lãnh lương xong tôi sẽ đổi lại.”

Trần Mộ Giang bỗng quay người đứng lại, chắn ngang đường đi của Quan Nhất Hòa. Anh chống hông, cúi xuống nhìn cô: “Là do chị thân với tôi hơn rồi, hay là chị nói chuyện lúc nào cũng thú vị như vậy?”

Quan Nhất Hòa ngước mắt lên, cảm thấy hơi khó hiểu. Chưa đợi cô trả lời, Trần Mộ Giang đã tự lùi lại một bước, lắc đầu: “Độc thân, ly hôn, nuôi hai con.”

Anh liếc cô một cái, cười rồi quay đi: “Bán máu kiếm tiền bỉm sữa.”

Cô hỏi: “Sao cơ?”

Anh không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng: “Không có gì.”

Quan Nhất Hòa không hỏi thêm nữa.

Vì có gì hay không, cô cũng chẳng quan tâm.

Góc nhìn bạn gái (Girlfriend POV): Cách chụp ảnh đặt ống kính ở tầm mắt của người yêu, tạo cảm giác cho người xem như đang trực tiếp hẹn hò hoặc sống chung với nhân vật trong ảnh.

Hữu kinh vô hiểm: Gặp hoàn cảnh sợ hãi nhưng may là không nguy hiểm.

“Hèn chi không chịu gọi cô út”: Trước đó hai người từng chạm mặt ở nhà cháu trai, Quan Nhất Hòa đã xuống bếp làm bữa sáng và nói với giọng điệu bề trên: “Người lớn đã đến thì phải làm chút gì cho ăn rồi mới đi chứ”.

“Độc thân, ly hôn, nuôi hai con”: Đây là chuyện Quan Nhất Hòa từng bịa ra trước đó để chặn họng người khác. Trần Mộ Giang nhắc lại chuyện này ý muốn nói anh đã bắt bài được cái tính ăn nói tùy hứng, bịa chuyện không chớp mắt của cô rồi.

Bình Luận (0)
Comment