Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 14

Đúng như Quan Nhất Hòa dự đoán, bộ ảnh đẹp xuất sắc, thậm chí còn leo thẳng lên hot search.

Đầu tiên là thông báo nổ ầm ầm trên Tiểu Hồng Thư. Vừa làm mới trang, giao diện chính đã hiện lên những tấm ảnh quen thuộc, số lượt like ở góc phải bên dưới đã tính bằng đơn vị hàng vạn. Cô nhấn vào, tự chiêm ngưỡng tác phẩm của mình một lượt, lướt xem phần bình luận, một phút sau mới hài lòng tắt ứng dụng.

WeChat ting ting liên hồi.

Sau khi ekip của Trần Mộ Giang đăng ảnh, cô cũng đăng lại lên vòng bạn bè của mình, lượt like tăng chóng mặt. Một số ngôi sao lớn nhỏ chưa từng hợp tác, rồi cả biên tập viên tạp chí đều nhắn tin riêng ngỏ ý muốn làm việc chung, nhưng người làm loạn nhất chính là…

Con khỉ nhỏ nhà cô. Quan Vĩ Diệp dỗi rồi. Cậu chàng cảm thấy Quan Nhất Hòa chụp Trần Mộ Giang quá đẹp trai. Giọng cậu trong tin nhắn thoại nghe đầy đau khổ: “Tại sao cô chụp anh Trần men-lì thế, tràn trề hormone nam tính thế, còn chụp cháu nhìn phát là biết ngay vai vế đàn em vậy!”

Quan Nhất Hòa không cảm xúc nhấn giữ nút ghi âm, nhả từng chữ: “Thế cháu không nghĩ là do cháu non thật à?”

“Cháu muốn làm đàn ông thực thụ!”

“Vậy xuống 99 tầng đi, hoặc yêu đương thất bại một lần.”

“Xuống 99 tầng là cái gì cơ?”

Quên mất, con khỉ con này không cùng thế hệ với cô.

Tin nhắn chưa đọc ở góc trái vẫn đang tăng lên, Quan Nhất Hòa vội vàng trả lời: “Đi mà hỏi anh Trần của cháu ấy.”

Chưa đầy vài phút, “anh Trần” đã nhắn tin tới.

Trần Mộ Giang: Yêu đương thì đơn giản hơn rồi.

Quan Nhất Hòa: Cậu từng xuống 99 tầng rồi à? Sao biết hay thế.

Trần Mộ Giang: Ha ha ha.

Trần Mộ Giang: Cảm ơn cô giáo Quan, chụp tôi đẹp trai quá.

Quan Nhất Hòa: Cậu cảm ơn mấy lần rồi, nhất là khoản thù lao cậu đưa, tôi cảm nhận được lòng biết ơn nồng nàn lắm rồi.

Trần Mộ Giang: Vậy giờ tôi thành cháu trai thứ hai rồi hả? [Nửa cười nửa khóc.]

Quan Nhất Hòa: [Phát lì xì] Chút lòng thành của bề trên.

Gửi lì xì xong, Quan Nhất Hòa thoát khỏi khung chat với Trần Mộ Giang, bận rộn trả lời các đối tác tiềm năng khác.

Đột nhiên có quá nhiều cơ hội công việc ập đến khiến cô hơi hoảng. Cô tự biết rõ mình chụp ảnh chỉ là sở thích, cộng thêm chút lợi thế về gu thẩm mỹ thôi, chứ so với nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp thì còn kém xa.

Chụp ảnh chơi chơi, nhận việc nhỏ lẻ thì không sao, nhưng đụng đến chụp ảnh thương mại giá trị hàng trăm nghìn tệ, dù người ta có muốn thuê cô cũng chẳng dám nhận. Chỉ ở lĩnh vực mình am hiểu tường tận, cô mới dám mạnh miệng nhận việc lớn.

Khổ nỗi giờ chẳng ai nhờ cô viết nhạc, ai cũng gọi cô là “Nhiếp ảnh gia Quan”.

Cảm giác phức tạp lại xâm chiếm tâm trí Quan Nhất Hòa. Cô do dự một lát rồi gõ gõ xóa xóa trong khung chat.

Quan Nhất Hòa: Thôi, kèo này tao không nhận đâu, sợ làm hỏng việc lắm.

Đường Cảnh Văn: ? Sợ cái gì, nhãn hàng này dễ dụ lắm.

Đường Cảnh Văn: Chỉ cần ảnh ra có độ thảo luận là họ ok rồi.

Quan Nhất Hòa: Dù sao tao cũng đâu phải dân chuyên.

Đường Cảnh Văn: Thế cái cô nghệ sĩ piano kia thì sao? Nhờ lấy chồng diễn viên mà nổi tiếng, giờ chạy sang làm đạo diễn đấy thây?

Đường Cảnh Văn: Quay phim như hạch ấy. Nhưng mày xem, khối người vẫn đâm đầu vào xem đấy thôi.

Quan Nhất Hòa hiểu ý Đường Cảnh Văn, nhưng bản tính cô không thích phô trương nên chẳng muốn vì chút danh tiếng mà phải đối mặt với điều tiếng. Thử đặt mình vào vị trí cô vợ diễn viên chuyển nghề đạo diễn kia, tưởng tượng cảnh những bình luận nghi ngờ tràn ngập nhắm vào mình, cô thấy số tiền này kiếm chẳng bõ công.

Cô kiên quyết từ chối hợp đồng lớn mà Đường Cảnh Văn giới thiệu. Cuối cùng, cô chọn lọc kỹ lưỡng, chỉ nhận vài việc nhỏ như chụp ảnh đời thường, ảnh sân bay cho ekip của vài ngôi sao có tiếng tăm.

Độ khó thấp, tiền về nhanh, phản hồi tốt.

Đúng là chân ái của nhiếp ảnh gia nửa mùa Quan Nhất Hòa.

Đường Cảnh Văn hơi bó tay nhưng cũng không ép cô. Cô ấy nhắn “Ok” rồi chuyển chủ đề.

Đường Cảnh Văn: Bao giờ mày mới chụp cho tao một bộ leo lên hot search đây?

Lúc này Quan Nhất Hòa mới vỡ lẽ, WeChat của cô náo nhiệt thế này có lẽ không phải chỉ vì bài đăng trên vòng bạn bè.

Cô mở Weibo, thấy từ khóa “Góc nhìn bạn gái Trần Mộ Giang” đang chễm chệ trên bảng hot search, nhiệt độ vẫn đang tăng cao. Nhấn vào bài đăng mới nhất của Trần Mộ Giang, phần bình luận ngập tràn tiếng la hét điên cuồng của fan, còn có không ít người qua đường tuyên bố lọt hố thành fan.

Cô thực sự có chút kinh ngạc, cảm giác thỏa mãn trong lòng phút chốc dâng l*n đ*nh điểm.

Cô lướt kỹ phần bình luận, phát hiện một dòng comment tuy không nằm trong top đầu nhưng cũng nhận được khá nhiều like.

Người đó hỏi nhiếp ảnh gia Yihe là ai, còn tag một ngôi sao khác vào giục đi tìm nhiếp ảnh gia này hợp tác ngay.

Trước khi đăng, ekip của Trần Mộ Giang có hỏi tài khoản Weibo của Quan Nhất Hòa, nhưng vì cô dùng tài khoản cá nhân riêng tư nên bảo họ cứ để credit là “Yihe” là được.

Dù sao người trong nghề nhìn là biết ai, còn người ngoài ngành thì, cô cũng đâu phải ai cũng nhận chụp.

Quan Nhất Hòa có chút đắc ý, lẩm bẩm một mình: “Ha ha ha, anh trai nhà mấy người tôi không chụp đâu, tại thầy Trần đẹp trai quá rồi, chụp cậu ấy xong chụp người khác khó vào mood lắm.”

Cô ngân nga câu hát, tâm trạng vui vẻ tiếp tục lướt bình luận.

Ừ, lại có người khen nhiếp ảnh gia. Cảm ơn, cảm ơn nhé.

Fan mê trai.

Lại là fan mê trai. Vãi chưởng, không đến mức đó chứ, đã in ra làm poster luôn rồi á? Vi phạm bản quyền đấy nhé?

Thôi kệ, tùy bọn họ đi.

Ừ, người qua đường u mê.

… Hử?

Quan Nhất Hòa lướt trúng một bình luận khá thú vị.

Bình luận viết: “Sao ông chú ế vạn năm nay bỗng dưng thông suốt thế? Chụp mấy tấm ảnh gợi tình thế này, đúng là có cảm giác khổng tước xòe đuôi tìm bạn đời.”

Bên dưới, các tầng bình luận khác đều ào ào đồng tình, fan cũng nhao nhao nhảy vào. Có người đoán già đoán non xem anh có động tĩnh gì không, nếu có nhất định phải công khai; có người thì gào lên rằng chẳng ai xứng với anh trai nhà mình.

Nhưng đa phần, bên cạnh việc đồng tình, mọi người đều nhắc đến chuyện Trần Mộ Giang độc thân bao năm qua, bảo rằng lần nào người qua đường bắt gặp anh cũng chỉ thấy đi chơi với hội anh em, hoàn toàn không gần nữ sắc.

Quan Nhất Hòa cười ha hả.

Cô cười đến mức run cả người, thầm nghĩ: Không biết đám fan này là do còn nhỏ nên ngây thơ, hay là bị tình yêu làm mờ mắt nữa?

Cánh săn ảnh cũng là một phần của guồng quay giải trí, thậm chí nhiều ekip còn tự nuôi paparazzi hoặc giả làm người qua đường tung tin. Chuyện sao nam sao nữ chơi bời phóng khoáng trong giới nhiều vô kể, nhưng tin giật gân thật sự bị lộ ra lại rất ít, có khi còn là do chính ekip tự tung ra để tạo nhiệt.

Muốn không bị chụp trộm thì quá đơn giản. Đôi khi minh tinh còn sầu não vì chẳng ai thèm chụp ấy chứ.

Nếu sao nam họ Trần mà không gần nữ sắc, Quan Nhất Hòa thề sẽ đi tìm Lý Tu Trạch kết hôn ngay lập tức.

Miệng cô lẩm bẩm “thú vị thật”, nhưng đầu óc lại trôi về bữa cơm từ rất lâu trước đây, nhớ đến câu nói: “Gần đây cậu ta đang mập mờ với ai đó không rõ…”

Vốn là người dửng dưng với thế sự, nhưng trong khoảnh khắc lúc này, Quan Nhất Hòa bỗng nảy sinh sự tò mò mãnh liệt.

Cô rất muốn biết “ai đó” rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến một Trần Mộ Giang lười hoạt động lại chịu khó chụp bộ ảnh thế này.

Dù biết chắc chắn mục đích chính là để tạo nhiệt độ, nhưng lỡ đâu người ta cũng có chút ý tứ xòe đuôi tìm bạn đời thật thì sao?

Quan Nhất Hòa bĩu môi, kéo sự chú ý trở lại lịch trình công việc. Nhìn những dòng chữ kín đặc trên lịch, điều hiếm khi xảy ra, cảm giác thành tựu thoáng hiện lên trong chốc lát rồi tan biến sạch trơn.

Cô biết rất rõ, ở mảng nhiếp ảnh này, dù cô có múa may quay cuồng thế nào cũng chẳng thể có đủ tự tin.

Hơn nữa, kẻ lười biếng như Quan Nhất Hòa thì múa may cái nỗi gì?

Đang suy nghĩ linh tinh thì thông báo kết bạn hiện lên số 1.

Cô tưởng lại là người trong giới đến hỏi hợp tác, nhưng nhìn kỹ lời nhắn thì thấy người này tự giới thiệu là học trò hiện tại của giáo sư hướng dẫn cô hồi đại học, tức là sư muội đồng môn của cô.

Quan Nhất Hòa trợn tròn mắt, lập tức nhấn đồng ý.

Cô đã rời xa giới nhạc cổ điển khá lâu, càng đừng nói đến Học viện Âm nhạc Hải Đô. Đám bạn học cũ mỗi người một nơi từ lâu, còn cô vì hồi đại học không quá chăm chỉ nên hay bị giáo sư phê bình, tác phẩm lúc học Tiến sĩ chẳng đạt giải gì, về nước lại không xin được vào trường đại học giảng dạy. Cô như kẻ trốn chạy, chẳng bao giờ quay lại Hải Âm, dù thi thoảng vẫn lượn lờ ăn uống gần đó.

Giờ đây, có một cô bé sinh viên Hải Âm, lại còn là sư muội cùng thầy tìm đến, cô bỗng thấy thân thiết lạ thường.

Kết bạn xong, cô chẳng nghĩ ngợi gì mà vào lướt ngay vòng bạn bè của đối phương. Phát hiện ra là một cô bé xinh xắn, ảnh ọt trông rất sành điệu, điều này khiến Quan Nhất Hòa người yêu cái đẹp lập tức có thêm thiện cảm.

Cô nhiệt tình trò chuyện với sư muội xinh đẹp, biết cô bé sắp đi du học Đức, cô hận không thể dốc hết ruột gan chia sẻ mọi kinh nghiệm mình biết. Nếu không phải nhân viên PR của nhãn hàng tìm cô bàn việc, chắc cô còn tám chuyện thêm lúc nữa.

Vài tiếng sau, khi buông điện thoại xuống, Quan Nhất Hòa nhận ra mình thực sự rất nhớ những ngày tháng ở Học viện Âm nhạc.

Nhưng bảo cô bây giờ ngồi tĩnh tâm trước máy tính, mở phần mềm Finale lên viết nhạc ư? Mơ đi.

Để lờ đi chút nuối tiếc và không cam tâm nơi đáy lòng, Quan Nhất Hòa lại mở bộ ảnh viral cô chụp cho Trần Mộ Giang, cố tìm lại cảm giác thành tựu ban nãy. Đáng tiếc, xem đi xem lại nhiều quá, cảm xúc ấy cũng dần chai sạn, giờ cô thấy trơ ra rồi.

Nhưng mấy tấm ảnh lại nhắc cô nhớ, hình như Trần Mộ Giang có nhắn tin mà cô chưa đọc.

Trần Mộ Giang: Hà Mân đến Hải Đô rồi, tối nay tụ tập ở Edition, đi chơi không?

Trần Mộ Giang: Cả cháu lớn cháu nhỏ đều có mặt.

Quan Nhất Hòa: Giờ trẻ con đi quẩy cũng phải mang theo người giám hộ à?

Quan Nhất Hòa: Thời thế thay đổi thật rồi.

Thực ra Quan Nhất Hòa không muốn đi lắm, hai hôm trước cô uống hơi nhiều rồi. Nhưng Trần Mộ Giang bảo Hà Mân đích danh muốn cô đến, nói nhất định phải làm quen với nhiếp ảnh gia đại tài Quan Nhất Hòa, để hôm nào có dịp hợp tác.

Hà Mân là con nhà nòi sống ở thủ đô, bố anh ta là diễn viên phái thực lực đình đám thế kỷ trước, hiện đang là giáo sư tại Học viện Hí kịch Thủ đô. Vì thế, dù ngoại hình không quá xuất sắc, nhưng phim anh ta nhận toàn là dự án lớn. Tất nhiên, anh ta cũng thừa hưởng gen diễn xuất của bố mình, hoàn toàn cân được các vai diễn đó.

Trong lứa diễn viên mới hiện nay, nhắc đến phái thực lực chắc chắn sẽ có tên anh ta.

À, dạo gần đây tần suất tên Trần Mộ Giang được nhắc đến cũng ngày càng nhiều.

Quan Nhất Hòa nghĩ ngợi lung tung rồi nhắn tin đồng ý cuộc hẹn tối nay. Ngay giây sau, Trần Mộ Giang gọi điện tới.

Cô nghi hoặc bắt máy: “Thầy Trần?”

Giọng nói trầm ấm mang theo ý cười vang lên: “Sao lại không gọi là cháu trai thứ hai nữa rồi?”

“Cậu chưa nhận lì xì, tôi không dám gọi.”

Đầu dây bên kia cười không ngớt. Cười xong, Trần Mộ Giang nói: “Tối nay tôi qua đón. Địa chỉ nhà chị cụ thể ở đâu?”

“Tiệc tùng kiểu gì mà còn có xe đưa rước thế?” Quan Nhất Hòa không nhịn được nổi hứng vẽ vời: “Có dress code không, xe Rolls-Royce đón à?”

Giọng cô xen kẽ đôi chút nghịch ngợm: “Phòng suite có sân thượng ở Edition cũng chỉ tầm hơn trăm mét vuông chứ mấy? Chẳng lẽ ở Panorama? Thế thì phải mời ít nhất ba DJ đến đánh nhạc mới đủ đô.”

Cô vừa nói, Trần Mộ Giang vừa cười. Tiếng cười trầm thấp qua sóng điện thoại khiến tai cô hơi ngứa.

Trần Mộ Giang bỗng cười thở dài: “Chúng ta thế này là thân rồi nhỉ?”

Quan Nhất Hòa đáp lệ cho có: “Vâng vâng vâng.”

“Thế tối tôi qua đón, Tiểu Quan bảo chúng ta ở gần nhau.”

“Ok, nhớ đi xe Phantom đấy, không phải thì tôi không xuống đâu.”

“Để lát tôi hỏi mượn Mã Nhĩ, nếu không mượn được thì Dawn được không?”

“…”

“Có yêu cầu màu sắc không?”

Quan Nhất Hòa xin hàng: “Tesla là được rồi.”

“Xe đạp điện công cộng thì sao?”

“Được luôn, một chiếc cậu chở tôi, 98 chiếc còn lại đi mở đường.”

Tiếng cười trong điện thoại lớn hơn, cô vẫn tỉnh bơ: “Chủ yếu là lấy cái khí thế hào hùng.”

Trần Mộ Giang than thở không thôi: “Thôi không nói nữa, nói thêm lúc nữa chắc tôi phải đi xem hài để bổ túc kiến thức mất.”

Không đợi Quan Nhất Hòa đáp lại, anh nói thẳng: “Gửi địa chỉ cho tôi nhé, tôi còn chút việc, cúp đây.”

“Bye.”

Vũ trụ Hải Âm chính thức mở ra: (Hahaha)

Sư muội xinh đẹp là ai chắc mọi người đều biết rồi chứ, chính là em Lục Thiên của chúng ta. Ai chưa đọc thì xin mời ghé qua bộ truyện trước “Chỉ Được Kéo Đàn Không Được Nói Yêu”.

Meme “xuống 99 tầng”: Thế hệ 8x, 9x chắc ai cũng từng chơi qua game trên web hoặc điện thoại, có một trò chơi kinh điển tên là “Là đàn ông thì xuống 100 tầng” (NS-Shaft).

Finale: Phần mềm chép nhạc. Dùng để chuyển bản nhạc viết tay thành bản điện tử, giống như Microsoft Word của dân sáng tác nhạc vậy.

Edition: Tên một chuỗi khách sạn hạng sang (The Shanghai EDITION).

Giải thích thêm về tâm lý của Quan Nhất Hòa:

Tại sao gia cảnh khá giả mà cô vẫn chấp niệm với việc làm giảng viên đại học?

Giảng viên đại học tuy lương không quá cao, nhưng xét về thực tế thì địa vị xã hội cao, công việc ổn định, đặc biệt là vào được Nhạc viện thì cực kỳ khó. Hơn nữa, con đường của giảng viên Nhạc viện/Đại học là hướng tới Phó giáo sư, Giáo sư, tài nguyên nhiều, địa vị trong nghề cao, danh tiếng tốt. Làm việc trong môi trường Nhạc viện cũng có bầu không khí tốt hơn cho sự phát triển của một nhạc sĩ.

Tất nhiên cũng có nhiều hướng phát triển khác rất tốt, nhưng sự chấp niệm của chị Quan một phần đến từ việc cô biết rõ mình đang sống buông thả (bắt chước kiểu “nằm ngửa/nằm thẳng”) nên trong lòng vẫn có chút không cam tâm.

Bình Luận (0)
Comment