Lâm Thù Nghiêu và Văn Nhược Liễu mãi đến rạng sáng hôm sau khi tin đồn nổ ra mới ngớ người biết đến chuyện cô bạn thân đã chễm chệ trên bảng hot search của mạng xã hội lớn nhất suốt cả một ngày.
Hai người la lối om sòm trong nhóm chat, nhưng lúc Quan Nhất Hòa đọc được thì họ đã quay cuồng lại với công việc. Thế là cô hẹn khi nào cả đám rảnh rỗi sẽ gặp mặt hoặc gọi điện kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Và “khi nào rảnh” đó lùi một phát tận một tuần sau.
Những người phụ nữ từng chỉ cần “alo” một tiếng là nửa tiếng sau đã tụ tập đông đủ ở quán nướng, nay vì muốn tám chuyện mà phải bàn bạc trước cả ngày trong nhóm chat. Cuối cùng, cả ba chốt lịch “Giờ tám chuyện” một cách nghiêm túc vào lúc chín giờ mười lăm phút sáng hôm sau.
Quan Nhất Hòa, kẻ chuyên thức khuya dậy muộn nghe xong muốn suy sụp.
Quan Nhất Hòa: Chín giờ, mười lăm?
Quan Nhất Hòa: Cần chính xác đến từng giây không?
Lâm Thù Nghiêu: Xê dịch trước sau mười phút đều được, muộn hơn thì không kịp, mười giờ rưỡi tao phải ra ngoài rồi, mười giờ mười lăm kết thúc là an toàn nhất.
Văn Nhược Liễu: Mười giờ tao có hẹn với học sinh, bảo nó đợi mười phút cũng được, lâu hơn thì không ổn.
Văn Nhược Liễu: Bắt đầu lúc chín giờ là đẹp nhất, nhưng sợ chị Quan dậy không nổi.
Quan Nhất Hòa: Ngủ thêm mười lăm phút là tao dậy nổi chắc?
Lâm Thù Nghiêu: [Ngoáy mũi] [Ngoáy mũi].
Văn Nhược Liễu: Lần hẹn này có kèm dịch vụ báo thức nhé.
Quan Nhất Hòa: Thế thì tao cảm ơn nhiều. [Mỉm cười].
Quan Nhất Hòa bỏ điện thoại xuống, lôi chai Mao Đài trong nhà ra, nốc cạn nửa chai, mười hai giờ đêm lăn ra ngủ như chết.
Chín giờ sáng hôm sau chuông báo thức reo, cô bật dậy mở mắt, cầm điện thoại, gọi video call vào nhóm, mọi động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.
Lâm Thù Nghiêu và Văn Nhược Liễu cũng tỉnh dậy cùng lúc. Quan Nhất Hòa tiếp tục nằm ườn ra, còn hai cô bạn thì vừa trang điểm vừa nghe cô kể lại những chuyện xảy ra gần đây, thi thoảng lại rú lên trêu chọc.
Ba người nói chuyện một hồi lại lái sang hóng hớt chuyện người khác. Quan Nhất Hòa kể say sưa, vắt óc nhớ lại tất cả tin đồn trong giới giải trí nghe được dạo gần đây. Hai cô bạn nghe đến say mê, còn liên tục giục cô nhớ xem còn tin gì hot nữa không.
“Còn gì nữa nhỉ, còn gì nữa…” Quan Nhất Hòa chun mũi, bỗng mắt sáng rực: “À! Hôm trước tao gặp Lý Hoa, hai đứa mày còn nhớ cậu ta không? Khoa Thanh nhạc, khóa dưới mình ba khóa ấy.”
Trong điện thoại nhao nhao lên.
“Ai cơ…”
“Nhớ rồi, cái cậu em rocker ấy hả.”
“Chơi rock á? Tưởng học Thanh nhạc mà.”
“Không phải, mặt mũi có khí chất của dân rock, khá đặc biệt.”
“Có chút ấn tượng, cậu ta sao thế?”
Quan Nhất Hòa trước mặt bạn thân lâu năm luôn hứng khởi lạ thường, cô nũng nịu nói: “Sao lại không nhớ, năm kia lúc cậu ta debut tao còn nhắc với bọn mày một lần mà.”
“À à, nhớ rồi, nhóc rocker Thiên Yết.”
Cô cười: “Cậu ta kể tao nghe, cái cô Nhuế Tử Hân với Mục Nhạc đang yêu nhau đấy.”
“Vãi chưởng.”
“Đù, thật hay đùa đấy.”
“Thật mà, Nhuế Tử Hân tham gia cùng show hẹn hò với cậu ta, còn nắm tay thành công nữa, tao trêu cậu ta một tí thế là cậu ta khai ra hết.”
Lâm Thù Nghiêu phản ứng ngay lập tức: “Bộ mày còn có ý đồ nham nhở với thằng đó hả?”
Quan Nhất Hòa lắc đầu: “Cũng chưa chắc, nhưng có vẻ bây giờ cậu ta đang có ý với tao.”
Văn Nhược Liễu cười gian: “Thế thì ngủ thử một lần xem.”
Lâm Thù Nghiêu làm mặt nghiêm túc: “Ăn vụng đừng để bị bắt, phiền phức lắm.”
Nhắc đến chuyện này, Quan Nhất Hòa mới nhớ ra mục cuối cùng trong bản báo cáo sự việc hôm nay. Cô nói bâng quơ: “À đúng rồi, tao với Lý Tu Trạch chia tay rồi.”
Hai cô bạn thoạt đầu hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng chẳng bất ngờ lắm, hay đúng hơn là quen rồi.
“Hả? Ồ, vì Trần Mộ Giang à?”
Cô lại lắc đầu: “Không phải.”
Ngừng một chút, cô bĩu môi: “Cũng không hoàn toàn là thế, đại khái là cãi nhau, xong tao thấy không chia tay không được, thế là chia tay.”
Nghe vậy, hai cô bạn bắt đầu tỉnh bơ nói nhảm.
“Ồ, được đấy, thế mau nói với Trần Mộ Giang đi.”
“Tuần trước đính chính tin đồn, tuần này thừa nhận tin đồn, nhiệt độ cứ gọi là nắm trùm.”
“Coi fan như khỉ mà vờn.”
“Mời người qua đường ăn dưa bở siêu to khổng lồ.”
“Ai thấy cũng có phần.”
“Quả dưa vừa ngọt vừa thơm.”
“Công khai thì đừng chọn buổi trưa nhé, mẹ ơi, buổi trưa ai rảnh háng lướt Weibo đâu, thời gian ngủ còn chẳng có.”
“Chuẩn luôn, tận mười tiếng sau tao mới đọc được, coi như là lướt mạng chậm hơn thế giới nửa thế kỷ. Tao còn tưởng cái đứa nhà quê nào năm 3022 rồi còn dùng chuyện tình cảm để lăng xê, nhìn kỹ lại, haha, hóa ra là con bạn chí cốt của mình.”
Quan Nhất Hòa cười muốn tắc thở: “Cút ngay.”
Văn Nhược Liễu bỗng dí sát mặt vào camera, tò mò hỏi: “Thế túm lại là, sau hôm đó mày với Trần Mộ Giang có liên lạc nữa không?”
Quan Nhất Hòa ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có, nhưng không nhiều.”
“Có sượng trân không?”
“Không sượng, hoàn toàn bình thường.”
Quan Nhất Hòa mở khung chat với Trần Mộ Giang ra, thuật lại cho hội chị em.
“Ừ, hôm đó đăng Weibo xong cậu ta hỏi tao có đọc bình luận không, tao bảo lười xem, cậu ta bảo đấy là thói quen tốt trong cái giới giải trí này, tao bảo đương nhiên rồi chị đây debut còn sớm hơn chú mày, cậu ta bảo…”
Lâm Thù Nghiêu làm ra vẻ không chịu nổi, vội ngắt lời: “Chị gái à, chị đang rắc cơm chó đấy hả?”
Quan Nhất Hòa ngơ ngác xong thì bật cười: “Thế thôi tao không kể nữa.”
“Tiên sư nhà mày, kể nhanh, à không, gửi ảnh chụp màn hình sang đây, để tao hít chút đường xem nào.”
“Ha ha ha.”
Quan Nhất Hòa chọn từng tin nhắn một giữa cô và Trần Mộ Giang, gộp lại rồi chuyển tiếp vào nhóm chat hội chị em.
Gửi xong, hai cô bạn lại bắt đầu giở giọng trêu chọc bựa bựa.
“Ái chà, cái đoạn chat ngắn ngủn này… Hô, tao nói hơi sớm rồi, hai người chat cũng nhiều phết đấy chứ.”
“Nhiều á? Tao có thấy gì đâu.” Cô nghi hoặc nói, sau đó lắc đầu với vẻ không để tâm: “Sao cũng được.”
“Chị Quan xưa nay có bao giờ nhớ mấy chuyện liên quan đến đàn ông đâu.”
Quan Nhất Hòa cười mắng bảo cô bạn cút đi.
Văn Nhược Liễu lắc đầu ra vẻ cảm thán: “Chà chà, cái này… lịch sử trò chuyện không ngắn không dài, chắc đáng giá cả gia tài đấy nhỉ?”
Lâm Thù Nghiêu cũng hùa theo: “Chứ còn gì nữa, giờ hai đứa mình mà bấm nút chuyển tiếp một cái là mấy người làm truyền thông giải trí đang ăn sáng cũng phải cuống cuồng buông bát đũa, vừa chửi đổng vừa cắm đầu vào làm việc ngay.”
“Xong rồi nửa tiếng sau, trong tất cả các nhóm chat ở Hải Đô sẽ xuất hiện đoạn chat này kèm lời nhắn: Bạn của bạn trai cũ của cháu gái ông chú tôi bảo đây là tin mật nội bộ về scandal của Trần Mộ Giang.”
Quan Nhất Hòa cười sặc sụa: “Hai đứa mày thật là…”
Cô cười đến chảy cả nước mắt, tay lau liên tục: “Niềm vui bọn mày mang lại cho tao còn nhiều hơn bất kỳ gã bạn trai nào cộng lại đấy.”
“Quá khen rồi.”
“Chị Phi có câu: Em vui nên tôi cũng vui.”
Ba người cười nói rôm rả một hồi, Lâm Thù Nghiêu bỗng hét toáng lên là trễ giờ rồi, Văn Nhược Liễu cũng bắt đầu luống cuống, camera lắc lư qua lại. Thấy vậy, Quan Nhất Hòa bảo họ cứ làm việc đi, ba người không nói thừa một câu, lập tức tắt máy.
Cúp điện thoại, nụ cười vui vẻ vẫn còn vương trên môi Quan Nhất Hòa. Cô xoa xoa mặt, định khóa màn hình đi ngủ tiếp, nhưng trong đầu chẳng hiểu sao cứ luẩn quẩn câu nói ban nãy của mấy nhỏ bạn, bảo rằng cô và Trần Mộ Giang nhắn tin với nhau cũng nhiều phết.
Thật á? Cô vừa nghĩ vừa mở lại khung chat với Trần Mộ Giang, lướt ngược từ ngày nổ ra tin đồn trở về sau.
Rồi cô mới ngớ người nhận ra, tuần này cô và Trần Mộ Giang hầu như ngày nào cũng liên lạc. Có lẽ vì mỗi lần nói chẳng được mấy câu nên cô mới cảm giác mình và anh không nói chuyện nhiều.
Nhưng quả thực hai người cứ kỳ lạ kiểu nào ấy, thỉnh thoảng lại nhắn cho nhau một câu.
Ví dụ như ngày thứ hai sau khi tin đồn nổ ra, Trần Mộ Giang gửi cho cô một tấm ảnh chụp màn hình.
Trần Mộ Giang: [Ảnh chụp màn hình].
Trần Mộ Giang: Đã có fan bắt đầu gọi tôi là hàng đắt khách rồi này.
Quan Nhất Hòa: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Quan Nhất Hòa: Thế chắc chắn là fan của anh không ghét tôi rồi.
Trần Mộ Giang: Fan của tôi mà còn có người không ghét chị á?
Trần Mộ Giang: Có gửi thiệp hồng cho bạn ấy một suất không?
Quan Nhất Hòa: Gửi hết, ai không ghét tôi thì kiếm được tiền mừng, ai ghét tôi thì cho họ tức chết.
Trần Mộ Giang: Kỳ tài kinh doanh.
Quan Nhất Hòa: Vài trăm triệu vào tay ngay.
Trần Mộ Giang: Chia tôi một nửa không?
Quan Nhất Hòa: Cho cậu tất. Chị đây không thiếu chút tiền lẻ đó.
Trần Mộ Giang: Đưa tôi tiền mua con DB10 là được rồi, còn lại là của cháu dâu thứ hai hết.
Quan Nhất Hòa: Chậc chậc, ghen tị với cô cháu dâu tương lai quá đi mất.
Có vẻ như vì nhiệt độ của tin đồn chưa giảm nên hai người lại quay về trạng thái trêu chọc nhau như trước, thế là ngày thứ ba cô chủ động nhắn cho Trần Mộ Giang.
Cũng là một tấm ảnh chụp màn hình, trong ảnh là bài đăng hóng biến về mối quan hệ của hai người trên Tiểu Hồng Thư, lượt like khá cao.
Bài viết soi ra chiếc áo khoác len trên đùi Quan Nhất Hòa trong bức ảnh chụp chung nghi vấn là của Trần Mộ Giang.
Quan Nhất Hòa: [Ảnh chụp màn hình].
Trần Mộ Giang: Đúng là của tôi mà.
Quan Nhất Hòa: Đính chính cái búa ấy.
Trần Mộ Giang: Cô giáo Quan chẳng từng bảo “Tôi đăng việc của tôi, họ nói gì là việc của họ” sao?
Đọc lại mấy dòng này, Quan Nhất Hòa chợt nhớ ra: Lúc đó cô còn hơi bực mình, thầm trách Trần Mộ Giang sao lại vẽ chuyện đăng thêm cái ảnh chụp chung đó làm gì. Nhưng nghĩ lại, bức ảnh đó quả thực chứng minh được vài điều và cũng chỉ chụp có một lần đó, biết đâu lúc đăng người ta cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế.
Vậy là cô thu lại tính khí nóng nảy.
Quan Nhất Hòa: Cô giáo Quan đi bận việc đây, 886 (bye bye).
Trần Mộ Giang: Không phải bảo lười đọc bình luận sao?
Quan Nhất Hòa: Điện thoại nghe lén, tự động đề xuất đấy.
Trần Mộ Giang: Cô giáo Quan bị nghe lén thấy tên tôi à?
Quan Nhất Hòa: Là tên tôi nhé. [Đáng yêu].
Trần Mộ Giang: Mỗi sáng thức dậy đều phải hô một lần “Cố lên, Quan Tiểu Hòa” hay gì?
Quan Nhất Hòa: [Ngón tay cái].
Đọc đến đây, Quan Nhất Hòa không nhịn được bật cười.
Phần lịch sử trò chuyện còn lại cô chỉ lướt sơ qua, không xem kỹ nữa.
Nói chuyện với Trần Mộ Giang cũng thú vị phết, nhưng cái kiểu nói năng cà lơ phất phơ, chém gió thành bão của anh nghe nhiều cũng thấy hơi ngán.
Thế là ngay giây tiếp theo, Quan Nhất Hòa chuyển sự chú ý sang việc khác.
Ngày mai cô phải đi ngoại tỉnh chụp hình, hành lý còn chưa soạn. Liếc nhìn đồng hồ, con số hiển thị ngày mới hôm nay của cô bắt đầu sớm một cách bất thường nên cô lại lên cơn lười.
Chủ yếu là vì cái nệm giá sáu con số này nằm êm quá, chưa kể còn một lý do không thể ngó lơ…
Mỗi ngày tỉnh dậy, nghĩ đến việc mình đã trở về trạng thái độc thân, cô lại cảm thấy cả cơ thể bị xâm chiếm bởi niềm hân hoan tột độ, người cứ lâng lâng nhẹ bẫng trôi giữa thế gian này, tự do tự tại, chẳng bị bất cứ thứ gì trói buộc.
Quan Nhất Hòa trở mình, vừa định ngủ nướng thêm giấc nữa thì điện thoại rung lên.
Cô nheo mắt, nhìn thấy tên người gọi đến thì hơi bất ngờ.
Cô ung dung bắt máy, giọng điệu quen thuộc đến mức chính cô cũng không nhận ra: “Gì đấy?”
Đầu dây bên kia cười khẽ: “Cháu dâu thứ hai hôm nay dậy sớm thế?”
“Tin vịt thôi, đã bảo là tin vịt rồi mà, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ.” Cô đảo mắt rồi cong môi cười: “Thầy Trần còn chẳng biết tôi dậy hay chưa mà đã gọi tới sao? Không sợ làm phiền tôi hả.”
“Chúng ta không phải họ hàng sao? Đâu ra nhiều quy tắc thế.”
“Vai vế loạn cào cào cả lên…” Cô cười mắng rồi đổi giọng nghiêm túc hơn chút: “Sao thế? Mới sáng sớm lại lên hot search à?”
Đầu bên kia vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng tán gẫu với cô: “Sáng sớm gì? Tôi dậy được ba tiếng rồi.”
“Cậu phiền thật đấy, Trần Mộ Giang.” Cô không khách khí phũ luôn: “Nếu muốn cưa cẩm tôi thì nhắc nhở cậu một chút, tuyệt đối đừng gọi điện cho tôi trước giờ buổi trưa.”
Anh cười một tràng, sau đó hỏi cô: “Thế gọi giờ nào thì tiện? Buổi chiều?”
“Chiều có thể phải làm việc.”
“Buổi tối?”
“Tối có khi phải đi tiệc tùng xã giao.”
“Nửa đêm?”
“Nửa đêm chắc chắn là đi ngủ rồi.”
“Trong mơ?”
“Vào tận trong mơ rồi mà còn gọi điện á? Làm cái gì khác đi chứ, có tiền đồ chút đi nào.”
“Ha ha ha ha ha.”
Trần Mộ Giang cười đến mức không thở nổi, mãi không dừng được.
Quan Nhất Hòa nhíu mày, nửa hờn dỗi nửa mất kiên nhẫn: “Đừng cười nữa thầy Trần, thời gian của tôi quý báu lắm, cười nữa là tính phí đấy.”
“Tiểu Quan bảo ngày mai chị đi Sa Đô à?”
“Ừ.”
Quan Nhất Hòa cảm thấy cơn buồn ngủ đã bay sạch, bèn kẹp điện thoại vào vai, xoay người bước xuống giường.
Cô vừa đi về phía nhà vệ sinh, vừa ậm ừ nghe Trần Mộ Giang nói. Anh bảo anh từng quay phim ở Sa Đô, ở đó nửa năm nên biết rất nhiều quán ăn địa phương ngon, muốn giới thiệu cho cô.
Cô lười nhác hỏi: “Có quán rượu không?”
Anh cười khẽ: “Loại nào? Vang, trắng hay rượu ngoại?”
“Tôi không kén, có cồn là được.” Cô ngáp một cái: “À, tôi không uống rượu sake, không uống soju.”
“Sao ngon bằng rượu trắng được nhỉ?”
“Cái đó là chắc chắn rồi.”
Trần Mộ Giang bảo quán rượu cũng có, nhưng anh phải hỏi trợ lý xem tên cụ thể là gì, nói xong hình như quay sang trao đổi với người bên cạnh.
Thấy vậy, Quan Nhất Hòa ngắt lời anh: “Thôi khỏi, tôi đi có hai ba ngày, chắc cũng chẳng rảnh mà uống.”
Ngừng một chút, cô lại buông một câu trôi chảy: “Lần sau nếu hai ta tình cờ gặp nhau ở Sa Đô thì cậu mời tôi sau.”
Trần Mộ Giang trả lời rất nhanh, tự nhiên nhẹ nhàng: “Không thành vấn đề.”
“Quân tử nhất ngôn nhé? Tôi ghi vào phần ghi chú rồi đấy.”
“Ghi chú?”
Quan Nhất Hòa lại ngáp một cái, cô gái trong gương mặt không biểu cảm, nhưng lời trêu chọc cứ thế tuôn ra không cần suy nghĩ: “Thầy Trần hiện tại trong ghi chú Wechat của tôi là: Trần Mộ Giang, uống rượu ở Sa Đô.”
Trần Mộ Giang có vẻ chưa phản ứng kịp.
Cô nói thêm: “Cậu cung gì? Sinh ngày bao nhiêu, để tôi thêm vào luôn.”
Lần này thì đại minh tinh hiểu ý cô rồi.
Thế là trong ống nghe lại vang lên một tràng cười nữa.
Quan Nhất Hòa thầm nghĩ: Lần sau nói chuyện với cậu ta, mình phải thu phí thật, hiệu quả hơn đi gặp bác sĩ tâm lý nhiều.
Đại minh tinh chắc là cảm nhận được thái độ qua loa của cô, cười xong thì dặn dò cô chú ý an toàn theo đúng thủ tục rồi cúp máy.
Còn về mấy cái nhà hàng anh nói trong điện thoại, Quan Nhất Hòa chẳng nhớ nổi cái tên nào.
–
Chị Phi được nhắc đến là ca sĩ Vương Phi.
Nhắn nhủ trước một chút: Hai chương tiếp theo đều sẽ có tình tiết nữ chính tương tác với những chú “cá” khác.
Ngoài ra: Cái đoạn “Trần Mộ Giang, uống rượu ở Sa Đô” và “Cậu cung gì? Sinh ngày bao nhiêu, để tôi thêm vào”, chính là kỹ năng trấn phái của dân chuyên “nuôi cá” đấy. Cụ thể là ghi thẳng nội dung cuộc trò chuyện gần nhất cùng với cung hoàng đạo, ngày sinh vào phần ghi chú tên danh bạ, để lần sau nhìn vào là nhớ ra ngay bối cảnh (tránh bị nhầm lẫn với người khác).