Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 19

Quan Nhất Hòa không phải có ý làm lơ chuyện với Trần Mộ Giang.

Lịch trình của cô ở Sa Đô quá kín mít, ngày nào mở mắt ra hay trước khi đi ngủ thì bầu trời cũng đều tối đen như mực.

Trần Mộ Giang có nhắn cho cô một lần giữa chừng. Lúc đó cô đang bận tối mắt tối mũi, lựa mãi trong đống tin nhắn, nể tình anh là trai đẹp siêu cấp nên mới trả lời qua loa vài chữ rồi lại cắm đầu vào việc, thậm chí còn quên béng việc xem lại tin anh nhắn lại.

Đợi đến khi cô được thở ra một hơi, còn chưa kịp nhớ tới Trần Mộ Giang thì sự chú ý đã dời qua một nhân vật không ngờ tới.

Công việc kết thúc, cô đăng một bài viết lên vòng bạn bè, kèm định vị theo thủ tục, ngay giây sau thì nhận được tin nhắn của Lý Hoa.

Lý Hoa: Đàn chị, chị đang ở Sa Đô à?

Quan Nhất Hòa: A, đúng rồi.

Lý Hoa: [Định vị].

Lý Hoa: Em cũng đang ở đây.

Quan Nhất Hòa: Ha ha ha, trùng hợp thế?

Lý Hoa: Vâng, chị xong việc chưa? Để em mời chị đi ăn.

Quan Nhất Hòa thật sự bất ngờ trước lời mời của Lý Hoa.

Bởi lẽ thời đại học, tính cách anh ta cũng y hệt vẻ bề ngoài, bí ẩn và có chút xa cách lạnh lùng, người chủ động luôn là cô.

Hôm gặp lại dù nói chuyện mặt đối mặt rất vui vẻ, nhưng tiệc tàn cô chẳng nhận được tin tức gì từ anh ta nên cô mặc nhiên cho rằng Lý Hoa vẫn bị động như ngày xưa.

Nhưng hôm nay anh ta lại nhiệt tình một cách khó hiểu. Nghe Quan Nhất Hòa bảo ngày mai sẽ bay về Hải Đô, anh ta liền chủ động hỏi cô có muốn ở lại thêm vài ngày không, anh ta có thể đưa cô đi dạo quanh Sa Đô.

Vốn dĩ cô cũng định thư giãn thêm chút ở thành phố nhiệt đới này, thấy thế liền đổi vé máy bay luôn. Nhưng khi cô còn định tán gẫu thêm vài câu với Lý Hoa thì đối phương lại bắt đầu trả lời kiểu câu được câu chăng, qua vài hiệp cô cũng lười kiếm chuyện để nói.

Ban đầu hai người hẹn hôm sau đi ăn, kết quả cô mải chơi với mấy đứa nhỏ trong đoàn cùng ở lại, vui quá đà nên lỡ quên khuấy mất cái hẹn với Lý Hoa.

Lúc sực nhớ ra thì đã không kịp đến nhà hàng đã hẹn, cô vội bịa đại một lời nói dối, bảo là đang làm móng, hỏi anh ta xem có thể gặp trễ chút được không.

Lý Hoa ban đầu bảo đợi được, sau đó giờ giấc cứ dời đi dời lại, tốc độ trả lời của anh ta ngày càng chậm. Quan Nhất Hòa cũng chẳng chắc bên mình chơi đến mấy giờ, đang lúc do dự có nên qua tìm Lý Hoa hay không thì đối phương chủ động bảo: Hay là để mai gặp nhé.

Quan Nhất Hòa lập tức không vui. Một là cô cảm thấy hình như mình ảo tưởng rồi, Lý Hoa có nhiệt tình hơn trước nhưng cũng chỉ chút xíu thôi. Thái độ này khiến cô cảm giác anh ta chịu gặp mặt chỉ vì nể tình đồng môn cùng làm trong giới giải trí, chứ chẳng phải có ý gì với cô. Hai là, xưa giờ chỉ có cô quyết định chuyện gặp hay không, làm gì có chuyện để đàn em sắp xếp cơ chứ?

Thế là cô gửi tin nhắn thoại qua: “Cậu buồn ngủ rồi à?”

Lần này đối phương trả lời nhanh bất ngờ, còn hiếm hoi nói một tràng dài. Anh ta bảo: “Không phải đâu, em thấy giờ cũng muộn rồi, gặp nhau cũng chẳng chơi được bao lâu. Để mai gặp đàng hoàng thì sẽ thoải mái hơn, đàn chị thấy sao?”

Lý Hoa nói vậy làm Quan Nhất Hòa mát lòng mát dạ hẳn. Cô không vội trả lời ngay mà chuyển tin nhắn thoại thành văn bản, chụp màn hình gửi vào hội chị em, báo cáo tiến độ theo thời gian thực.

Quan Nhất Hòa: [Ảnh chụp màn hình].

Lâm Thù Nghiêu: Tự nhiên lại tâm lý gớm.

Quan Nhất Hòa: Vẫn hơi khó đoán, y như hồi xưa.

Văn Nhược Liễu: Chính vì mày mãi không đoán được nó nên mới nhớ mãi không quên đấy.

Quan Nhất Hòa: Cũng đúng ha.

Quan Nhất Hòa: Bao nhiêu năm rồi, cậu ta đến một bài viết cũng ít đăng, tao chưa từng thấy cậu ta yêu đương bao giờ.

Quan Nhất Hòa: Làm tao tò mò chết đi được, muốn nghiêm túc so chiêu một trận xem sao.

Lâm Thù Nghiêu: Nghiêm túc giao phối một trận thì có.

Quan Nhất Hòa: [Mặt cười] Đừng có toạc móng heo ra thế chứ?

Lâm Thù Nghiêu: [Nhún vai] Đều là động vật cả, diễn cái gì mà diễn.

Quan Nhất Hòa vừa xem điện thoại vừa cười, thấy thông báo có lượt thích mới trên Moments, cô bấm vào xem thử, phát hiện là Lý Tu Trạch.

Cô nhướng mày, rồi không kìm được mà bĩu môi một cái.

Cô chia tay bằng thái độ rất kiên quyết, Lý Tu Trạch đương nhiên không níu kéo nữa, còn buông lời cay đắng rằng chia tay là tuyệt giao, sống chết không qua lại.

Cô thèm vào mà để tâm mấy chuyện này. Từ trước đến giờ cô chưa từng xóa nick bạn trai cũ, hai bên buông bỏ xong thì vẫn làm bạn được. Lý Tu Trạch muốn sao thì tùy anh ta, cô chẳng buồn quan tâm xem anh ta có xóa cô hay chưa.

Có điều, cái kiểu miệng nói cứng nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn này của anh ta không làm cô bất ngờ. Cô đâu có ngốc, cô biết anh ta không muốn chia tay, nhất thời chắc chắn chưa buông bỏ được.

Nhưng cô thì mặc kệ thật sự. Tình cảm giữa cô và Lý Tu Trạch về giai đoạn sau đối với cô mà nói là tiêu hao nhiều hơn nhận lại, nên chia tay chưa được mấy ngày cô đã nhẹ nhõm hoàn toàn. Hiện tại, “hơi bất ngờ” là cảm xúc lớn nhất cô dành cho mối tình này rồi.

Cảm thán cho bạn trai cũ được đúng hai giây, cô vui vẻ chốt lịch hẹn mới với Lý Hoa, sau đó ngẩng phắt đầu lên, cười lớn nâng ly rượu.

Hôm sau, bên lề đường.

Quan Nhất Hòa ngó lơ những ánh mắt tò mò như có như không của người qua đường, tay bấm điện thoại lia lịa, sắc mặt chẳng mấy vui vẻ.

Lý Hoa đến muộn, và cô cực kỳ không hài lòng. Tin nhắn của anh ta cô lười chẳng thèm trả lời, thay vào đó lại đang mải mê xả nghiệp từng dòng một trong nhóm chat hội chị em.

Ngay cả khi bóng dáng Lý Hoa từ từ xuất hiện trong tầm mắt, cô vẫn tranh thủ từng giây từng phút gửi nốt dòng tin nhắn than phiền cuối cùng cho bạn bè.

Cô bỏ điện thoại xuống, Lý Hoa vừa khéo đi tới trước mặt. Cô nghiêng đầu, công khai nhìn anh ta chằm chằm từ đầu đến chân, không nói một lời.

Trong vài giây đối mắt ngắn ngủi ấy, hoạt động tâm lý của cô đã có sự thay đổi ngoạn mục.

Cô nghĩ: Haizz, mẹ kiếp, mình vẫn cứ là “nuốt” trôi cái nhan sắc này, thôi bỏ đi.

Thế là cô bật cười, giọng nói trở nên dịu dàng hẳn: “Kẹt xe hả?”

Lúc này Lý Hoa mới lộ ra chút biểu cảm ngại ngùng, anh ta đút tay túi quần cười: “Ừ.”

Anh ta rút thuốc lá đưa cho cô: “Hút không?”

Cô nhận lấy, hai người vừa hút thuốc vừa tản bộ đến nhà hàng.

Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ. Dù phần lớn thời gian là Quan Nhất Hòa khơi chuyện, nhưng Lý Hoa cũng biết cách tung hứng để không khí không bị chùng xuống.

Để tiêu thực sau bữa ăn, hai người lại tiếp tục đi dạo, vừa đi vừa bàn xem có nên làm thêm ly nữa không.

Hai người giữ khoảng cách không xa không gần, sánh vai bước đi. Cười nói mấy chục phút trôi qua mà vẫn chưa tìm được quán rượu nào ưng ý cả đôi bên, chỗ thì không gian chưa tới, chỗ thì xếp hàng quá lâu.

Nhìn nhau ngơ ngác một hồi, Quan Nhất Hòa hỏi Lý Hoa: “Giờ sao đây?”

Lý Hoa nói: “Hay là mua rượu về qua khách sạn em thuê để uống.”

Nếu là người đàn ông khác nói câu này, Quan Nhất Hòa thừa hiểu ý đồ là gì. Nhưng lúc này, cô thực sự không đoán được Lý Hoa có ý gì khác hay không, bởi anh ta thể hiện quá mức nghiêm túc, khiến cô chẳng có chút không gian nào để nghĩ lệch lạc.

Cô đáp: “Cũng không phải là không được, có điều phải xách rượu về hơi lích kích.”

“Có thể gọi ship mà.”

“Cũng đúng ha.” Cô cười: “Chị có thể pha rượu cho cậu, cậu uống Cointreau pha sữa bao giờ chưa?”

Hai người cứ thế vừa đi vừa bàn chuyện pha chế, lượn lờ trên phố thêm hơn nửa tiếng đồng hồ.

Quan Nhất Hòa cảm thấy cứ đi mãi mà không chốt được địa điểm cũng không ổn, cô bèn hỏi lại: “Thế về khách sạn cậu uống nhé? Phòng cậu có loa không?”

Cô mỉm cười tự nhiên: “Chị không thích uống rượu chay, nhất định phải có nhạc mới được.”

Lý Hoa gật đầu bảo có, nét mặt vẫn điềm đạm không đổi.

Quan Nhất Hòa và Lý Hoa ngồi trên ghế sofa trong phòng khách sạn của anh ta, mỗi người chiếm một góc vững vàng ở sofa, anh một ngụm tôi một ngụm, uống từ mười giờ tối đến tận hai giờ sáng.

Không có lấy một chút dấu hiệu mờ ám nào.

Ngoại trừ việc Lý Hoa sau khi có chút hơi men thì nói nhiều hơn hẳn, còn lại hai người vẫn cư xử bình thường như mọi khi. Chủ đề câu chuyện xoay quanh cuộc sống, công việc và một chút về âm nhạc.

Có mấy lần Quan Nhất Hòa đã hơi buồn ngủ, nhưng Lý Hoa lại chủ động lái sang những chủ đề cô hứng thú, làm cô đành nuốt lời tạm biệt vào trong.

Đồng hồ điểm ba giờ sáng, Quan Nhất Hòa vừa lơ đễnh nghĩ: Cũng may cậu ta không quá nhạt nhẽo, nếu không đêm nay đúng là phí thời gian, coi như đi gặp bạn học cũ vậy.

Giây tiếp theo, khi hai người nhắc đến một cô ca sĩ nhỏ cũng tốt nghiệp Nhạc viện Hải Đô, Lý Hoa bỗng nhiên tiết lộ với cô rằng, cô ca sĩ đó là bạn gái cũ của anh ta.

Lần này thì Quan Nhất Hòa tỉnh cả ngủ: Có biến!

Lại còn là chuyện bát quái của Lý Hoa, người có đời sống tình cảm luôn bí ẩn tột độ.

Mắt cô sáng rực lên, xích lại gần phía Lý Hoa hơn một chút, xúi giục anh ta kể thêm. Ban đầu Lý Hoa chỉ cười, sau đó dưới sự công kích không ngừng của cô, anh ta đành khai hết tình sử của mình ra.

Cô nghe mà say sưa, thậm chí có phần kinh ngạc. Tình sử của Lý Hoa phong phú hơn cô dự đoán nhiều, có thể nói là chơi bời cũng rất “ác liệt”, khác xa với vẻ ngoài lãnh đạm cấm dục của anh ta.

Anh ta kể đứt quãng, thi thoảng cô lại chêm vào vài câu trêu chọc. Anh ta hỏi ngược lại cô, cô cũng chọn lọc vài chuyện để kể.

Tiếp đó, cô tự nhiên nhắc đến chuyện hồi đại học cô từng có ý với anh ta nhưng cuối cùng lại chẳng đi đến đâu.

Lý Hoa bỗng trừng to mắt, trông có vẻ như bị sốc thật sự. Anh ta ngẩn ra một lúc, sau đó nói: “Chị… sao chị biết là em biết chuyện chị thích em?”

Câu nói hơi lủng củng, nhưng Quan Nhất Hòa nghe hiểu, cô cũng hơi ngớ người: “Hả? Sao chị lại không biết chứ? Hồi đó hai đứa mình chẳng phải đã nói toạc ra rồi sao?”

Ký ức của Quan Nhất Hòa dần dần ùa về theo lời kể. Dù không nhớ rõ từng chi tiết, nhưng cô dám chắc chắn rằng lúc đó cô đã bày tỏ thiện cảm với Lý Hoa rất trực tiếp. Và Lý Hoa đã bảo rằng tạm thời anh ta chưa muốn yêu đương, hai người còn vui vẻ đi ăn một bữa, ăn xong cô liền hất tóc “move on” luôn.

Sau đó thì “move” sang người đàn ông khác…

Nghĩ xa quá rồi. Quan Nhất Hòa vội kéo suy nghĩ về hiện tại, cô cũng trợn mắt nhìn lại: “Chúng ta còn đi ăn một bữa cơm mà, em mời chị, bảo là cảm ơn chị đã tặng đồ cho em.”

Đúng vậy, hồi đó nghe nói anh ta ngủ không ngon, ngày hôm sau cô đã chạy đến phòng đàn tặng anh ta nút bịt tai và melatonin.

Càng nhớ lại cô càng khẳng định chắc nịch: “Ngay cái nhà hàng ở đường Tương Dương Nam ấy, nhớ không?”

Lý Hoa kinh ngạc đến mức không thốt nên lời: “Em không nhớ gì cả…”

Anh ta hỏi đi hỏi lại cô để xác nhận: Chị không lừa em đấy chứ?

Biểu cảm của anh ta chọc cô cười ngặt nghẽo: Đương nhiên là không rồi.

Cô còn tả lại chính xác vị trí hai người ngồi trong nhà hàng hôm đó.

Lý Hoa trông như người mất trí nhớ, vừa cười vừa lắc đầu, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Quan Nhất Hòa mỉm cười nheo mắt nhìn anh ta, nhấp một ngụm rượu.

Đột nhiên anh ta ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú và nói: “Nhưng chị biết không? Cái nút bịt tai đó thì em nhớ, đến giờ em vẫn còn giữ.”

Cô thể hiện sự ngạc nhiên vừa đủ: “Thật hay đùa đấy?”

Anh ta gật đầu, vẻ mặt chân thành bảo là thật.

Cô tiếp tục cười, im lặng uống thêm rượu.

Tiếng nhạc R&B với nhịp trống ngẫu hứng vang vọng khắp phòng. Quan Nhất Hòa ngồi khoanh chân bên cạnh Lý Hoa, miệng khẽ ngân nga theo giai điệu.

Cô nghe thấy người bên cạnh hỏi, tại sao hồi đó lại thích em.

Cô quay đầu nhìn, hào phóng đáp: “Thì thích cái gu của em chứ sao.”

Như nhớ ra điều gì, cô cười híp mắt: “Hồi đó em từ chối chị, để đánh lạc hướng bản thân nên chị đã thích một người khác, kết quả là dây dưa với người đó mãi không dứt. Gã cũng biết em đấy, biết chị vì em nên mới tìm đến gã.”

Lý Hoa hơi trừng mắt, không nói gì thêm.

Căn phòng lại chìm vào yên lặng, kim đồng hồ chỉ bốn giờ sáng.

Quan Nhất Hòa uống rượu nên thấy rất buồn ngủ, nhưng hơi men chỉ khiến cô hưng phấn nhẹ, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, vì vậy cô nghe rất rõ lời Lý Hoa nói.

Anh ta hỏi: “Thế còn bây giờ thì sao?”

Cô quay lại nhìn anh ta: “Bây giờ sao là sao?”

Anh ta im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Bây giờ còn thích em không?”

Cô xoay hẳn người qua, ngồi đối diện với anh ta, hai chân chạm vào nhau.

Cô chẳng hề có chút ngại ngùng hay mất tự nhiên nào, ngược lại còn nhìn chằm chằm anh ta, nghiêng đầu rồi nói thẳng: “Ừ, hiện tại em vẫn là gu của chị. Nhưng chị vừa mới chia tay, không muốn yêu đương gì cả. Với lại em bây giờ chắc cũng đâu muốn yêu đương đúng không?”

Căn phòng tĩnh lặng trong một giây, rồi cô nghe thấy anh ta khẽ mở lời.

“Lại đây.”

Cô rướn người tới, và hai người hôn nhau.

Chương sau vẫn sẽ có sự xuất hiện của bé cá nữa nha, nhưng không nhiều đâu.

Anh Trần cũng sẽ lên sóng. Ngoài ra thì bé cá trong ao của anh Trần cũng sắp lên sàn rồi đó.

Bình Luận (0)
Comment