Quan Nhất Hòa ngồi trên người Lý Hoa, trao cho anh ta nụ hôn sâu nóng bỏng.
Vài phút sau, cô nheo mắt, giấu nhẹm sự tỉnh táo nơi đáy mắt đi, hai tay thoăn thoắt lật một cái cởi phăng chiếc áo trên người ra.
Cô ghé sát mặt vào Lý Hoa, đối phương lập tức định hôn tiếp, nhưng cô hơi lùi lại, giọng nũng nịu thì thầm: “Lên giường đi.”
Hai người ngã xuống giường.
Sau một hồi th* d*c, Quan Nhất Hòa cảm thấy có gì đó không ổn, cô lập tức nhổm người dậy, chống tay lên người Lý Hoa hỏi: “Bao đâu?”
Lý Hoa đã sắp không chịu nổi nữa, bảo là thôi không đeo đâu.
Vẻ mơ màng trên mặt Quan Nhất Hòa lập tức bay biến một nửa, nhưng trong lòng vẫn thấy ngứa ngáy, thế là cô nửa làm nũng nửa ra lệnh: “Trong túi chị có, chị mua rồi.”
Lý Hoa dỗ dành cô, bảo rằng đang đà này không dừng lại được.
Quan Nhất Hòa không chịu.
Nếu là bạn giường lâu năm, sau khi xem báo cáo khám sức khỏe và tính ngày an toàn, thi thoảng cô có thể chấp nhận không dùng bao.
Nhưng Lý Hoa… nói dễ nghe thì là “bạch nguyệt quang” năm xưa, nhưng bao nhiêu năm không gặp, ai biết anh ta có sạch sẽ không? Liệu có đảm bảo là cho ra ngoài không?
Tưởng cô là Bồ Tát sống thật chắc?
Lý Hoa vẫn đang cố dỗ ngon dỗ ngọt rằng anh sẽ không để phụ nữ mang thai đâu, Quan Nhất Hòa trong lòng đã đảo mắt khinh bỉ cả tỷ lần, vẻ lạnh lùng hiện rõ trên mặt chẳng thèm che giấu.
Giọng cô vẫn nhẹ nhàng nhưng động tác lại kiên quyết, trực tiếp lùi về vị trí an toàn.
Tuy nhiên, cô vẫn uốn éo chậm rãi trên người anh ta, thỉnh thoảng lại cọ nhẹ qua.
Cô cười lả lơi, thì thầm những lời ướt át bên tai anh ta, chẳng mấy chốc đã dùng tay giúp anh ta giải quyết vấn đề.
Thời gian ngắn hơn cô dự đoán khá nhiều, sau khi giải tỏa xong Lý Hoa có vẻ hơi ngượng, giải thích với cô là do lâu lắm rồi không làm.
Quan Nhất Hòa chẳng quan tâm anh ta nói gì, lửa tình tắt ngấm, cơn buồn ngủ ập đến như vũ bão.
Lý Hoa ôm lấy cô, muốn cô ở lại, nhưng cô bảo không tẩy trang thì không ngủ được.
Lý do không thể phản bác, hoặc cũng có thể do Lý Hoa cũng buồn ngủ rũ ra rồi nên anh ta không nài nỉ nữa, cùng cô mặc lại quần áo rồi gọi xe giúp cô.
Taxi còn một phút nữa là đến dưới sảnh khách sạn, cô ăn mặc chỉnh tề mở cửa định đi, giây cuối cùng quay đầu lại, kéo Lý Hoa đến hôn chụt một cái.
Cô nói: “Đàn em à, về Hải Đô gặp nhé.”
Anh ta gật đầu.
Cửa phòng đóng lại, nụ cười trên môi cô vụt tắt trong tích tắc.
Cô thầm nghĩ: Kèo này bỏ.
Trong lúc đợi máy bay, Quan Nhất Hòa kể lại toàn bộ buổi tối với Lý Hoa trong nhóm chat hội chị em.
Văn Nhược Liễu và Lâm Thù Nghiêu cười muốn tắt thở.
Văn Nhược Liễu: Thế túm lại là hai người, một đứa thì mua bao, một đứa thì dọn cỏ sạch sẽ, xong rồi ngồi cách nhau nửa mét, huynh đệ tình thâm uống rượu từ mười giờ đến ba giờ sáng?
Quan Nhất Hòa: Bốn giờ sáng.
Lâm Thù Nghiêu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Văn Nhược Liễu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Quan Nhất Hòa: Tao cạn lời luôn á.
Quan Nhất Hòa: Hắn ta đúng là lẳng lơ ngầm thật sự. Tao sờ một cái, trụi lủi luôn.
Quan Nhất Hòa: Tao mới tính, thế sáu tiếng trước đó hắn diễn cái quần gì không biết? Làm lẹ cho xong không được à?
Quan Nhất Hòa: Lại còn bày đặt ngắm sao thưởng nguyệt, văn với chả vở.
Quan Nhất Hòa: Làm tao nhớ tới ông đạo diễn đại tài nào đó ghê.
Hai cô bạn trêu lại cô: Chẳng phải mày cũng giả bộ đoan trang chính chuyên đấy thây.
Quan Nhất Hòa cảm thấy oan uổng vô cùng.
Quan Nhất Hòa: Ơ hay, ít nhất hắn cũng phải xích lại gần tao chứ.
Quan Nhất Hòa: Hắn mà bật đèn xanh một cái là tao lao vào hôn luôn rồi chứ ai rảnh đâu mà nói nhiều.
Quan Nhất Hòa: Ai mà muốn lãng phí thời gian chứ.
Quan Nhất Hòa: Trước bốn giờ sáng, hắn ngồi còn nghiêm chỉnh hơn cả tao lúc nghe giảng hồi cấp 2.
Quan Nhất Hòa: Đã thế cuối cùng còn không ngủ được!
Quan Nhất Hòa: Nghĩ tới là thấy bực.
Hội bạn lại được một tràng cười hả hê.
Quan Nhất Hòa ngủ một giấc dậy vẫn cảm thấy tối qua lãng phí quá nhiều thời gian và sức lực. Rõ ràng là chuyện có thể nói toạc ra được, cô ghét nhất là kiểu người cứ thích vòng vo tam quốc.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Qua đêm nay, tấm màn bí ẩn của Lý Hoa đã bị xé toạc hoàn toàn, không còn sự tò mò, cô cũng chẳng còn cảm giác nhớ mãi không quên nữa.
Máy bay cất cánh rồi hạ cánh, trong đầu cô đã sạch bóng cái tên Lý Hoa.
Trong lúc đợi lấy hành lý ký gửi, Quan Nhất Hòa lướt vòng bạn bè xem tin tức.
Cô xem kiểu cưỡi ngựa xem hoa, bấm vào tấm ảnh chụp tiệc tùng của một người bạn con cậu ấm nào đó, thấy anh chàng đẹp trai đang cười nhạt ở chính giữa trông quen mắt cực kỳ.
Lúc này cô mới nhớ ra anh chàng đẹp trai này mấy hôm trước có nhắn tin cho cô, cô bận trăm công nghìn việc nên chỉ trả lời vài chữ rồi quên béng mất.
Cô mở khung chat với trai đẹp Trần Mộ Giang ra, bất ngờ phát hiện anh vẫn chưa trả lời lại.
Mặc dù tin nhắn cô gửi đi cũng chẳng có nội dung gì để đáp lại, nhưng trước đó anh thể hiện khá rõ là có ý với cô, giờ lại im hơi lặng tiếng khiến tính hiếu thắng của cô trỗi dậy.
Hơn nữa giờ cô đang độc thân, muốn tán ai thì tán, muốn thả thính ai thì thả.
Nghĩ là làm, cô gọi thẳng cho Trần Mộ Giang.
Đầu bên kia không nghe máy, cô kiên nhẫn đợi đến khi điện thoại tự ngắt, sau đó không gửi thêm bất cứ tin nhắn nào.
Vài phút sau, Trần Mộ Giang nhắn tin lại.
Trần Mộ Giang: Sao thế?
Quan Nhất Hòa: Sao cậu không nghe điện thoại của tôi?
Trần Mộ Giang: Tôi luôn khắc ghi chỉ thị của cô út mà.
Trần Mộ Giang: Sáng, chiều, tối, nửa đêm, trong mơ đều không được gọi điện cho cô ấy.
Quan Nhất Hòa: Giờ lại là cô út rồi?
Trần Mộ Giang: Cháu dâu thứ hai cũng được hả.
Trần Mộ Giang: Hay vẫn là tin vịt?
Quan Nhất Hòa bấm gọi lại.
Bên kia vừa bắt máy, cô đã mở lời: “Vị trí số một vẫn là cậu, đừng vội.”
“Phá vỡ gông cùm đạo đức khó khăn thế à?”
“Gông cùm đạo đức thì tháo rồi, nhưng áp lực từ fan của cậu thì gánh lên vai đây.”
Trần Mộ Giang cười trầm thấp ở đầu dây bên kia.
Anh hỏi cô: “Về Hải Đô rồi?”
Cô đáp: “Ừ, đang đợi lấy hành lý.”
“Cuộc gọi này là để báo cáo lịch trình đấy à?”
Cô phớt lờ câu hỏi của anh, chuyển chủ đề: “Cậu quen Thẩm Luân không?”
“Có, chị cũng quen hả?”
“Quen trong cái kèo với Giang Sa.”
“Ồ, cậu ta đẹp trai phết đấy.”
“Ừ, kèo của hắn lúc nào cũng có mấy em gái xinh tươi.”
Ví dụ như bữa tiệc tối qua chẳng hạn.
Quan Nhất Hòa nhìn mấy tấm ảnh chụp chung đó, thấy có mấy cô hotgirl mạng nhan sắc chẳng kém gì minh tinh, mà theo cô biết thì một trong số đó từng hẹn hò chớp nhoáng với vài nam diễn viên điển trai rồi.
Trần Mộ Giang cười ha hả, giọng nói mang theo chút đùa cợt: “Không phải báo cáo mà là kiểm tra đột xuất đấy hả?”
“Nửa ngày trôi qua, đủ thời gian cấn bầu hai đứa con rồi, tôi kiểm tra cái nỗi gì?” Quan Nhất Hòa tỏ ra vô cùng khó hiểu, sau đó xoay chuyển mũi dùi: “Cái này là hưng sư vấn tội.”
Đầu bên kia lại không trả lời thẳng câu hỏi của cô: “Chỉ đủ mang bầu hai đứa thôi á?”
“Thế cậu mang được mấy đứa?”
“Tô chịu thôi, vợ tin đồn ơi.” Anh cười khẽ: “Không có chức năng đó.”
Quan Nhất Hòa hừ một tiếng, không đáp.
Trần Mộ Giang trêu cô: “Không tiếp tục hỏi tội nữa à?”
Cô giả vờ nghiêm nghị: “Cô út khuyên cậu nên sống lành mạnh đi.”
“Chị cũng biết mà, lời bề trên nói toàn vào tai này ra tai kia, nhưng lời vợ mình nói thì lại khác.”
“Nói cho cậu biết nhé, cháu ruột tôi còn chả buồn quản, cậu nghĩ chồng thì tôi thèm quản chắc?”
“Thế chị đúng là người vợ hoàn hảo rồi, cô giáo Quan.”
Cô dùng giọng điệu khoa trương: “Hèn chi thầy Trần ế bền vững, hóa ra là có gu thế này.”
Thầy Trần lại bắt đầu cười.
Nói chuyện một hồi, Quan Nhất Hòa thấy hành lý của mình từ từ trôi ra trên băng chuyền, bèn bảo Trần Mộ Giang là cô sắp cúp máy.
Trần Mộ Giang không vội chào tạm biệt, ngược lại thu bớt giọng điệu cợt nhả, hỏi cô có ai đón chưa.
Cô thuận miệng đáp: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ thể hiện chút chứ.”
Dường như anh coi là thật: “Chị tìm chỗ nào trong sân bay ngồi một lát đi, tôi bảo Tiểu Trương lái xe qua đón chị.”
Cô chẳng để tâm lời anh nói, trêu lại: “Tiểu Trương lái xe gì đến đón tôi thế? DB11 hả?”
Trần Mộ Giang nhận ra Quan Nhất Hòa ban nãy chỉ buột miệng nói đùa, anh dừng lại một chút, sự nghiêm túc trong giọng nói biến mất, thay vào đó là vẻ lả lơi mờ ám: “Tiểu Trương không thể đạp xe đạp công cộng đi đón chị được, đó là đặc quyền của tôi mà.”
“Cậu thì có đặc quyền gì?” Cô phũ ngay: “Tay còn chưa nắm cái nào mà đã tính nhảy vào hộ khẩu nhà tôi rồi?”
“Chưa nắm tay bao giờ à, cô giáo Quan?”
“… Trí nhớ cậu cũng tốt phết nhỉ.”
Hai người lại đưa đẩy thêm vài câu như diễn kịch, đến khi hành lý của Quan Nhất Hòa sắp trôi ngược vào kho sau cô mới dứt khoát cúp điện thoại.
Ngồi lên xe, Quan Nhất Hòa vừa nghe nhạc vừa lướt Weibo, thấy trong trang cá nhân vẫn lác đác vài người hâm mộ vào bình luận. Sau vụ scandal cô chẳng cập nhật gì thêm trên Weibo riêng tư, cũng chẳng có ý định lập nick phụ, dù sao lớn tuổi rồi cũng lười đăng bài.
Chỉ là nhìn những người hâm mộ đó cô lại không kìm được liên tưởng đến Trần Mộ Giang. Cô liếc nhìn Wechat im lìm ngoại trừ tin nhắn công việc, cúp điện thoại xong anh cũng chẳng nhắn thêm tin nào cho cô.
Chỉ trong một khoảnh khắc đơn giản như vậy, cô bỗng nảy sinh hứng thú không nhỏ với Trần Mộ Giang.
Trước giờ cô luôn đặc biệt mê mẩn những gã đàn ông khó nắm bắt, còn kiểu người quá dễ có được thì cô lại nhanh chóng mất hứng.
Quan Nhất Hòa vừa nghĩ, ngón tay đã bắt đầu cử động.
Quan Nhất Hòa: Tôi ngồi ở sân bay nửa ngày rồi, Tiểu Trương bao giờ mới tới đây.
Cách một lúc sau, Trần Mộ Giang mới trả lời cô.
Trần Mộ Giang: [Đối phương đã bật chia sẻ vị trí].
Quan Nhất Hòa bật cười thành tiếng.
Quan Nhất Hòa: Gì đấy?
Trần Mộ Giang: Tôi đến sân bay rồi, chị ra bãi đậu xe P10 đi.
Quan Nhất Hòa: Đồ bịp bợm.
Trần Mộ Giang: Chị bấm vào xem chẳng phải sẽ biết tôi có bịp hay không sao?
Quan Nhất Hòa đời nào thèm bấm, nhưng màn nói hươu nói vượn mà cả hai đều ngầm hiểu này khiến cô vui vẻ vô cùng.
Thấy cô mãi không có động tĩnh gì, Trần Mộ Giang lại gửi thêm một tin nhắn nữa qua WeChat.
Trần Mộ Giang: Đồ bịp bợm.
Quan Nhất Hòa cười hừ hừ, gửi tin nhắn thoại bắt chước giọng điệu của Quan Vĩ Diệp: “Lêu lêu lêu.”
Trần Mộ Giang gửi lại một cái meme của Quan Vĩ Diệp: Cháu trai cô đang làm vẻ mặt “không thể tin nổi”.
Ngay sau đó cũng là một tin nhắn thoại, giọng nói trầm ấm từ tính tràn ngập ý cười: “Y hệt vẻ mặt chị nhìn Tiểu Quan khi ở nhà cậu ấy hôm đó.”
“Tuy là cô cháu ruột nhưng tự dưng tôi thấy hơi bị xúc phạm nha.”
“Tiểu Quan lại sắp mếu rồi.”
“Hồi bé nó khóc suốt, tôi thèm vào mà quan tâm.”
“Ừ, nghe cậu ấy kể rồi.”
Hai người cứ thế trò chuyện suốt cả quãng đường.
Quan Nhất Hòa về đến nhà, thu dọn xong xuôi mọi thứ, lúc thoải mái ngồi xuống thì đã gần mười một giờ đêm. Trong lúc đó Lý Hoa có nhắn tin WeChat cho cô, cô vẫn giữ thái độ như trước trò chuyện với anh ta một lúc. Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lý Hoa nói với cô ngày nào anh ta sẽ về Hải Đô.
Cô giả vờ ngốc nghếch, lảng sang chuyện khác một cách khéo léo để né tránh.
Cô thầm nghĩ: Ngại quá, giờ tôi hết hứng thú với cậu rồi.
Góc trên bên trái màn hình lại nhảy ra số 1, cô thoát ra xem, là tin nhắn của Trần Mộ Giang.
Cô và anh vẫn luôn giữ liên lạc kiểu câu được câu chăng như thế. Cô không báo cho anh biết lúc mình dọn hành lý hay đi tắm, nhưng hễ cầm điện thoại lên là y như rằng sẽ thấy tin nhắn của anh. Dường như anh cũng bận việc riêng, nhưng tin nhắn cô gửi qua, anh nhất định sẽ trả lời.
Quan Nhất Hòa thích trạng thái thoải mái này. Nếu Trần Mộ Giang mà bám dính lấy cô, hoặc vội vã muốn làm rõ mối quan hệ, cô chắc chắn sẽ chạy mất dép ngay lập tức mà chẳng thèm nói lời tạm biệt.
Sự mệt mỏi sau chuyến công tác ngắn ngày ập đến gấp bội khi về nhà, cô quẳng điện thoại sang một bên, cuộn mình trên sofa thẫn thờ một lúc.
Trong đầu lúc thì trống rỗng, lúc lại rối như tơ vò. Tiếng rung vang lên, ánh mắt cô lờ đờ quay sang. Vốn định mặc kệ, nhưng lại thêm mấy tiếng rung nữa.
Cô tặc lưỡi một cái, khó khăn nhích người, cầm lấy điện thoại.
Là tin nhắn của Đường Cảnh Văn.
Cô mở ra xem, bộ não đang trì trệ bỗng chốc tỉnh táo hẳn.
Đường Cảnh Văn gửi cho cô mấy bức ảnh chụp lén. Đối tượng trong ảnh cách cô ấy một đoạn, chụp cũng khá mờ, nhưng nhìn kỹ vẫn nhận ra là ai.
Là Trần Mộ Giang đang ăn cơm cùng đám anh em của anh. Bối cảnh là một nhà hàng đặt chỗ trước mà người trong giới thường lui tới, chỉ mở cửa cho hội viên.
Quan trọng là, bên cạnh Trần Mộ Giang có một cô gái, dù ở xa và ảnh không rõ nét nhưng vẫn thấy được ngoại hình rất ưu tú. Trong mấy bức ảnh Đường Cảnh Văn chụp, anh đều đang cười nói với cô gái đó.
Còn có một tấm, anh đang nhìn điện thoại nhếch môi cười.
Tin nhắn Đường Cảnh Văn gửi đến tràn đầy sự phấn khích của kẻ vừa hóng được biến lớn.
Đường Cảnh Văn: Cá của mày cũng đang đi thả thính kìa.
Đường Cảnh Văn: Chậc chậc, trông cậu ta có vẻ thân thiết với cô kia lắm đấy.
Đường Cảnh Văn: Lại một cô “bạn thân” nữa à?
Đường Cảnh Văn: Hay là cô út của người anh em nào khác?
Đường Cảnh Văn: Hi hi.
Quan Nhất Hòa phóng to lên nhìn rồi lại mở vòng bạn bè của Thẩm Luân ra so sánh, xác nhận cô gái kia chính là một hot girl mạng có mặt trong cuộc vui tối qua.
Đường Cảnh Văn vẫn nhắn tin liên tục, hỏi cô có cần cô ấy đi ngang qua lần nữa không, ra cái vẻ nếu Quan Nhất Hòa cần, cô ấy sẵn sàng xông lên bắt gian tại trận.
Quan Nhất Hòa không trả lời Đường Cảnh Văn.
Cô phóng to bức ảnh lần nữa, để nụ cười Trần Mộ Giang dành cho cô hot girl kia chiếm trọn màn hình.
Sau đó, biểu cảm của cô dần thay đổi.
Không phải tức giận, càng không có chút phẫn nộ nào.
Trong mắt cô toàn là sự hưng phấn.
Cô lẩm bẩm một mình: “Vãi thật, cực phẩm đây rồi.”
–
Chị Quan (cắm đầu chạy không ngoảnh lại): Cái này không được.
Chạy chưa được hai bước.
Chị Quan (hai mắt sáng rực): Cực phẩm đến rồi.
Anh Trần (cười khổ): Cuối cùng thời lượng lên sóng của tôi cũng được dài hơn một chút rồi…
Ha ha ha ha ha.
Để tránh hiểu lầm, xin giải thích đoạn đối thoại của hai người (ở chương trước):
“Chỉ đủ mang bầu hai đứa thôi á”: Ý là chỉ đủ làm hai lần thôi sao.
“Thế cậu mang được mấy đứa”: Thế sức chiến đấu của anh thế nào.
“Không có chức năng đó”: Cố tình không nói thẳng, bắt bẻ câu chữ để chuyển trọng tâm sang việc đàn ông không thể mang thai, vì đàn ông chỉ có thể “khiến người khác mang thai”.
Không phải ý bảo anh Trần “yếu” đâu nha.
Cả hai vị này đều thích kiểu lôi kéo ẩn ý. Xin bái phục.