Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 21

Quan Nhất Hòa chuyển sang khung chat với Trần Mộ Giang, mười phút trước hai người còn đang nói về mấy chuyện thú vị hồi bé của Quan Vĩ Diệp.

Tin nhắn cuối cùng là do Trần Mộ Giang gửi, anh nói cảm giác quan hệ giữa Quan Nhất Hòa và Quan Vĩ Diệp còn thân thiết hơn cả anh và anh trai mình.

Lúc đó cô chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì bỗng nhiên ngẩn người, giờ đây cô cũng chẳng định tiếp tục chủ đề cũ nữa, bèn chuyển sang gửi một tin nhắn đơn giản, đột ngột nhưng trong vài thời điểm lại cực kỳ hữu dụng.

Cô nhắn: Cậu đang làm gì?

Năm phút trôi qua, điện thoại im lìm. Nụ cười trên môi Quan Nhất Hòa lại càng rạng rỡ hơn.

Cô gửi tiếp một dấu chấm hỏi cho Trần Mộ Giang.

Lần này anh trả lời ngay lập tức.

Trần Mộ Giang: Tôi đang suy nghĩ.

Quan Nhất Hòa: Suy nghĩ xem nên trả lời tôi thế nào hả?

Trần Mộ Giang: Không, tôi đang suy nghĩ xem quán rượu nào gần nhà chị có thể khiến chị dù đi công tác về mệt chết đi được vẫn sẵn lòng ra uống một ly.

Quan Nhất Hòa: Rồi sao nữa?

Trần Mộ Giang: Tình cờ gặp gỡ chút.

Quan Nhất Hòa: Không phải là muốn đến nhặt xác đấy chứ?

Trần Mộ Giang: … Tôi mà cần phải đi nhặt à?

Quan Nhất Hòa: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Trần Mộ Giang: Lần nào đi uống tôi cũng phải lo cho sự an toàn của bản thân đấy.

Trần Mộ Giang: Với lại tửu lượng của cô giáo Quan chẳng phải tốt lắm sao?

Quan Nhất Hòa: Lúc cần thiết thì cũng phải giả vờ say chứ.

Trần Mộ Giang: Thế bây giờ là giả vờ say hay say thật rồi?

Quan Nhất Hòa: Sao cậu lại nói thế?

Trần Mộ Giang: Đây là lần đầu tiên chị chủ động hỏi tôi đang làm gì.

Trần Mộ Giang: Nếu chị không say, vậy thì lấy hôm nay làm ngày kỷ niệm của hai đứa mình đi.

Quan Nhất Hòa: Ha ha ha ha ha, cậu bị hâm à.

Quan Nhất Hòa híp mắt, thoải mái cuộn mình trên sofa chậm rãi gõ chữ.

Cô nghĩ: Bị anh nói khích làm mình cũng muốn uống một ly thật.

Nói uống là uống. Cô đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi về phía tủ rượu.

Lúc đang chọn rượu thì điện thoại rung lên mấy cái, cô tưởng là tin nhắn của Trần Mộ Giang, mở ra xem thì thấy là Đường Cảnh Văn.

Đường Cảnh Văn: Con quỷ này.

Quan Nhất Hòa: ?

Đường Cảnh Văn: Mày đang nhắn tin cho Trần Mộ Giang đúng không?

Đường Cảnh Văn: Tao vừa đi vệ sinh, từ xa đã thấy cậu ta cầm điện thoại cười tít cả mắt lại rồi.

Đường Cảnh Văn: Đang ngồi ngay cạnh em hot girl đấy.

Quan Nhất Hòa: Liên quan gì đến tao?

Đường Cảnh Văn: Tao còn lạ gì mày? Chỉ thích diễn mấy cái trò này.

Quan Nhất Hòa: [Đáng yêu].

Quan Nhất Hòa nhếch môi rót rượu, một ly xuống bụng, tinh thần sảng khoái.

Đường Cảnh Văn vẫn đang nhắn tin tới, cô liếc nhìn qua loa, kết quả suýt chút nữa thì phun hết rượu ra ngoài.

Đường Cảnh Văn hỏi cô có muốn cô ấy chụp cho vài tấm ảnh Trần Mộ Giang ngồi cạnh người phụ nữ khác nhưng lại cười với điện thoại không.

Cô ấy bảo: Cho mày chút tư liệu vui vẻ về đêm.

Quan Nhất Hòa cười tức, không chịu nổi bèn gửi tin nhắn thoại qua: “Nhiều lúc tao suýt quên mất mày là “con gái quốc dân” vừa ngoan hiền vừa cầu tiến đấy nhé.”

Nói xong cô trợn mắt xem thường, lại bồi thêm một câu: “Với lại mấy cái tư liệu kiểu đó không thỏa mãn được tao đâu nha.”

Còn về tư liệu gì mới thỏa mãn được…

Cô mở lại bức ảnh Đường Cảnh Văn gửi lúc trước, ngón tay lướt lướt phóng to hết cỡ, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm điện thoại kia vài giây.

Sau đó, cô dứt khoát gửi cho Trần Mộ Giang một bức ảnh cô đang cầm ly rượu.

Cô còn hỏi anh: Đoán xem tôi đang uống gì nào.

Điện thoại lại rung lên, cô mở ra xem, lập tức nở nụ cười hài lòng.

“Cái tay này, sao mà mọc khéo thế không biết…” Cô chép miệng trầm trồ, nhịp tim không kìm được mà đập nhanh hơn.

“… Đây mới là tư liệu tao cần chứ.”

Quan Nhất Hòa không cần soi gương cũng biết, bản thân cô lúc này chắc cũng đang cười rạng rỡ y hệt Trần Mộ Giang trong bức ảnh kia.

Cô trả lời qua loa vài câu với Trần Mộ Giang, rửa tay sạch sẽ rồi bắt đầu tiết mục vui vẻ về đêm.

Nhưng không biết có phải vì vụ tình một đêm thất bại với Lý Hoa hôm qua hay không, mà bình thường cô chỉ cần dùng tay là giải quyết được, hôm nay nhu cầu lại cao đột biến.

Là kiểu cao trào mà tay không thì không thể giải quyết được vấn đề.

Cô dừng động tác, cắn môi nghĩ: Đồ chơi vứt đâu rồi nhỉ.

Nghĩ ngợi một hồi lại thấy hơi sầu não, món đồ chơi duy nhất tìm được ngay lúc này chỉ có loại dùng để hút.

Nhưng cái cô cần bây giờ là “hàng thật” lấp đầy bên trong cơ…

Mấy phút sau.

Quan Nhất Hòa tuyệt vọng gửi một tin nhắn vào nhóm chat hội chị em.

Quan Nhất Hòa: Vãi chưởng, tao thế mà lại vã trai rồi.

Quan Nhất Hòa: Mà tao phát hiện ra là tao không tìm được ai để làm cả!

Văn Nhược Liễu: ?

Lâm Thù Nghiêu: ?

Lâm Thù Nghiêu: Bị hack nick à?

Văn Nhược Liễu: Tao không dám lên tiếng luôn.

Lâm Thù Nghiêu: @Văn Nhược Liễu, mày onl nick nó đấy à?

Văn Nhược Liễu: Cút!

Nhóm chat liên tục nổ tin nhắn mới, Quan Nhất Hòa không kịp xem, cô đang bận lướt danh bạ WeChat từ A đến Z để tìm người.

“Kỹ năng chán.”

“Không ở Hải Đô.”

“Tên này cũng tạm… không được, hắn dễ lụy tình lắm.”

“Tên này… kết hôn rồi, vãi thật.”

“Người yêu cũ, người yêu cũ, vẫn là người yêu cũ…”

Cô nhăn nhó khổ sở, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thiếu đàn ông là thế nào.

Trong nhóm lại có tin nhắn mới, cô ấn vào xem.

Văn Nhược Liễu: @Quan Nhất Hòa Tìm Trần Mộ Giang đi.

Lâm Thù Nghiêu: Đúng đấy, tao thấy hai người có triển vọng.

Quan Nhất Hòa: [Ảnh chụp màn hình].

Quan Nhất Hòa: Đang nhắn đây.

Văn Nhược Liễu: Thế mà mày còn kêu không tìm được người.

Quan Nhất Hòa: … Giờ chẳng lẽ tao hỏi cậu ta: Thầy Trần, phang nhau không?

Văn Nhược Liễu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Lâm Thù Nghiêu: Mày có thể nói uyển chuyển một chút.

Quan Nhất Hòa: Xin chỉ giáo.

Lâm Thù Nghiêu: Thầy Trần, mèo nhà em biết lộn nhào đấy (biết làm trò lộn ngược ra sau).

Quan Nhất Hòa: …

Quan Nhất Hòa: Thà tao bảo: Thầy Trần, xem “mèo” không? (ám chỉ chỗ đó)

Quan Nhất Hòa: Đằng nào cũng là động vật cả.

Cả nhóm chat tràn ngập tiếng cười ha ha ha.

Trò chuyện với bạn bè một lúc, Quan Nhất Hòa cảm thấy sự rạo rực trong người đang dần tan biến.

Thấy cô mãi không trả lời, Trần Mộ Giang nhắn tin trêu chọc, hỏi có phải cô uống nhiều quá rồi không.

Cô mím môi, trực tiếp bấm gọi cho anh.

Điện thoại đổ chuông một hồi mới có người bắt máy.

Cô nghe thấy tiếng Trần Mộ Giang đang cười, anh hỏi: “Say thật rồi hả?”

Cô đáp: “Cậu đoán xem.”

Hai người lại bắt đầu nói chuyện trên trời dưới biển. Chắc là Trần Mộ Giang cũng đã uống chút rượu, giọng nói trầm thấp, cái ngữ điệu lơ đãng lười biếng ấy nghe vào ban đêm lại càng thêm quyến rũ chết người.

Quan Nhất Hòa nghe một hồi, chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh bàn tay của anh. Hai thứ đó kết hợp lại, khiến trái tim vốn đã bình tĩnh của cô lại bắt đầu rục rịch, ngứa ngáy.

Lúc này đây, thứ đọng lại trong tâm trí cô là một câu nói.

Hỏi anh có muốn đến nhà mình xem mèo lộn nhào không.

Hỏi đi, hỏi đi, hỏi đi, hỏi đi, hỏi đi…

d*c v*ng suýt chút nữa đã làm mụ mẫm đầu óc. May mà ngay khi cô định buột miệng thốt ra, người ở đầu dây bên kia bỗng chuyển chủ đề, khiến cô phải nuốt ngược lời vào trong.

“À đúng rồi, tôi vừa mới ăn cơm với Kha Ngải.” Giọng điệu của anh trở nên nghiêm túc hơn đôi chút: “Nhiếp ảnh gia trong ekip của cô ấy bị người khác lôi kéo đi mất rồi, hiện đang tìm một nhiếp ảnh gia phù hợp. Tôi đã đề cử chị với cô ấy, cô ấy có vẻ khá hứng thú, nhờ tôi hỏi xem chị có ý định hợp tác không?”

Quan Nhất Hòa tỉnh táo lại ngay lập tức: “A, đương nhiên rồi, vinh hạnh của tôi mà.”

Kha Ngải là một trong những sao nữ trẻ đang rất hot hiện nay, chủ yếu nổi đình nổi đám nhờ tạo hình thảm đỏ và ảnh tạp chí cực chất. Đặc biệt là phong cách trang điểm của cô ấy, lần nào xuất hiện cũng khiến các beauty blogger tranh nhau cover lại. Fan nữ của cô ấy không những đông mà còn rất chịu chi, sẵn sàng mua các sản phẩm cô ấy đại diện theo phong trào. Thế nên dù Kha Ngải không có tác phẩm phim ảnh nào quá xuất sắc, nhưng nhắc đến địa vị của các sao nữ trẻ thì cô ấy vẫn luôn nằm trong top đầu.

Fan của đối thủ không ít lần mỉa mai Kha Ngải là “Beauty blogger của giới giải trí”, nhưng khổ nỗi người ta lại biết cách kiếm tiền cho tư bản, mà có tiền thì có quyền thôi.

Quan Nhất Hòa không ngờ nhiếp ảnh gia của Kha Ngải thế mà lại bị người ta hớt tay trên.

Cô ngẫm nghĩ một chút mới nhận ra, chẳng trách dạo gần đây không thấy Kha Ngải chiếm sóng mạng xã hội, mấy bộ ảnh xuất phát thảm đỏ gần đây cũng khá nhạt nhòa, hóa ra là do nhiếp ảnh gia bỏ của chạy lấy người.

Đây đúng là cơ hội cầu còn không được. Cô chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, cứ đồng ý trước đã rồi tính sau.

Ít nhất cứ thiết lập quan hệ với Kha Ngải cái đã. Cô cảm ơn Trần Mộ Giang, bảo anh gửi danh thiếp của Kha Ngải để cô tự liên hệ.

Trần Mộ Giang lại lái sang chuyện khác: “Vinh hạnh ư? Tôi cứ tưởng từ đó là đặc quyền dành riêng cho tôi chứ.”

Đang có việc cần nhờ vả người ta nên Quan Nhất Hòa không phũ ngay. Cô hừ nhẹ, giọng như làm nũng: “Vừa muốn của riêng lại vừa muốn đặc quyền, cậu muốn thăng chức nhanh thế?”

Cô nhếch môi: “Tuy tôi thuộc kiểu bị động nhưng cũng không thích người quá chủ động đâu nhé.”

“Ồ, chị thích kiểu “Cao thủ quyến rũ” hả?

Cô bị cụm từ “Cao thủ quyến rũ” chọc cho cười ngặt nghẽo.

“Cậu là cao thủ quyến rũ hay là nam bé ba thế?”

“Nam bé ba?” Anh giả vờ kinh ngạc: “Không phải chị chia tay rồi sao.”

Lần này cô ngạc nhiên thật sự: “Sao cậu biết?”

Cô chia tay có bao giờ thông báo cho thiên hạ biết đâu.

“Quan Vĩ Diệp nói đấy.”

“…”

Quan Nhất Hòa dở khóc dở cười. Cô không hiểu thằng cháu mình rảnh rỗi đi nói chuyện này với Trần Mộ Giang làm gì. Chẳng lẽ hôm nọ Con Khỉ Nhỏ thấy hai người diễn kịch tưởng là thật, nên muốn gán ghép?

Nó tưởng cô dấn thân vào showbiz là để nhờ nó đi cua trai hộ chắc?

Cô bỗng thấy thằng cháu ngốc này cũng đáng yêu phết: Bà cô này mà cần nó giúp sao…

Cô còn định nói gì đó thì anh bảo phải cúp máy.

Anh nói: “Tôi vẫn chưa ăn xong.”

Cô cười: “Mau đi ăn đi. Cảm ơn thầy Trần nhé, hôm nào mời cậu ăn cơm.”

“Tại sao lại mời?”

“Cảm ơn cậu chứ sao.”

“Cảm ơn tôi chuyện gì?”

“Giới thiệu mối làm ăn cho tôi, không cần phải cảm ơn cậu một tiếng à.”

Quan Nhất Hòa nghe thấy tạp âm bên phía Trần Mộ Giang dần trở nên ồn ào, dường như anh vừa kéo ghế ngồi xuống, nói vài câu với người cùng bàn, sau đó mới quay lại nói với cô: “Không cần khách sáo. Tôi đề cử cô giáo Quan là vì sự thật chúng ta đã hợp tác rất vui vẻ. Cô giáo Quan là nhiếp ảnh gia biết cách khơi gợi cảm xúc của người mẫu nhất mà tôi từng gặp.”

Giọng điệu nghiêm chỉnh, đĩnh đạc của Trần Mộ Giang nghe cứ như đang gọi một cuộc điện thoại bàn công việc.

Nhưng nội dung anh nói lại chứa đựng ẩn ý sâu xa mà chỉ mình cô hiểu.

Nhất thời cô không lên tiếng.

Trần Mộ Giang không vội cúp máy, cũng không nói thêm gì khác.

Nhưng cô lại vô cớ chắc chắn về dáng vẻ của người bên kia đầu dây lúc này.

Cầm điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng tận sâu trong đáy mắt là sự hứng thú khó lòng phát hiện.

Y hệt biểu cảm của cô bây giờ.

Quan Nhất Hòa cực kỳ kết cái kiểu này.

Đặc biệt là việc anh đang ngồi cạnh người phụ nữ khác mà lại nói với cô những lời như vậy, điều đó khiến cô hưng phấn lạ thường.

“Trần Mộ Giang.”

Cô chậm rãi mở lời.

“Ăn cơm xong có muốn xem mèo lộn nhào không?”

Chưa đâu. Đừng vội.

Nhưng cũng sắp rồi. Ha ha ha.

Biết cách khơi gợi cảm xúc (trong truyện): Ý là lúc chụp ảnh chị nhà trèo hẳn lên người anh nhà đấy.

“Nhặt xác”: Ở đây chỉ là nói đùa thôi nhé! (Trong văn hóa bar/pub, nhặt xác ám chỉ việc đưa người say bí tỉ về và có thể phát sinh quan hệ).

Nhấn mạnh một chút: Đoạn chat giữa chị Quan và hội bạn thân ở đoạn này vì vấn đề kiểm duyệt nên cứ bị đánh trượt mãi, cực chẳng đã tôi phải sửa lại. Bất lực thật sự. Ba bà chị nói chuyện mặn mòi lắm, nhưng sửa xong thì độ thú vị giảm đi nhiều, mấy cái meme/ẩn ý cũng không dùng được nữa, nên tôi không đăng đoạn đó lên.

Gửi các bạn kiểm duyệt thân mến, bản gốc tôi thật sự không có viết cảnh H đâu, chỉ là bạn bè nói chuyện 18+ cho vui thôi mà.

Bình Luận (0)
Comment