“Lâu rồi không gặp, để tôi cùng chị ăn bữa cơm nhé?”
Trần Mộ Giang ngồi bất động, ánh mắt dán chặt lên người Quan Nhất Hòa.
Cái nhìn ấy khiến cô thoáng chốc ngẩn ngơ.
Dù thừa biết sự nghiêm túc trong đôi mắt kia pha tạp chân tình giỏi lắm chỉ được một nửa là cùng, nhưng bị một đôi mắt như thế nhìn chằm chằm vẫn khiến người ta rung động lạ thường.
Cô thầm nghĩ: Đến mình còn thấy xao xuyến, thảo nào mấy cô em gái nhỏ cứ mê cậu ta như điếu đổ.
Lấy lại tinh thần, Quan Nhất Hòa đáp thẳng: “Cậu nhìn tôi kiểu đó, tôi từ chối được chắc?”
Lần này đến lượt Trần Mộ Giang ngớ người.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
Quan Nhất Hòa lên tiếng phá vỡ bầu không khí, cô mím môi cười, lảng ánh mắt đi chỗ khác, khẽ bảo: “Thôi đừng nhìn nữa.”
Trần Mộ Giang cũng cười, còn cố tình ghé sát mặt lại gần cô: “Lâu lắm không gặp, phải tranh thủ nhìn thêm mấy lần chứ.”
Anh bắt chước giọng điệu thì thầm của cô: “Qua hôm nay chưa biết chừng lại lâu lắm mới gặp lại đấy.”
Cô làm bộ không hiểu: “Sao thế? Thầy Trần sắp vào đoàn phim à?”
Anh bóc mẽ cô ngay: “Tôi thấy chị Quan mới là người cắm rễ trong đoàn phim thì có?”
Cô cười hì hì.
“Tối nay muốn ăn gì?”
“Tùy cậu, cậu chọn đi, tôi sao cũng được.”
“Món Quảng Đông nhé? Cạnh trung tâm Kerry mới mở một nhà hàng tư gia đấy.”
“Được thôi.”
Trần Mộ Giang gọi điện bảo trợ lý đặt bàn, mười phút sau anh báo Quan Nhất Hòa đã có chỗ, đến giờ cứ qua thẳng là được.
Quan Nhất Hòa liếc đồng hồ, còn một tiếng nữa.
Hai người từng dính tin đồn hẹn hò cũng không tiện nghênh ngang dạo phố, thế là đành vai kề vai nghe bản ghi âm thêm lúc nữa.
Giữa chừng, một người bạn của Trần Mộ Giang đi ngang qua chào hỏi, cậu ta liếc nhìn Quan Nhất Hòa vài lần rồi nháy mắt ẩn ý với Trần Mộ Giang.
Người bạn đó nói: “Anh Trần, không định giới thiệu sao?”
Trần Mộ Giang chẳng hề thanh minh, cứ thế đường hoàng giới thiệu hai người với nhau. Cậu bạn kia tỏ ra khá nhiệt tình với Quan Nhất Hòa, thế nên khi đến lượt mình mở lời, trong giọng nói của cô bèn thêm vài phần trêu chọc.
Cô bảo: “Chào anh, tôi là Quan Nhất Hòa, a.k.a bạn gái tin vịt của cậu Trần.”
Hai người đàn ông cười phá lên.
Cô còn giả bộ nghiêm túc nhấn mạnh: “Tin vịt thôi nhé, là tin vịt thôi, cậu Trần trong sạch lắm.”
Trần Mộ Giang nhìn cô cười không ngớt.
Ba người tán gẫu một lát, Trần Mộ Giang nhìn đồng hồ, bảo Quan Nhất Hòa là đi được rồi. Thấy thế, cậu bạn cũng biết ý chào tạm biệt.
Cậu ta còn trêu với theo: “Chị dâu Trần hôm nào đi chơi chung nhé.”
Quan Nhất Hòa lập tức ngoái lại mời mọc: “Hôm nay đi chơi luôn cũng được mà.”
Cậu bạn không biết cô nói thật hay đùa, theo bản năng nhìn về phía Trần Mộ Giang đứng sau lưng cô.
Trần Mộ Giang xoay người, vòng tay qua vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô đi về phía trước, vừa đi vừa nói đủ để người kia nghe thấy: “Muốn đánh lẻ với chị một lúc sao mà khó thế.”
Cậu bạn đứng sau lưng cười ngặt nghẽo.
Ra khỏi studio của Lâm Thù Nghiêu, Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang rất ăn ý đứng cách xa nhau một chút.
Nhưng cái miệng của Quan Nhất Hòa thì không nhịn được mà xỏ xiên anh: “Đánh lẻ á? Tôi tưởng bữa cơm tối nay còn có cả Quan Vĩ Diệp chứ.”
Nghe vậy, Trần Mộ Giang liếc xéo cô không nói gì, còn cô thì trưng ra vẻ mặt vô tội.
Một lúc sau, anh mở miệng, giọng nghe như đang dỗi: “Khỏi ăn nữa.”
Nói xong còn định tự mình đi vào thang máy.
Quan Nhất Hòa phì cười, tiến lên kéo tay anh lại. Kéo người ta đến trước mặt mình rồi, cô mới phát hiện thật ra anh cũng đang mỉm cười.
Khoảng cách giữa hai người lại trở nên mập mờ.
Hôm nay cô không đi giày cao gót nên phải ngước lên khá cao. Cô cũng chẳng giữ kẽ, dáng vẻ thả lỏng, chống hông cười hì hì với người đang cúi đầu nhìn mình.
Anh cong cong đôi mắt, sau đó nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô, ra hiệu mời vào thang máy.
Hôm nay Trần Mộ Giang lái một chiếc Urus màu xám xi măng.
Quan Nhất Hòa không biết anh có mấy chiếc xe, nhưng hai chiếc xe riêng cô từng thấy đều không phải màu đen mà lại là những tông màu khá độc đáo, điểm này cô rất ưng.
Màu đen thì an toàn nhưng có phần đại trà. Đại trà không có gì xấu nhưng trong mắt dân làm nghệ thuật, sự nổi bật bao giờ cũng để lại ấn tượng sâu sắc hơn. Hai màu xe Trần Mộ Giang chọn đều rất đẹp, cũng giống như gu ăn mặc của anh, thể hiện thẩm mỹ không tồi. Điều này khiến Quan Nhất Hòa, một người có con mắt khắt khe thầm cộng cho anh một điểm.
Sau một loạt điểm cộng, Quan Nhất Hòa kẻ tôn thờ chủ nghĩa nhan sắc đã quẳng cái lời thề “không dây dưa với trai dưới ba mươi” dạo trước ra sau đầu.
Cũng không hẳn là quẳng hết. Suốt bữa ăn với Trần Mộ Giang, mỗi khi bị anh chọc cười, cô lại thầm nghĩ: Tên này mà già thêm tí tuổi nữa thì tốt biết mấy.
Nhưng nếu già hơn, có lẽ anh sẽ không còn là dáng vẻ của hiện tại nữa.
Vậy sẽ là dáng vẻ gì nhỉ?
Bề ngoài cô vẫn ăn uống rất tập trung nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ vẩn vơ.
Trần Mộ Giang hai mươi bảy tuổi lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, cách đối nhân xử thế chắc chắn già dặn hơn hẳn bạn bè đồng trang lứa, nhưng thần thái và cử chỉ của anh vẫn mang đậm nét của một chàng trai trẻ.
Nhất là đôi mắt trong veo dễ khiến người ta sa vào kia.
Mặc dù Quan Nhất Hòa thừa hiểu vẻ bề ngoài chỉ là lớp vỏ ngụy trang, nhưng có những thứ năm tháng không thể che giấu được. Cho nên nếu Trần Mộ Giang lớn tuổi hơn chút nữa, có lẽ anh sẽ chẳng thèm giả vờ đứng đắn thế này đâu nhỉ?
Lỡ đâu lúc đó anh ta lại đường hoàng bộc lộ cái nết hư ngầm ra luôn ấy chứ.
Rồi lại càng khiến mấy cô gái nhỏ mê mệt hơn.
Nghĩ đến đây, Quan Nhất Hòa không nhịn được mà tự bật cười.
Trần Mộ Giang ngồi cạnh giả vờ ngạc nhiên: “Giờ tôi được chị thích thế cơ à? Không nói gì cũng chọc chị cười được.”
Cô lườm anh một cái, bảo anh được đằng chân lân đằng đầu.
Anh mỉm cười nhìn cô, không đáp trả.
Quan Nhất Hòa chợt nhớ ra gì đó, khẽ đẩy nhẹ tay Trần Mộ Giang.
Anh quay đầu khó hiểu, gắp cho cô một đũa thức ăn, dùng ánh mắt hỏi cô có chuyện gì.
Cô ghé sát lại, tủm tỉm hỏi: “Từng yêu mấy cô rồi?”
Anh khẽ liếc xéo một cái, vừa định mở miệng thì bị cô chặn họng, trong giọng nói của cô mang theo đôi phần làm nũng: “Ây da, tôi tò mò thật mà.”
“Chỉ tò mò thôi sao? Không có ý gì khác thật hả?”
Cô đảo mắt: “Có chứ, định bán tin cho cánh săn ảnh với fan của cậu đấy.”
Anh cười rồi hừ nhẹ một tiếng: “Chị đúng là giỏi đánh tráo khái niệm.”
Cô vỗ vai anh: “Tò mò còn chưa đủ sao? Tò mò là khởi đầu của mọi chuyện đấy.”
“Giờ chị mới bắt đầu á?”
“Ha ha ha được rồi, khai mau.” Cô hờn trách: “Cậu cũng giỏi đánh trống lảng lắm cơ.”
Trần Mộ Giang khai rằng anh từng yêu đương nghiêm túc với bốn người.
Anh không cố ý nhấn mạnh hai chữ “nghiêm túc”, nhưng Quan Nhất Hòa thừa hiểu ý anh.
Bốn cô bạn gái chính thức nghe thì có vẻ ít, nhưng ngoài danh phận bạn gái ra còn có bao nhiêu cô, quan hệ ở mức độ nào, thì đúng là chuyện ai hiểu người nấy biết.
Quan Nhất Hòa gật đầu, sau đó phát huy truyền thống có qua có lại tốt đẹp, nói: “Ừ, tôi nhiều hơn cậu một chút.”
“Tôi có hỏi đâu.”
“Thế thì tốt quá, ăn tiếp đi.”
Nói xong, cô hớn hở cầm đũa gắp thức ăn như chưa có chuyện gì xảy ra, ăn được hai miếng thì phát hiện người bên cạnh ngồi im thin thít.
Cô ngoảnh lại thì thấy nét mặt anh vừa bất lực vừa ấm ức.
Cô tiếp tục gắp rau, tặc lưỡi hai tiếng: “Cho chừa cái thói làm màu.”
Ngay sau đó, cô cảm thấy eo mình bị ai đó cù nhẹ một cái.
“Kiện cậu tội quấy rối bây giờ.”
“Thì chị quấy rối lại đi.”
“Cậu cứ đợi đấy, ăn xong tôi lên Weibo bóc phốt chuyện tình cảm sướt mướt với nam diễn viên điển trai nổi tiếng Trần Mộ Giang cho xem.”
“Đúng là sướt mướt thật, nhắn tin gì mà nát bét cả ra.” Giọng anh chua loét: “Hôm nay nói chuyện xong, chắc một tháng sau mới tiếp tục quá.”
Cô phì cười: “Làm gì đến một tháng, mới hơn một tuần thôi mà.”
“Nhớ dai thế?”
Cô chịu hết nổi, đặt đũa xuống, vươn hai tay qua cù léc anh: “Phiền chết đi được, có để cho người ta ăn cơm không hả.”
Anh cười lớn tóm lấy tay cô, hai người đùa giỡn trong phòng bao chẳng khác nào hai đứa trẻ con.
Đùa xong, Quan Nhất Hòa ngồi lại ghế thì thấy hơi nóng, bèn cởi áo sơ mi trắng khoác ngoài ra, bên trong là chiếc áo ba lỗ tank top.
Trần Mộ Giang vốn chỉ định liếc nhìn một cái, nhưng ánh mắt chạm vào rồi lại không dời đi được nữa.
Anh hơi ngạc nhiên: “Chị có hình xăm hả.”
“À.” Quan Nhất Hòa nhìn cánh tay trái của mình, nhớ ra dạo trước trời lạnh nên cô toàn mặc áo dài tay, Trần Mộ Giang đương nhiên không nhìn thấy hình xăm cũng không phải là nhỏ này trên tay cô.
Trần Mộ Giang tỏ vẻ rất hứng thú: “Là vòng bắp tay.”
“Ừ.” Cô chìa tay ra cho anh xem: “Hình là do tôi nghĩ ra rồi nhờ người bạn bên Mỹ thuật vẽ lại.”
Anh hỏi có thể xem kỹ không, cô gật đầu bảo tất nhiên rồi, còn kéo ghế lại gần anh.
Tay anh nhẹ nhàng nâng cánh tay cô lên, chăm chú ngắm nghía một hồi, sau đó gật đầu tán thưởng: “Rất đẹp, rất độc đáo.”
Cô hơi đắc ý: “Tôi cũng thấy thế, ưng hình này lắm.”
Hình xăm của cô hầu như ai nhìn cũng khen. Vòng bắp tay rộng khoảng hai centimet, hoa văn khiêm tốn, mang chút hơi hướng cổ phong pha lẫn nét hiện đại. Nó hơi khác biệt so với khí chất bên ngoài của cô, nhìn tổng thể khiến cô có thêm chút nét phóng khoáng, bất cần. Cộng thêm phong cách ăn mặc tùy ý thường ngày, hình xăm này trông không hề giang hồ, trái lại rất thời thượng.
Trần Mộ Giang có vẻ thực sự thích hình xăm này, miệng khen không ngớt.
Anh hỏi: “Xăm chỗ này đau không?”
Quan Nhất Hòa lộ vẻ mặt vẫn còn sợ hãi: “Mặt ngoài thì ổn, chứ mặt trong đau run cả người.”
Trần Mộ Giang cũng bĩu môi, cảm thán: “Tôi cũng muốn xăm từ lâu rồi, nhưng chưa nghĩ ra nên xăm gì, với cả người đại diện cứ can, bảo đừng xăm.”
“Sợ ảnh hưởng khi đóng phim à?”
“Thật ra cũng không ảnh hưởng lắm, đằng nào cũng che được.”
“Thế thích thì nhích thôi.”
“Chị làm tôi lại thấy ngứa ngáy rồi đấy, để tôi nghĩ xem nên xăm gì.”
Quan Nhất Hòa như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, ra sức dụ dỗ Trần Mộ Giang đi xăm, còn bảo sẽ giới thiệu người bạn bên Mỹ thuật cho anh.
Khuôn mặt Trần Mộ Giang rục rịch vẻ muốn thử.
Ăn xong, cả hai đều không ai nhắc chuyện ai về nhà nấy.
Quan Nhất Hòa ngồi vào ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Trần Mộ Giang: “Giờ định sắp xếp tôi thế nào đây?”
“Tiếp rượu chị nhé?”
“Định so tửu lượng à?”
“Đã bảo là tiếp chị rồi, tôi đâu dám để chị say.”
“Ồ hô.” Cô làm vẻ mặt không thể tin nổi: “Để tôi say á? Đừng có thách.”
Cô thắt xong dây an toàn, nhưng người ngồi ghế lái vẫn chưa nổ máy.
Cô vừa định mở miệng hỏi thì Trần Mộ Giang đã gác một tay lên vô lăng, nghiêng người lại gần, nhìn chằm chằm cô và hỏi: “Hôm nay xong xuôi thì định bao lâu mới tìm em?”
Không gian trong xe bỗng chốc tĩnh lặng.
Hai người đối mắt nhìn nhau rất bình tĩnh, trên mặt không lộ rõ biểu cảm.
Quan Nhất Hòa chẳng hề hoảng loạn trước câu hỏi của Trần Mộ Giang, cô đã qua cái thời bối rối vì câu hỏi của đàn ông lâu rồi.
Trong lúc im lặng, cô vô thức quan sát kỹ người trước mặt.
Đôi mắt anh vẫn dán chặt vào cô.
Anh nghiêng đầu sang trái, cô cũng nghiêng đầu sang trái.
Cô thầm nghĩ: Góc này hôn thì chuẩn bài.
Thế là cô rũ mắt, rướn người tới trước, chạm nhẹ lên môi anh.
Sau đó cô ngả người lại lưng ghế, nhìn Trần Mộ Giang đang ngồi bất động, lại nghiêng đầu ngắm anh thêm một lát.
Biểu cảm của cô trước sau như một, cứ như vừa nhấp một ngụm cà phê, bình thản chẳng có gì lạ.
Một lát sau, cô từ từ cong môi, nhẹ nhàng buông lời.
“Lái xe đi.”