Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 23

Chỉ trong một buổi tối, ba người đàn ông, ai nấy đều có khoảnh khắc tỏa sáng trong những lĩnh vực khiến người ta phải cạn lời.

Quan Nhất Hòa phun châu nhả ngọc không xuể, nằm trên giường mà tay vẫn gõ phím điên cuồng.

Quan Nhất Hòa: Là tao có bệnh hay bọn họ có bệnh vậy?

Văn Nhược Liễu: ? Ba mươi tuổi đầu rồi, đừng có hỏi mấy câu trẻ con thế.

Văn Nhược Liễu: Đương nhiên là đàn ông có bệnh rồi.

Quan Nhất Hòa: Tao bất lực thật sự, đây là cái gu tao từng thích đó sao?

Quan Nhất Hòa: Hồi xưa đầu óc tao nghĩ cái gì không biết?

Quan Nhất Hòa: Có phải tao nên yêu người lớn tuổi hơn không.

Lâm Thù Nghiêu: Chị em à, tao thấy đàn ông dưới ba mươi tuổi mày đã “phá đảo” hết rồi.

Lâm Thù Nghiêu: Chuyển sang hốt mấy ông già dặn hơn đi.

Quan Nhất Hòa: Chuẩn luôn!

Tin nhắn vừa gửi đi, Quan Nhất Hòa chợt nhớ ra Trần Mộ Giang cũng mới hai mươi bảy tuổi.

Tuy hiện tại anh là người ít vấn đề nhất, nghi vấn “nuôi cá” không tính là khuyết điểm, với Quan Nhất Hòa thì đó còn là điểm cộng, nhưng sau đêm nay, Quan Nhất Hòa cảm thấy mình đã mắc chứng “dị ứng trai đôi mươi”.

Nhất là mấy c** nh* tuổi hơn cô, người sau càng không đáng tin hơn người trước.

Quan Nhất Hòa: Haizz, Trần Mộ Giang cũng mới hai mươi bảy.

Quan Nhất Hòa: Làm sao đây. [Tủi thân].

Quan Nhất Hòa: Thôi bỏ đi, không dây dưa với đội dưới ba mươi nữa, tao sợ rồi.

Quan Nhất Hòa: Cậu ta còn có fan, càng phiền phức.

Quan Nhất Hòa: Để ý giúp tao mấy anh trai 30+ đã vượt ngàn chông gai nhé, cảm ơn.

Lâm Thù Nghiêu: Chồng tao nè, lấy không? [Đáng yêu].

Lâm Thù Nghiêu: Sắp ly hôn rồi.

Lâm Thù Nghiêu: Xong vụ kiện ly hôn là hắn cũng coi như đã “vượt chông gai” rồi đấy.

Quan Nhất Hòa: Cút.

Ban ngày Quan Nhất Hòa còn khen thầy Trần là một chú cá thú vị, đêm đến đã chuẩn bị phóng sinh.

Đúng là sáng nắng chiều mưa, nhưng Quan Nhất Hòa lúc 1 giờ 58 phút sáng cảm thấy mình không trêu vào trai trẻ nổi nữa rồi.

Cô cố tình tránh né, Trần Mộ Giang cũng chẳng vồn vã sán lại, hai người cứ thế tự nhiên cắt đứt liên lạc.

Đường Cảnh Văn bảo cô thật khó hiểu, hôm trước còn mời người ta sang xem mèo, sao nói trở mặt là trở mặt ngay được.

Quan Nhất Hòa xua tay, vẻ mặt dửng dưng, buông một câu xanh rờn: “Phụ nữ là phải bí ẩn khôn lường.”

“…” Đường Cảnh Văn cạn lời, thò tay vào trong áo vừa gãi ngực vừa đảo mắt: “Người phụ nữ không bí ẩn sắp cưa đổ Trần Mộ Giang rồi đấy.”

“Ai cơ?” Quan Nhất Hòa liếc cô nàng một cái, đứng dậy lục lọi ngăn kéo: “Mày đừng có gãi bừa nữa, trầy da bây giờ.”

“Phiền chết đi được, cứ đổ mồ hôi là ngứa…”

Đường Cảnh Văn cầm lấy tuýp thuốc, xuýt xoa bôi lên người.

Quan Nhất Hòa đứng bên cạnh nhíu mày nhìn một lúc, chịu hết nổi bèn giật lại.

“Để tao bôi cho.”

“Đừng có nhìn ngực tao đấy.”

“Tao không thích cái hệ của mày đâu!”

“Ai mà biết được, mị lực của tao mà.”

Quan Nhất Hòa nhắm tịt mắt, mày nhíu chặt, cánh tay duỗi thẳng tắp, hận không thể chỉ dùng móng tay chạm vào người Đường Cảnh Văn.

Đường Cảnh Văn cũng quay đầu sang một bên, bỗng vỗ trán cái bốp: “Vừa nói đến đâu rồi nhỉ?”

“Mày ngồi im hộ cái, tao không tìm thấy chỗ đâu, đang nhắm mắt đây này.”

“À, người phụ nữ không bí ẩn.”

“Ai? Con bé hot girl mạng đó hả?”

Đường Cảnh Văn ngạc nhiên: “Sao mày biết?”

“Được rồi, mở mắt ra đi.” Quan Nhất Hòa vừa dọn dẹp vừa thuận miệng đáp: “Thấy trong vòng bạn bè của ai đó.”

“Ai? À, Thẩm Luân. Ừ, hôm qua ăn cơm cô ta cũng có mặt.”

Quan Nhất Hòa buồn cười: “Có mặt thì đã sao, có mặt là cưa đổ rồi à?”

“Mày không lướt Tiểu Hồng Thư à? Có người qua đường chụp được ảnh cậu ta đi với hot girl đó đấy.”

“Đi ra từ khách sạn à?”

“Không phải, nhưng mà… Ê này Quan Nhất Hòa.” Đường Cảnh Văn nổi cáu: “Tao đang tám chuyện với mày đấy! Có tâm chút đi.”

Quan Nhất Hòa làm động tác xin tha.

Đường Cảnh Văn dựa lại vào lưng ghế sofa, vừa nhai dưa chuột nhồm nhoàm vừa xiêu vẹo ngồi phân tích với vẻ mặt nghiêm túc: “Tao thấy Trần Mộ Giang không nghiêm túc với em hot girl kia đâu, tuy là người ta xinh thật.”

Quan Nhất Hòa lại cười: “Thế ý mày là cậu ta nghiêm túc với tao chắc?”

“Thế mày so được với hot girl à?”

“… Ý mày là “Hot girl so được với tao à” chứ gì.”

“Ha ha ha ha, ít đọc sách, đừng trách tao.”

Hai người mỗi người chơi một thứ, Đường Cảnh Văn bỗng nhiên hỏi: “Hỏi thật, không hứng thú nữa à?”

Nghe vậy, Quan Nhất Hòa khựng lại, vứt điện thoại sang một bên, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc.

Hồi lâu sau, cô chậm rãi mở miệng: “Vẫn hứng thú, nhưng tao không muốn dây vào mấy em trai nữa.”

“Ngủ một cái là được chứ gì, có ai bắt mày yêu đương đâu.”

“Rồi rồi, để giờ tao hỏi cậu ta xem có muốn l*m t*nh không nhé.”

“Ha ha ha ha.”

Một lát sau, Đường Cảnh Văn lại hỏi: “Cậu ta đẹp trai lắm đó?”

“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.”

Một loạt câu hỏi của Đường Cảnh Văn khiến Quan Nhất Hòa chẳng thể tập trung chơi điện thoại được nữa.

Đừng nói đến ba chữ “Trần Mộ Giang” đang lởn vởn trong đầu, đến cái điện thoại cũng như nghe lén, tự động đẩy mấy chủ đề liên quan đến anh ta cho cô.

Những bài đăng “Bắt gặp Trần Mộ Giang” mà cô chưa lướt thấy hoặc đã lướt qua giờ chễm chệ ngay trang chủ.

[Gặp Trần Mộ Giang ở đường Cự Lộc này! Bên cạnh còn có một cô gái…]

Ngón tay cô bỗng dừng lại, cuối cùng vẫn quyết định nhấn vào.

Ảnh chụp khá mờ, nhưng cô chắc chắn người phụ nữ đứng sau lưng người đàn ông cao lớn kia là cô hot girl mà bọn cô vừa bàn tán.

Cô hot girl này cũng khá nổi tiếng, dưới phần bình luận đã có người nhận ra ngay. Fan của Trần Mộ Giang cũng nhanh chóng có mặt, bắt đầu phân bua đủ kiểu rằng hot girl kia chỉ là bạn của bạn Trần Mộ Giang, tình cờ có mặt ở đó chứ chẳng có quan hệ nam nữ gì sất. Lại còn nói có sách mách có chứng. Tiểu Hồng Thư dạo gần đây mới mở tính năng bình luận bằng hình ảnh, fan thi nhau đăng đủ loại biểu đồ phân tích chi chít chữ dưới phần comment.

Quan Nhất Hòa đọc mà phì cười.

Tuy trong ảnh người qua đường chụp, Trần Mộ Giang và cô hot girl quả thực đứng cách nhau một khoảng, trông không có vẻ gì là thân mật, ít nhất là trông còn xa cách hơn hồi cô và Trần Mộ Giang bị chụp lén nhiều.

Nhưng Quan Nhất Hòa là người biết rõ nội tình.

Cô tặc lưỡi lắc đầu, nét mặt cảm thán: “Người ngoài nhìn vào cứ tưởng không quen, sau lưng khéo đã mò mẫm khắp người nhau rồi cũng nên.”

Cô vừa xem vừa cười hi hi: “Nhìn có giống mấy tình tiết tiểu thuyết mà mấy em gái mê tít không cơ chứ? Ha ha ha.”

Cười xong, cô định tắt Tiểu Hồng Thư, nhưng trước khi thoát ra chẳng hiểu sao cô lại nán lại nhìn tấm ảnh thêm vài giây.

Sau đó, cô kìm nén trái tim đang hơi xao động.

Cô nghĩ: Thôi bỏ đi, trai dưới ba mươi mình nếm đủ mùi rồi.

Không chơi nữa.

Ngón cái lướt nhanh lên trên, tấm ảnh biến mất khỏi màn hình điện thoại.

Một tuần sau, tại một hộp đêm nọ.

Quan Nhất Hòa chán chường tột độ, tựa người vào lan can khu vực VIP, mặt vô cảm nhìn đám đông đang uốn éo điên cuồng dưới sàn nhảy.

Dưới lan can có mấy bàn khách, đám nam thanh nữ tú ở đó đang chơi trò bắt ngón tay.

Quan Nhất Hòa chống cằm, liếc thấy một cậu chàng trông khá nổi bật trong số đó. Ngũ quan của cậu ta dưới ánh đèn mờ ảo trông khá nét, nhưng khi ánh đèn flash chớp nháy liên hồi, những dấu vết nhân tạo trên gương mặt cũng theo đó mà lộ rõ mồn một.

Cô lập tức dời mắt đi chỗ khác, thầm lầm bầm: Tiêm filler vừa vừa phải phải thôi chứ.

Nhưng cậu chàng đó đứng ngay dưới lan can cách đó không xa, dáng người cũng cao ráo, nên vài phút sau Quan Nhất Hòa lại vô thức liếc nhìn về phía cậu ta.

Theo dõi cử động của cậu ta khi chơi trò chơi, cô phát hiện bàn tay đối phương rất đẹp. Tuy nhiên cái đẹp đó không khiến Quan Nhất Hòa nảy sinh h*m m**n thể xác, vì nó quá trắng và quá mảnh khảnh.

Tất nhiên, ngắm nghía một chút thì vẫn được.

Vốn dĩ chỉ định ngắm chơi cho vui mắt, nhưng cậu chàng này quả thật khiến người ta không thể nhìn lâu hơn.

Thời tiết đầu hè đã hơi oi bức, trong hộp đêm tuy có bật điều hòa nhưng người đông nghìn nghịt thế này thì nhiệt độ vẫn chẳng thấp tí nào. Vậy mà cậu chàng vẫn diện bộ vest rộng thùng thình, đầu đội mũ len.

Quan Nhất Hòa nhìn thôi cũng thấy nóng thay, vừa thầm cảm thán ngày xưa mình cũng từng làm màu như thế, giây sau đã thấy cậu chàng điềm nhiên đưa tay lau trán.

Hành động của cậu ta lọt thỏm vào tầm mắt Quan Nhất Hòa đang chăm chú quan sát.

Cô trơ mắt nhìn bàn tay đẹp đẽ kia luồn vào dưới lớp tóc mái dày cộp bị cái mũ len đè chặt.

Lau mồ hôi xong, cậu ta lại tiếp tục nhập cuộc chơi, tạo hình vẫn y nguyên không đổi.

Quan Nhất Hòa hơi buồn cười, rồi bỗng nhiên nghĩ đến Trần Mộ Giang.

Cô nghĩ Trần Mộ Giang chắc chắn sẽ không làm mấy trò này đâu, anh chắc cũng giống cô, đi quẩy là cứ mặc đồ đơn giản nhất.

Hơn nữa kiểu tóc của anh cũng luôn gọn gàng…

Quan Nhất Hòa thả trôi suy nghĩ, mặc kệ hình ảnh về Trần Mộ Giang, cái người đã biến mất một thời gian nán lại trong đầu mình thêm một lúc.

Sau đó cô quay người nâng ly rượu lên.

Người đã biến mất thì cứ tiếp tục biến mất đi.

Nhưng lần này anh biến mất chẳng được bao lâu.

Quan Nhất Hòa chạm mặt anh ở một nơi cô hoàn toàn không ngờ tới.

Phòng thu âm của Lâm Thù Nghiêu.

Dạo này Lâm Thù Nghiêu đang nhận mix nhạc cho một chương trình nào đó, Quan Nhất Hòa rảnh rỗi nên ghé phòng thu chơi.

Khi cửa mở ra, cô đang đứng cạnh Lâm Thù Nghiêu, hai người cùng nhìn màn hình máy tính bàn luận về bài hát. Nghe tiếng động sau lưng, cô vô thức quay đầu lại nhìn.

Một nhóm người bước vào, trong đó có Trần Mộ Giang.

Hai ánh mắt chạm nhau, cô ngẩn người ra mặt.

Trần Mộ Giang trông có vẻ không ngạc nhiên lắm, đôi mắt cong cong nhìn cô.

Hai người đã hơn mười ngày không nói chuyện, vậy mà cô chẳng thấy gượng gạo chút nào, tự nhiên tiến lại gần anh, hỏi nhỏ: “Sao cậu lại ở đây?”

Anh cũng ra vẻ rất thân thiết với cô, thì thầm đáp lại: “Tôi không được đến à?”

Nói xong còn nhe răng cười.

Cô lườm anh một cái.

Mọi người tập trung trước bàn điều chỉnh âm thanh, giới thiệu sơ qua rồi ai nấy bắt đầu bận rộn.

Rảnh rỗi nhất là Trần Mộ Giang và Quan Nhất Hòa. Hai người họ hiển nhiên ngồi lại một chỗ trò chuyện.

Chẳng biết là do lâu ngày không gặp chú cá thú vị này, hay do hôm nay chú cá thú vị mặc bộ đồ đúng gu cô nên trông đẹp trai lạ thường. Quan Nhất Hòa nhìn Trần Mộ Giang, bỗng thấy tim đập hơi nhanh.

Trần Mộ Giang kể với cô, bài hát thu âm hôm nay là do bạn anh phối lại, nghe nói thu ở phòng thu của Lâm Thù Nghiêu nên anh đi theo xem thử.

Quan Nhất Hòa liếc anh: “Cậu quen Lâm Thù Nghiêu?”

Trần Mộ Giang nghiêng đầu nhìn cô: “Nghe chị nói chuyện với Giang Sa có nhắc tới.”

“Định đến đây tình cờ gặp gỡ đấy à?”

“Định đến đây nhặt xác.”

Cô không nhịn được cười, vỗ nhẹ vào tay anh: “Lại nữa…”

Anh cũng cười khẽ: “Call back chuyên nghiệp không?”

“Chuyên nghiệp y như lúc cậu diễn xuất vậy.”

“Ừ, chuyên nghiệp y như lúc chị viết nhạc vậy.”

Cô và anh mặt đối mặt, đầu gối chạm đầu gối, thì thầm nói cười.

Trò chuyện một lúc, Trần Mộ Giang bỗng bảo bạn anh viết một bài hát nhờ anh viết lời.

Cô hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: “Thầy Trần cũng tập tành sáng tác sao.”

Anh cong môi: “Tiến sĩ âm nhạc xem giúp tôi được không?”

Thực ra Quan Nhất Hòa không hứng thú lắm, vì cô rất sợ, nhỡ đâu Trần Mộ Giang viết dở tệ, cô sẽ cực kỳ chê bai, cái kiểu chê bai khiến cô tụt mood không thể nào mê lại được nữa. Dù sao nói đến sáng tác nhạc thì cô quá chuyên nghiệp rồi. Hơn nữa con người ai cũng thích kẻ mạnh, ai lại muốn nhìn thấy khuyết điểm của đối tượng mình đang để ý chứ?

Nhưng Trần Mộ Giang có vẻ rất hào hứng nên cô đành mỉm cười gật đầu với anh.

Cũng may, trình độ văn chương của Trần Mộ Giang lại ngoài ý muốn khá tốt, tuy không so được với nhạc sĩ chuyên nghiệp nhưng tuyệt đối không phải dạng nhạc thị trường rẻ tiền.

Thậm chí có vài câu còn khá thú vị.

Quan Nhất Hòa càng xem càng chăm chú.

Rồi bệnh nghề nghiệp của cô lại tái phát.

Cô ngẩng đầu nói với Trần Mộ Giang đang chờ đợi lời nhận xét: “Thầy Trần này, cậu viết tốt lắm, thật đấy. Nhưng mà nhé, có mấy chỗ không gieo vần đọc khó chịu cực kỳ.”

Nhắc đến chuyện sáng tác là Quan Nhất Hòa lại thao thao bất tuyệt không ngừng.

“… Bài “Em vui nên tôi cũng vui” của chị Phi ấy, cậu để ý lời bài hát xem, toàn kết thúc bằng vần “e”. Vần “e” thực ra rất khó gieo vần, nhưng lời bài hát đó không những câu nào cũng vần với nhau mà còn dùng những câu từ đơn giản nhất để diễn đạt ý nghĩa rõ ràng nhất. Khó lắm đấy, tôi nghe lần nào là phục sát đất lần ấy, thần sầu luôn.”

Trần Mộ Giang ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: “Chị nói vậy tôi mới thấy đúng thật.”

Anh cảm thán: “Hóa ra viết lời bài hát cũng cầu kỳ thế cơ à? Bạn tôi bảo tôi cứ viết chơi chơi thôi, nên tôi viết đại khái, chẳng nghĩ nhiều thế.”

“Viết đại khái mà được thế này á?” Cô nửa đùa nửa thật: “Lần sau hai đứa mình hợp tác làm một bài đi.”

Anh khựng lại, liếc xéo cô: “Nghiêm túc không đấy? Chị gái bịp bợm.”

Cô nhướn mày: “Loại bịp bợm còn phân biệt giới tính nữa hả? Chủ đề này nhạy cảm lắm nha.”

Anh cụp mắt cười.

Cười xong, anh nói: “Nếu tôi không viết được lời hay như Lâm Tịch thì có phải không xứng để cô giáo Quan phổ nhạc không?”

“Cũng không hẳn, nể tình quan hệ của chúng ta, tôi sẽ để cửa sau cho cậu.”

Nghe vậy anh không hỏi quan hệ gì, chỉ nhìn cô với vẻ mặt ẩn ý thôi.

Cô nghiêng đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Bầu không khí mập mờ kéo dài một lúc, Trần Mộ Giang thu lại nụ cười, tiếp tục bàn về việc sáng tác lời.

Hai người thảo luận thêm về lời bài hát của Lâm Tịch.

Trần Mộ Giang bảo giờ anh cảm thấy lời mình viết tệ quá.

Cô lắc đầu: “Người ta là đại thần mà, khác chứ, là chuyên gia trong các chuyên gia rồi.”

“… Cậu giỏi lắm rồi, thật đấy, tôi rất thích câu này của câuh…”

Cô ngân nga giai điệu, thuận miệng sửa lại nhịp điệu một chút: “Thế này sẽ dễ hát hơn một tí.”

Sửa xong bắt gặp ánh mắt chăm chú của Trần Mộ Giang, cô mới sực nhớ ra: “Sửa được không nhỉ? Ai sáng tác nhạc thế, tôi chỉ góp ý thôi, không cần nghe theo tôi đâu.”

“Chị cứ sửa, không vấn đề gì. Tôi cũng thấy câu đó cứ sai sai, mà không biết sai ở đâu.”

Anh cũng ngân nga thử: “Thế này nghe hay hơn hẳn, dân chuyên nghiệp có khác.”

Cô vỗ vai anh, có chút đắc ý: “Tiến sĩ đấy nhé!”

“Lại còn là tiến sĩ Đức nữa chứ.” Anh nhìn cô với vẻ cưng chiều: “Cái nôi của nhạc cổ điển đúng không? Thi vào trường Đức khó lắm nhỉ?”

“Đương nhiên rồi.”

Cô giải thích sơ qua cho anh hiểu về tấm bằng Tiến sĩ tại Học viện Âm nhạc Đức rốt cuộc là như thế nào.

Nghe bảo không chỉ mấy trăm người tranh nhau một suất, mà còn là thi chung tất cả các chuyên ngành, Trần Mộ Giang trố mắt ngạc nhiên.

Anh tò mò ra mặt: “Thế sao chị không tiếp tục theo đuổi sáng tác? Chị giỏi thế mà.”

Vẻ đắc ý trên mặt cô lập tức tém lại đôi chút, cô cười trừ cho qua chuyện rồi lảng sang vấn đề khác.

Vừa hay Lâm Thù Nghiêu đi tới. Cô ấy mang cho Quan Nhất Hòa loại trà cô thích, lại đưa cho Trần Mộ Giang một cốc nước.

Lâm Thù Nghiêu rất khách sáo: “Thầy Trần, không biết cậu thích uống gì, nước lọc được không?”

Trần Mộ Giang cũng rất lịch sự, đối diện với Lâm Thù Nghiêu chẳng có chút bệnh ngôi sao nào, nói ngay là không thành vấn đề.

Ngược lại, Quan Nhất Hòa ở bên cạnh lại lên tiếng trêu chọc: “Thầy Trần thích uống rượu cơ.”

Thầy Trần thổi cho bớt nóng, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, đưa tay xoa đầu cô một cách đầy tự nhiên.

Trần Mộ Giang đang cúi đầu uống nước nên không nhìn thấy vẻ mặt hóng hớt hiện lên trong tích tắc của Lâm Thù Nghiêu. Khi anh ngẩng đầu lên, hai người phụ nữ đã nhanh chóng trưng ra nụ cười xã giao hoàn hảo.

Quan Nhất Hòa đưa cốc trà của mình cho Trần Mộ Giang, bảo anh thử xem.

Trần Mộ Giang nhận lấy uống một ngụm, khen cũng được.

Quan Nhất Hòa liếc thấy Lâm Thù Nghiêu đang cố nhịn cười đến mức nội thương.

Cô hờn dỗi lườm nguýt cô bạn thân một cái rồi lái chủ đề về phía Trần Mộ Giang, giọng điệu mang theo sự thân mật trong vô thức, kể với Lâm Thù Nghiêu rằng vừa nãy cô và Trần Mộ Giang đang thảo luận về bài hát do anh viết lời.

Cô khen Trần Mộ Giang lên mây, Lâm Thù Nghiêu cũng rất biết ý mà phụ họa bằng đủ loại biểu cảm trầm trồ thán phục.

Trần Mộ Giang không nói gì, nghe hai người kẻ tung người hứng mà cười vui vẻ. Cuối cùng anh chủ động nói, bài hát này muốn nhờ Lâm Thù Nghiêu giúp đỡ phần sản xuất.

Hai người phụ nữ tốt nghiệp nhạc viện đều thừa hiểu, thực ra mà nói, các vấn đề cụ thể về sản xuất bài hát thường do nhạc sĩ sáng tác quyết định, nhưng Trần Mộ Giang đã có lòng nói vậy, hai cô đương nhiên thi nhau bày ra vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng.

Ba người trò chuyện trong bầu không khí hòa hợp, Trần Mộ Giang còn chủ động kết bạn WeChat với Lâm Thù Nghiêu.

Hết giờ nghỉ, Lâm Thù Nghiêu bảo phải quay lại làm việc.

Quan Nhất Hòa gọi giật bạn lại: “Lát nữa mày có kịp ăn cơm không đấy?”

“Chắc không kịp đâu.”

“Để tao mua rồi mang đến cho nhé?”

“Thôi đừng bày vẽ, mày tự đi chơi đi, hôm khác tao bù cho.”

“Được rồi.”

Quan Nhất Hòa vốn tính bám bạn bèn bĩu môi, vẻ mặt có chút không nỡ.

Trần Mộ Giang đứng bên cạnh nhìn cảnh này, bỗng nhiên lên tiếng: “Tối nay tôi ăn cơm cùng chị nhé?”

Lâm Tịch: Nhà viết lời ca khúc huyền thoại của Hồng Kông, được mệnh danh là “Từ thần” (Thần ngôn từ). Ông nổi tiếng với ca từ sâu sắc, triết lý và là người đứng sau thành công của hàng loạt ngôi sao hàng đầu như Vương Phi, Trương Quốc Vinh, Trần Dịch Tấn.

Thế hệ 20 (20代): Thực ra đây là cách gọi bên Hàn Quốc. Gọi những người khoảng 20 tuổi là thế hệ 20, 30 tuổi là thế hệ 30, cứ thế mà suy ra. Ai đu showbiz Hàn chắc đều từng thấy rồi, nhưng tôi lâu không đu idol nữa nên không chắc giải thích có chính xác hoàn toàn không. Chị Quan dùng cách nói này là vì ở độ tuổi của chị ấy, chắc chắn đã trải qua thời kỳ hoàng kim của sao Hàn, chắc chắn cũng xem show tạp kỹ Hàn, cho nên là vậy đó.

Meme “Nhặt xác”: Nhấn mạnh lại là chỉ đùa thôi nhé. Lần đầu tiên họ nhắc đến cụm từ này là ở chương 21 (Ám chỉ việc đưa người say rượu về nhà/khách sạn với ý đồ xấu, nhưng ở đây hai người chỉ trêu nhau).

Tác giả khen Vương Phi như cơm bữa: Hahaha. Em vui nên tôi cũng vui (Ni kuai le suo yi wo kuai le) là tác phẩm kinh điển rồi, đề cử mọi người nghe thử.

Phổ cập kiến thức về Tiến sĩ Đức: Xin xem lại lời tác giả ở chương 2.

Bình Luận (0)
Comment