Bản cover “Tiểu Đề Đại Tố” của Lý Hoa bỗng chốc hot nhẹ.
Với cái mác tốt nghiệp Nhạc viện Hải Âm, danh xưng ca sĩ trẻ, gương mặt đậm chất rock khó đoán, cộng thêm giọng hát không tồi và bản phối lại cực bắt tai, anh chàng đã thành công thoát vòng trên mạng xã hội ở một phạm vi nhỏ.
Quan Nhất Hòa xem đi xem lại video trình diễn live của anh ta rất nhiều lần.
Không phải ngắm người, mà là nghe nhạc.
Cô cứ nghe đi nghe lại, vừa lắc đầu vừa tự sướng: “Mình đỉnh vãi chưởng.”
Sau đó gửi tin nhắn hàng loạt khoe với đám bạn.
Gửi riêng xong, cô lại chia sẻ lên vòng bạn bè. Soạn đi sửa lại chán chê, cuối cùng cô cũng đăng một dòng trạng thái trông thì tùy hứng nhưng thực ra đã điểm mặt chỉ tên hết những gì quan trọng.
Quan Nhất Hòa: [Nhạc] Nếu không nhờ phúc của cậu đàn em thì suýt chút nữa tôi quên mất mình vẫn là một nhạc sĩ. Cảm ơn lời mời, hợp tác vui vẻ nha! [Yeah].
Lượt like tăng vùn vụt, không ít người bình luận trêu cô đá chéo sân.
Cô vội vàng trả lời, đính chính không phải đá chéo sân, nghề chính của cô là sáng tác nhạc mà.
Quan Nhất Hòa trả lời Đạo diễn Hà: Làm nhiếp ảnh mới là đá chéo sân đấy, ha ha.
Đạo diễn Hà trả lời Quan Nhất Hòa: Đỉnh nha, lúc xem chương trình tôi đã thấy bản phối này hay cực.
Quan Nhất Hòa trả lời Đạo diễn Hà: [Tủi thân] Bộ đạo diễn không nhìn xem người phối khí là ai hả.
Đạo diễn Hà trả lời Quan Nhất Hòa: Có nhìn chứ, ha ha ha, tôi cứ tưởng là trùng tên trùng họ thôi.
Trần Mộ Giang trả lời Đạo diễn Hà: Trong giới có người trùng tên trùng họ với cô giáo Quan sao?
Quan Vĩ Diệp trả lời Trần Mộ Giang: [Giơ tay] Có người cùng họ!
Trần Mộ Giang trả lời Quan Vĩ Diệp: Làm một ván game không?
Nhìn thấy mấy bình luận mới nhảy ra, khóe miệng Quan Nhất Hòa bất giác cong lên.
Cô lướt ngón tay gõ phím.
Quan Nhất Hòa trả lời Quan Vĩ Diệp: Cấm.
Quan Vĩ Diệp trả lời Quan Nhất Hòa: ?
Trần Mộ Giang trả lời Quan Nhất Hòa: Giờ quản cả cháu trai cơ à?
Quan Nhất Hòa không trả lời anh.
Một lát sau, Trần Mộ Giang gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Cách nhau gần ba tháng, đây là tin nhắn đầu tiên giữa hai người.
Trần Mộ Giang: Sao lại cấm?
Quan Nhất Hòa: Không lo làm việc đàng hoàng.
Trần Mộ Giang: Hợp tác với đàn em thì là việc đàng hoàng?
Quan Nhất Hòa: Kệ tôi.
Trần Mộ Giang: Thế thì chị đừng quản Tiểu Quan.
Quan Nhất Hòa: Nó là cháu tôi, tôi thích quản thì quản.
Trần Mộ Giang: Chỉ quản thằng cháu lớn, không quản thằng cháu thứ hai sao.
Quan Nhất Hòa im lặng không đáp.
Chưa đầy vài phút sau, Trần Mộ Giang lại nhắn tới.
Trần Mộ Giang: Cậu đàn em hát khá thật đấy.
Quan Nhất Hòa: Đằng ấy khen sai trọng tâm rồi phải không?
Trần Mộ Giang: Em đã nói hết đâu.
Trần Mộ Giang: Bản phối này nghe cuốn quá, vừa ra bản thu âm là em thêm vào danh sách phát lặp lại luôn.
Trần Mộ Giang: Chỉ là người hát hơi đáng ghét, haizz.
Quan Nhất Hòa: Chẳng phải bảo hát khá lắm sao?
Trần Mộ Giang: Nói một cách khách quan thì hát khá thật.
Trần Mộ Giang: Em cũng không thể mở mắt nói dối được.
Quan Nhất Hòa: Em hát cũng không tồi.
Quan Nhất Hòa không nói điêu, Trần Mộ Giang hát nghe cũng hay thật. Kiểu hay đủ để đi tán gái ấy.
Trần Mộ Giang: Em cũng được coi là nửa sinh viên âm nhạc, đảm bảo hát đúng nhạc, đầy đủ ngũ âm thôi.
Quan Nhất Hòa: ?
Trần Mộ Giang: Chị không biết á?
Trần Mộ Giang: Đại học em học Quản lý Nghệ thuật.
Quan Nhất Hòa: Hả?
Trần Mộ Giang: Thế mà còn đòi cưa cẩm người ta.
Trần Mộ Giang: Hehe.
Quan Nhất Hòa kinh ngạc thật sự.
Đúng là cô chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu quá khứ của Trần Mộ Giang, nhưng quen biết cũng hơn nửa năm rồi, cô hoàn toàn không ngờ hai người lại được tính là nửa đồng nghiệp.
Trần Mộ Giang kể lại hồi cấp ba anh vốn định thi đạo diễn, nhưng bạn của anh trai anh ở Anh bảo rằng có một chuyên ngành gọi là Quản lý Nghệ thuật Âm nhạc. So với đạo diễn thì ngành này ít người biết đến hơn, tỉ lệ chọi thấp hơn, xem như sự kết hợp giữa âm nhạc và kinh doanh. Hơn nữa lại không yêu cầu kiến thức âm nhạc quá chuyên sâu nên có thể ôn thi cấp tốc được. Hướng đi sau này cũng rộng, có thể làm tổ chức sự kiện âm nhạc, vào công ty giải trí hoặc hãng thu âm…
Ngành này trong và ngoài nước đều có đào tạo. Trong nước chỉ vài học viện âm nhạc hàng đầu mới có, còn Anh Mỹ thì phổ biến rồi nên nhiều lựa chọn hơn. Anh trai anh làm việc ở Anh nên anh cũng thi sang đó.
Rồi năm nhất nghỉ hè về nước, vốn định tìm công ty thực tập trước, kết quả vì ngoại hình quá xuất sắc nên được giới thiệu vào đoàn phim đóng vai khách mời, từ đó mở ra con đường diễn xuất.
Trần Mộ Giang: Hồi đó còn từng liên hệ giáo viên bên Nhạc viện Hải Âm đấy.
Trần Mộ Giang: Nếu không phải anh trai em ở Anh thì có khi em đã là đàn em của chị rồi.
Quan Nhất Hòa: ?
Quan Nhất Hòa bị đống thông tin bất ngờ này làm cho cứng họng, nhất thời không biết đâu mới là trọng điểm.
Trần Mộ Giang trêu chọc cô, bảo cô ngạc nhiên như thế, xem ra lúc trước bảo muốn cưa cẩm anh cũng chỉ là nói mồm thôi.
Trần Mộ Giang: Chị lên Baidu Baike mà xem, mấy thông tin này đều treo lù lù trên đó cả.
Quan Nhất Hòa: ?
Trần Mộ Giang: Đừng ? nữa.
Quan Nhất Hòa: Em có anh trai á? Anh ruột hả?
Trần Mộ Giang: Ừ.
Trần Mộ Giang: Chị hóng hớt nhiều chuyện như thế mà tình trạng gia đình cơ bản của em ai cũng biết mà chị lại không biết.
Quan Nhất Hòa: Ai rảnh hơi đâu tự nhiên đi tìm kiếm Baidu Baike của em.
Trần Mộ Giang: Em từng tìm của chị đấy.
Quan Nhất Hòa: …
Trần Mộ Giang: Sao nhí đúng không?
Lúc này Quan Nhất Hòa cảm thấy xấu hổ vô cùng, thầm mắng Quan Hồng một câu: Năm xưa đã không cho cô tiếp tục làm diễn viên, sao còn bày vẽ làm mấy cái hồ sơ này cho cô làm gì chứ.
Trần Mộ Giang: Cô út xinh từ bé nhỉ.
Trần Mộ Giang: Không nói nữa, em có chút việc.
Trần Mộ Giang: [Link: http://www.baidu.com/baike-Trần_Mộ_Giang, diễn viên…]
Trần Mộ Giang: Làm xong sẽ kiểm tra bài tập của chị.
Quan Nhất Hòa: Em bị hâm hả!
Quan Nhất Hòa: Đi làm việc đi!
Trần Mộ Giang: Ha ha ha ha ha.
Dù Trần Mộ Giang đã chủ động kể cho cô nghe không ít chuyện về mình, nhưng Quan Nhất Hòa cũng chỉ nghe thì nghe vậy thôi, chứ chẳng để tâm lắm.
Nhưng vì tò mò cộng thêm đang bí ý tưởng sáng tác, tiện tay nghịch điện thoại nên cô bấm vào đường link anh gửi.
“1m86… Ừ, chuẩn đấy.”
“Gia đình: Bố, mẹ, anh trai…”
“Tốt nghiệp UAL? Ồ, cũng ra gì phết.”
“… Đúng là nửa sinh viên âm nhạc thật, còn từng hát nhạc kết phim nữa này…”
Lướt xuống cuối trang, cô tắt tab đi, cảm thấy có chút mới mẻ. Rồi cô chợt nhớ ra, lúc gọi điện phàn nàn với anh chuyện kiến thức nhạc lý, hòa thanh của Quan Vĩ Diệp nát bét, đối phương chẳng hề hỏi lại cô nhạc lý là gì hay hòa thanh là gì, mà cứ thế tiếp lời rất tự nhiên.
Lúc đó cô không nghĩ nhiều, giờ ngẫm lại mới thấy, đúng là phải người từng học nhạc mới hiểu được lúc đó cô đang rầu rĩ cái gì.
Thư giãn một lúc, cô gạt chuyện đàn ông sang một bên, vươn vai rồi tiếp tục cắm cúi làm việc.
Màn hợp tác thành công lần trước khiến Lý Hoa tiếp tục gửi lời mời cộng tác mới. Vẫn là nhạc của Vương Phi, vẫn giao toàn quyền cho cô phối lại, cô muốn sửa thế nào thì anh ta hát thế ấy.
Bên A đã nói vậy rồi thì cô cứ thế mà bung lụa, trực tiếp biến một bản tình ca nhẹ nhàng, u sầu thành một ca khúc mang hơi hướng hoài cổ, đòi hỏi kỹ thuật thanh nhạc thính phòng kết hợp.
Lý Hoa rất ưng ý, vì bản phối này giúp anh ta khoe được chất riêng. Nhưng do phong cách hơi kén người nghe nên phản ứng của khán giả đại chúng không bùng nổ như lần trước. Bù lại, đánh giá trong giới chuyên môn lại rất tốt, vài blogger phê bình âm nhạc chuyên nghiệp còn đặc biệt đăng bài khen ngợi.
Sau hai số phát sóng, Lý Hoa bị loại. Quan Nhất Hòa có chút tự trách, cảm thấy lẽ ra mình nên phối bài hát có độ khó cao hơn một chút để Lý Hoa phô diễn sở trường, ví dụ như lên vài cái high note chẳng hạn, biết đâu phiếu bầu sẽ cao hơn.
Nhưng Lý Hoa lại chẳng hề bận tâm, ngược lại còn an ủi cô rằng vốn dĩ anh ta chỉ định tham gia hai số thôi, phiếu bầu đều đã được cơ cấu cả rồi, hợp đồng cũng chỉ ký có thế.
Anh ta bảo chủ yếu là đi lấy tiếng cho khán giả quen mặt, mục đích xem như đã đạt được.
Lý Hoa: Nhờ phúc đàn chị cả, không thì bài “Tiểu Đề Đại Tố” đâu có hot được như thế.
Lý Hoa: Khoa Sáng tác Nhạc viện Hải Âm đúng là danh bất hư truyền.
Lý Hoa: Lần sau lại hợp tác tiếp nhé.
Quan Nhất Hòa: Okela, cứ quăng việc qua cho chị. Ha ha ha.
Lý Hoa: Tối nay qua nhà em ăn mừng không?
Quan Nhất Hòa từ chối lời mời của Lý Hoa.
Một là dạo này con đường âm nhạc của cô đang vào guồng, cảm hứng ùn ùn kéo đến, cô chỉ muốn ru rú ở nhà ấp ủ bài mới.
Hai là… đã có hàng ngon kỹ thuật tốt rồi, tội gì phải đi dùng tạm hàng kém chất lượng chứ?
Nhắc lại lần nữa, tưởng cô là Bồ Tát sống hay gì mà đi ban ph*t t*nh thương.
Quan Nhất Hòa chìm đắm trong sáng tác, bế quan tu luyện ở nhà mấy ngày liền. Cuối cùng, Đường Cảnh Văn phải gọi một cú điện thoại lôi cô về với thế giới thực.
Cô bạn hỏi có đi Disneyland chơi không.
Cô nhíu mày, bảo không đi, đi mòn cả dép rồi.
Đường Cảnh Văn bắt đầu làm nũng, nằng nặc đòi cô đi cho bằng được, bảo rằng chỉ có cô mới chụp ảnh có tâm nhất.
Quan Nhất Hòa hiểu rồi. Mấy cô minh tinh này đi đâu cũng phải ngầm so kè nhau, Disneyland, nơi vừa có thể khoe trọn nhan sắc lại vừa không bị mang tiếng là làm màu quá đà, đương nhiên là chiến trường thích hợp nhất rồi.
Nhưng cô vẫn thấy hơi lười.
“Nhưng mà nóng lắm.”
“Úi giời ơi, bà đây trả tiền, bà đây bao trọn gói được chưa!”
“Ha ha ha, thế thì không cần.”
Ngẫm nghĩ một chút, đúng là cô cũng nên ra ngoài hít thở khí trời.
Nhấn lưu file, gập máy tính lại, cô đưa tay vò tóc rồi tiện thể đưa lên mũi ngửi.
Vãi chưởng, đến lúc phải gội đầu rồi.
Quan Nhất Hòa vừa ngắm cảnh đêm thành phố vừa ngâm mình trong bồn tắm cực chill.
Ngón tay mân mê lớp bọt trắng, cô nghiêng đầu nhìn bóng người phản chiếu mờ mờ trên cửa kính, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đường nét xương quai xanh hiện lên cực kỳ quyến rũ.
Cô nhướng mày, trong lòng nảy ra một ý.
“Điện thoại đâu rồi nhỉ…”
Cô loay hoay tìm điện thoại suýt nữa thì lộn cổ ra khỏi bồn tắm, sau khi văng tục vài câu “con mẹ nó”, cô lại tao nhã ngồi xuống giữa lớp bọt trắng xóa.
Vươn tay, chống cằm, khóe môi cong lên.
“Tách tách” vài tiếng, mấy tấm ảnh selfie trong bồn tắm đầy vẻ lười biếng, gợi cảm đã ra lò.
Ngay sau đó, tấm ảnh được gửi thẳng vào khung chat với Trần Mộ Giang.
Quẳng điện thoại sang một bên, cô lại ngân nga hát hò, tiếp tục tận hưởng giây phút ngâm mình.