Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 34

Quan Nhất Hòa đang sấy tóc thì màn hình điện thoại sáng lên.

Trần Mộ Giang: Giờ nào rồi mà gửi cái này.

Trần Mộ Giang: Mục đích hơi bị lộ liễu quá đó.

Quan Nhất Hòa: Em cũng giỏi giả bộ ghê ha, thầy Trần.

Quan Nhất Hòa: Qua đây nhanh lên.

Quan Nhất Hòa: Nhớ em rồi.

Trần Mộ Giang: Lần đầu tiên cảm thấy ba chữ “nhớ em rồi” lại kém lãng mạn đến thế.

Quan Nhất Hòa: Sao, cảm thấy sắp phải trả bài nên sợ mệt à?

Trần Mộ Giang: Em mà sợ cái đó?

Trần Mộ Giang: [Hình ảnh].

Trần Mộ Giang: Vẫn đang bàn việc với biên kịch.

Quan Nhất Hòa: Vậy ngủ ngon nha!

Trần Mộ Giang: … Em có bảo là không đến đâu.

Quan Nhất Hòa: Chị buồn ngủ rồi.

Trần Mộ Giang: Buồn ngủ thì chị ngủ trước đi, em xong việc sẽ qua.

Trần Mộ Giang: Gửi mật mã cửa nhà cho em.

Quan Nhất Hòa chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, gửi luôn mật mã qua, gửi xong mới thấy có gì đó sai sai.

“Buồn ngủ thì chị ngủ trước đi, em xong việc sẽ qua…” Cô nhíu mày nhìn màn hình, lẩm bẩm: “Mình ngủ rồi thì cậu ta qua làm cái quái gì?”

Cô ấn thu hồi tin nhắn.

Bên kia nhắn lại một dấu chấm hỏi ngay lập tức.

Quan Nhất Hòa: Ngủ rồi thì còn cần em qua làm gì nữa?

Trần Mộ Giang: Sáng mai không được sao.

Quan Nhất Hòa: … Em chạy KPI hay gì? Có được trả tiền không đấy? Đâu nhất thiết phải là hôm nay.

Trần Mộ Giang: Em nhớ chị mà.

Trần Mộ Giang: Được không hả, chị ơi.

Quan Nhất Hòa: Chị ngủ dễ tỉnh giấc lắm.

Trần Mộ Giang: Thế chị ráng đợi chút nữa, em qua ngay đây, được không.

Quan Nhất Hòa: Ờ, được rồi. Thế em nhanh lên.

Tối nay nhà Quan Nhất Hòa tự dưng có thêm một vị khách qua đêm.

Nhưng mọi chuyện dường như lại rất thuận lý thành chương.

Cô còn đắn đo xem có nên lấy thêm cái chăn nữa không, vì chất lượng giấc ngủ của cô cực kỳ tệ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngủ hai chăn, một là quá xa lạ, hai là giống vợ chồng già quá, chẳng cái nào hợp với trạng thái của cô và Trần Mộ Giang lúc này cả.

Thôi kệ, cùng lắm là mất ngủ, dù sao cũng chỉ một đêm.

Tuy nhiên, đêm đầu tiên qua đêm cùng anh lại thoải mái đến bất ngờ.

Cô nằm trên giường nghịch điện thoại hơn bốn mươi phút thì khóa mật mã cửa chính có động tĩnh. Cô ngồi dậy, một lát sau, người đàn ông với vẻ phong trần mệt mỏi xuất hiện ở cửa phòng.

Anh cứ như đã sống ở nhà này từ lâu lắm rồi, vừa bước vào phòng ngủ vừa cởi áo, vẻ mặt bơ phờ hỏi cô để quần áo bẩn ở đâu.

Cô chỉ tay về phía phòng tắm, anh gật đầu, cúi xuống hôn cô một cái rồi quay người đi vào trong.

Ngẫm nghĩ một chút, cô xuống giường đi tới cửa phòng tắm, hỏi vọng vào người đang trần như nhộng bên trong: “Em có quần áo để thay không? Chỗ chị không có đâu nhé. Mặc quần áo cũ không được leo lên giường.”

Người đàn ông nhắm mắt xối nước, hất cằm ra hiệu cho cô nhìn cái ghế đẩu ở cửa.

Trên ghế có đặt một cái túi.

“Ồ, được rồi.”

Cô trèo lại lên giường tiếp tục nghịch điện thoại.

Chiếc giường lớn quá đỗi êm ái khiến mí mắt cô bắt đầu trĩu xuống, trong cơn mơ màng, cô nghe tiếng nước ngừng chảy, rồi tiếng máy sấy tóc vang lên, một lúc sau, phần nệm bên cạnh lún xuống.

Eo bị ai đó nhẹ nhàng ôm lấy, bên tai có tiếng hỏi: “Buồn ngủ rồi à?”

Cô “Hừ” một tiếng trong mũi, má được hôn nhẹ một cái, rồi chìm vào giấc mộng đẹp.

Một giấc ngủ ngon đến tận sáng.

Khi Quan Nhất Hòa mở mắt, cô đang cuộn mình bên một bờ vai rộng lớn, chủ nhân của bờ vai ấy vẫn đang nhắm nghiền mắt.

Cô có chút ngạc nhiên.

Cô bắt đầu thức khuya từ năm mười mấy tuổi, đến khi sang Đức học Tiến sĩ thì mắc chứng mất ngủ, khoảng thời gian về nước tìm việc bệnh tình càng nghiêm trọng hơn, cộng thêm việc bạn trai cũ cứ dăm bữa nửa tháng lại cãi nhau với cô đến bốn, năm giờ sáng nên chuyện thức trắng cả đêm là cơm bữa.

Từ đó về sau, cô hiếm khi ngủ chung với ai, kể cả bạn bè. Bạn thân đến nhà chơi cũng đều ngủ phòng khách.

Với bạn trai cũ, cô cũng chỉ chung giường chứ không chung gối, hai người đắp chăn riêng. Ngay cả như vậy, đối phương chỉ cần cựa quậy nhẹ thôi cũng đủ làm cô tỉnh giấc.

Thế mà tối qua cô lại ngủ rất ngon.

Tất nhiên, cũng có thể do nết ngủ của Trần Mộ Giang ngoan và bệnh mất ngủ của cô cũng đỡ nhiều rồi.

Nhưng cô vẫn cảm thấy tâm trạng có chút lạ lẫm.

Quan Nhất Hòa nằm sấp trên vai Trần Mộ Giang ngẩn ngơ một lúc.

Bờ vai khẽ động đậy, cô ngẩng đầu lên.

Trần Mộ Giang lơ mơ mở mắt, bộ dạng vẫn còn ngái ngủ. Anh đưa tay che mắt, hồi lâu không nói gì.

Cô mở lời: “Sao thế, không biết mình đang ở…”

Chưa nói dứt câu đã bị anh ôm trọn vào lòng.

Trần Mộ Giang vẫn nhắm mắt không nhìn cô, giọng lười biếng: “Em dậy từ một tiếng trước rồi, xong lại ngủ quên mất.”

Ngừng một chút, anh như đang lẩm bẩm một mình: “Ngủ nướng thêm giấc này đau đầu quá.”

“Để chị mát-xa cho nhé?”

Người đàn ông lập tức ghé đầu tới, động tác ngoan ngoãn lạ thường.

Cô phì cười vì tức, vỗ nhẹ vai anh: “Tưởng chị là thợ mát-xa thật đấy à.”

Anh không nói gì, cánh tay bỗng lật một cái, cả người đè lên người cô.

Cuối cùng anh cũng mở mắt, ghé sát vào cô thì thầm: “Thế để em mát-xa cho chị.”

Trong chăn dậy lên một bầu không khí đầy ám muội.

Xong việc, Trần Mộ Giang ôm chặt Quan Nhất Hòa không buông.

Cô muốn đi tắm nên vỗ vỗ tay anh: “Ra ngoài nào.”

“…” Biểu cảm của anh có chút ấm ức: “Sao chị hồi phục nhanh thế.”

Cô ngẩn ra, nheo mắt cười: “Chị l*n đ*nh sớm hơn em chút mà.”

“Thế đoạn sau là chị diễn đấy à?”

“Không nha, lướt qua chỗ đó vẫn sướng mà… Á á á, em làm cái gì thế.”

Nghe cô nói vậy, bàn tay ai đó trên người cô lại bắt đầu rục rịch không yên, cô vội vàng hô dừng.

Người phía sau cười khẽ, nhẹ nhàng rút người ra.

Hai người kẻ trước người sau đi vào phòng tắm, tắm rửa xong lại ăn ý cùng quay lại giường nằm.

Trần Mộ Giang quen tay chỉnh lại gối đầu, sau đó ôm trọn Quan Nhất Hòa vào lòng, vừa ôm cô vừa lướt điện thoại.

Quan Nhất Hòa cựa quậy trong lòng anh, chỉnh lại tư thế thoải mái rồi cũng cầm điện thoại bắt đầu tiết mục lướt mạng buổi sáng.

Hai người ai chơi việc nấy, nhưng bầu không khí lại vô cùng hòa hợp.

Quan Nhất Hòa thong thả lướt màn hình, nhìn thấy một bài đăng trên vòng bạn bè, cô khẽ cười, lẩm bẩm: “Cậu chàng này đẹp trai phết.”

Phía sau lập tức có động tĩnh, một cái đầu ghé sát vào: “Sao đấy, lại tìm được anh em tốt nào của em hả?”

Cô nhìn anh với vẻ mặt chịu thua: “Bạn trai đàn em khóa dưới của chị.”

Cô giơ điện thoại lên cao hơn: “Đây, đàn em Nhạc viện của chị và bạn trai của cô bé.”

Anh cứ nằng nặc đòi ghé sát vào tai cô, má kề má để xem cho bằng được.

Cô đảo mắt rồi lại hạ tay xuống.

Xem xong, anh bình luận: “Đẹp trai thật, đàn em của chị cũng xinh, hai người trông đẹp đôi lắm.”

Cô hừ một tiếng: “Thích kiểu này hả?”

“Cậu ta đẹp trai hay em đẹp trai?”

“Cậu ta chỉ là đứa vắt mũi chưa sạch, mới hai mươi tuổi là cùng…” Cô sực tỉnh, trừng mắt: “Còn đánh trống lảng nữa.”

Anh nhe răng cười: “Cô bé kia cũng là trẻ con vắt mũi chưa sạch, mới hai mươi tuổi là cùng.”

Quan Nhất Hòa liếc anh một cái, ngón tay ấn like, miệng nói: “Hai mươi tuổi với em thì đâu tính là nhỏ.”

“Cách ba tuổi là em thấy khó nói chuyện rồi.”

“Chị cũng thế.”

“…” Anh chống tay ngồi dậy, nhìn cô: “Lý Hoa còn nhỏ hơn em mà đúng không?”

“Chị có nói chuyện được với cậu ta đâu.”

Anh nhìn cô hồi lâu rồi rít qua kẽ răng một câu: “Quan Nhất Hòa, chị rất biết cách chọc tức người ta.”

Cô đáp lại cực nhanh: “Bạn trai cũ của chị cũng bảo thế.”

Thấy sắc mặt Trần Mộ Giang ngày càng đen sì, Quan Nhất Hòa không trêu anh nữa, quẳng điện thoại sang một bên rồi vòng tay ôm cổ anh.

Cô khẽ gọi tên anh.

Anh không trả lời.

Cô nhìn anh chuyên chú, đôi mắt hiện lên nét cười.

Ánh mắt anh bắt đầu dịu lại, thấy cô mãi không động đậy bèn hỏi cô làm sao.

Cô bảo, hôn một cái.

Sau đó, hai người trao nhau một nụ hôn dài giữa những tia nắng vụn vặt buổi sớm.

Hôn xong, cô vẫn ôm anh làm nũng, hỏi tối qua anh ngủ có ngon không.

Anh bảo rất ngon, còn chị thì sao?

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói rằng bình thường cô chỉ có thể ngủ một mình, nhưng tối qua lại ngủ cực kỳ ngon giấc.

Nghe vậy, Trần Mộ Giang im lặng, sau đó lại thở dài.

Anh nói: “Chị lợi hại hơn em tưởng nhiều.”

Cô mỉm cười làm như không hiểu.

Trần Mộ Giang hỏi: “Sao chị chia tay tên bạn trai cũ thế? Là vì em à?”

Cô lắc đầu: “Không phải. Thật ra chuyện tình cảm đã không thể tiếp tục từ lâu rồi.”

Nhìn vẻ tò mò lộ rõ trên mặt anh, cô bèn trêu: “Bạn trai hiện tại mới được quyền hỏi nguyên nhân.”

Anh quay mặt đi, có chút hờn dỗi: “Thế thì không hỏi nữa.”

Quan Nhất Hòa cười hì hì, cũng chẳng dỗ dành Trần Mộ Giang mà lảng sang chuyện khác: “Học vấn của em cũng ra gì phết nhỉ.”

Cô tựa cằm lên ngực anh, chớp chớp mắt nhìn: “Thầy Trần nhà ta là diễn viên có học vấn cao, lại còn du học về, hiếm có trong showbiz nha, đỉnh thật đấy.”

Trần đại ca đảo mắt xuống dưới, hai giây sau mới miễn cưỡng mở miệng: “… Cảm ơn.”

Cô nằm bò lên người anh cười lớn.

Trần Mộ Giang cũng bị tiếng cười của cô lây lan, đuôi mắt dần cong lên. Anh vòng tay đỡ lấy cô, để cả người cô dựa hẳn lên mình rồi từ tốn kể: “Bố mẹ em bị người ta nói là trọc phú nhiều nên sợ, cứ bắt ép em và anh trai phải học đại học xịn bằng được. Hồi em đòi làm diễn viên, bố em còn khó chịu một thời gian dài, bảo là làm lỡ dở việc học.”

“Giờ chắc chú Trần không còn khó chịu nữa đâu nhỉ?” Cô nhéo mũi anh: “Sinh được cậu con trai đẹp ngời ngời, học hành giỏi giang lại còn diễn xuất hay thế này cơ mà.”

Lại còn kiếm được bao nhiêu là tiền nữa chứ, cô thầm nghĩ.

Không ngờ Trần Mộ Giang cười nhìn cô, bảo không phải chú Trần, anh theo họ mẹ.

Anh nói: “Là chú Giang.”

Quan Nhất Hòa ngớ người, chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Trần Mộ Giang, Trần Mộ Giang. Trần, ái mộ, Giang.”

Cô buột miệng cảm thán: “Cái tên lãng mạn thật đấy, chị thích.”

Trần Mộ Giang dịu dàng nhìn cô: “Anh trai em theo họ bố, tên là Giang Ý Trần.”

Chỉ mất một giây cô đã đoán ra ngay chữ nào: “Giang Ý Trần. Giang, tâm ý, Trần.”

“Trời ơi, tên của em và anh trai ý nghĩa quá đi mất.” Quan Nhất Hòa lẩm nhẩm hai cái tên ấy, không ngớt lời khen ngợi: “Tình cảm của hai bác chắc phải tốt lắm nhỉ?”

“Ừ.” Anh cười: “Bố em là người thô kệch, bao nhiêu vốn liếng văn hóa đều dồn hết vào tên hai anh em em.”

Anh còn nói thêm: “Với lại hồi yêu nhau hai người đã xác định sẽ sinh hai đứa, tên cũng nghĩ sẵn từ lúc đó luôn rồi.”

Lâu lắm rồi Quan Nhất Hòa mới được nghe một câu chuyện tình yêu như vậy, cô kêu lên ghen tị chết đi được.

Trần Mộ Giang liếc nhìn cô trong im lặng.

Hai người nhìn nhau, không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Bởi vì cả hai đều biết rõ, nếu anh mở miệng nói tiếp, cuộc đối thoại sẽ đi về đâu.

Có thể anh sẽ hỏi chị ghen tị vì điều gì, có lẽ cô sẽ trả lời ghen tị với tình yêu như thế, rồi biết đâu anh sẽ nói tiếp rằng tình yêu như vậy không phải là không có, và rồi…

Và rồi cuộc đối thoại của họ chắc chắn sẽ chạm đến cái chủ đề mà hiện tại vẫn còn mơ hồ, không rõ ràng kia.

Nhưng cả hai đều chưa chắc chắn liệu mình đã chuẩn bị xong câu hỏi và câu trả lời hay chưa, chứ đừng nói đến việc mong đợi nhận được điều gì.

Thế là ánh mắt của Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang dần trở nên bình tĩnh, nhìn nhau cười tự nhiên.

Anh mở lời trước: “Ngày kia em vào đoàn phim rồi.”

Cô tiếp lời: “Quay ở đâu thế?”

“Ngay tại Hải Đô thôi.”

“À, thế thì tốt quá, phim gì vậy?”

“Phim công sở, quay tầm hai tháng là xong.”

“Thế em có thể ở nhà mình được nhỉ?”

“Phim trường ở Phố Đông, ở nhà thì đi lại bất tiện quá.”

“Cũng đúng ha.”

Nói chuyện một lúc, anh bỗng cười xấu xa, bảo rằng thật ra cũng không bận lắm, phim nhiều tuyến nhân vật, thi thoảng anh có thể trốn ra ngoài.

Anh bảo có thể đến cùng cô tắm bồn.

Cô nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, ngoài miệng thì nói: “Mặt mũi của chị lớn thật đấy, khiến ngôi sao lớn như em phải chạy qua nửa cái thành phố chỉ để đến tắm bồn với chị.”

Lời vừa dứt, cô thấy anh mấp máy môi như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào trong.

Cô lập tức hiểu ra cái tình huống “không thể tiếp tục đối thoại” ban nãy lại xuất hiện.

Thế là cô lật người, thoát khỏi vòng tay anh, ngồi dậy.

Cô cất giọng đều đều như mọi khi: “Uống cà phê không?”

Anh điềm nhiên gật đầu: “Làm một ly đi.”

Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment