Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên

Chương 92

Trong sân viện có một hộ gia đình mới chuyển đến.

Người phụ nữ thích trộm đồ chuyển phát nhanh, người đàn ông thì vứt rác lung tung, một bà cụ sáng sáu giờ đã muốn nhảy thể dục và một đứa con nít béo ị không biết phép tắc.

Có hàng xóm đến góp ý, nhưng lại bị bà cụ vu vạ.

Thế nhưng họ không biết, những người sống trong sân viện này, đều không phải là người sống.

****

"Ôi chao, hoa của ai trồng mà đẹp thế này."

Sân viện vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào hơn một chút.

Tôi bưng ly trà hoa cúc bước ra khỏi nhà, phát hiện chậu hoa mẫu đơn mà tôi đã mong đợi hai tháng mới nở, đã bị người ta ngắt đi mất rồi.

Tôi không giỏi chăm sóc hoa cỏ, nhưng từ sau khi mua chậu mẫu đơn này về, tôi ngày nào cũng tỉ mỉ tưới nước bón phân.

Ngày hoa nhú nụ, tôi vui đến nỗi liên tục đăng ba bài lên vòng bạn bè.

Tiếc là cây hoa này không được "sai" cho lắm. Đến giờ, trên những cành lá sum suê cũng chỉ lác đác nở ba bông.

Mà lúc này, ba bông mẫu đơn hồng trắng đó đang bị một bàn tay già nua như vỏ cây khô nắm chặt.

Cơn giận của tôi lập tức bùng lên.

"Bà là ai?"

"Tại sao lại tự tiện hái hoa của tôi?"

Bà lão quay người lại, lộ ra khuôn mặt gầy gò, đen sạm.

Gò má cao, mắt tam bạch, lông mày xếch, nhìn là biết người khó tính.

Bà ta đảo mắt, vỗ một cái vào lưng thằng bé đứng trước mặt.

"Tiểu Bảo, mau gọi dì đi!

"Đi, hỏi dì xin kẹo ăn."

Đây là một gia đình bốn người.

Một bà lão khoảng năm, sáu mươi tuổi, một cặp vợ chồng trung niên trông có vẻ chất phác, và một cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi.

Chủ nhà cười đi tới giảng hòa:

"Đây là người thuê của tôi, Chu Thanh."

"Chu Thanh, đây là gia đình anh Chu."

"Họ là người thuê mới, sau này gian nhà phía đông sẽ thuộc về họ."

Nơi tôi ở là một tứ hợp viện rất cũ kỹ, nằm trong khu làng trong thành phố. Giá thuê những căn nhà xung quanh đều khá đắt, chỉ có căn này của chúng tôi là giá rẻ.

Vì sân viện này là một ngôi nhà ma ám, đã có không ít người c.h.ế.t ở đây.

Trước khi tôi chuyển đến, nó đã bị bỏ trống hơn mười năm.

Chủ nhà cắn răng giảm giá thuê hết lần này đến lần khác, nhưng những người chuyển đến vẫn khóc lóc bỏ chạy.

Nghe nói người ở lâu nhất cũng chỉ trụ được một tuần.

Tôi nháy mắt với chủ nhà, ra hiệu ông ấy ra một bên nói chuyện.

"Chủ nhà, ông cũng biết rồi, căn nhà này không thể ở được."

Chủ nhà cau mày, có vẻ không vui.

Ông ấy hạ giọng, cẩn thận liếc nhìn bà lão kia một cái:

"Cô đừng nói bậy. Cô xem cô không phải vẫn ở tốt sao, đã mấy tháng rồi có xảy ra chuyện gì đâu?"

"Nếu cô dọa họ chạy mất, tôi sẽ tăng tiền thuê nhà của cô!"

Ông ấy không biết, căn nhà này tôi ở được, nhưng người khác thì không

Thôi vậy, đợi họ ở vài ngày biết được thứ "lợi hại" kia, tự nhiên sẽ chuyển đi.

Bà lão kia quá đáng ghét, tôi cũng lười khuyên nhủ họ.

Gia đình bốn người này, người đàn ông tên là Chu Vệ Quân, năm nay ngoài ba mươi.

Hai vợ chồng bán đồ ăn sáng, bán một số loại bánh bao, sữa đậu nành, cháo tự làm.

Tôi ở căn nhà chính trong sân, còn gia đình họ thì chuyển vào gian nhà phía đông.

Bán đồ ăn sáng là một công việc vất vả, phải dậy rất sớm.

Mới sáng sớm, tiếng ho và tiếng khạc đờm của người đàn ông, tiếng làm hàng của người phụ nữ, cùng tiếng khóc của trẻ con cứ ngắt quãng vọng ra từ sân.

Tôi lim dim mắt nhìn điện thoại, mới hơn 3 giờ sáng một chút.

Giấc này, không thể ngủ được nữa rồi.

Tôi mở một ứng dụng mua sắm, mua tai nghe chống ồn rồi lướt điện thoại một lúc.

Mãi đến khi bên ngoài bớt ồn ào một chút, tôi mới mơ màng chợp mắt được.

Một đoạn nhạc sôi động đập thẳng vào đầu, khiến tôi suýt nhảy dựng khỏi giường.

"Chân trời bao la là tình yêu của tôi, dưới chân núi xanh mướt hoa đang nở rộ…"

Tôi khó nhọc mở mắt nhìn giờ, 5 giờ 45 phút.

Gia đình này rốt cuộc có thôi đi không chứ!

Tôi vén chăn nhảy xuống giường, mang theo đầy tức giận xông ra sân.

Bà lão kia cùng cháu trai của bà ta đang lắc lư, nhảy múa một cách chăm chú và nghiêm túc.

Trên chiếc ghế bên cạnh đặt một chiếc loa cũ kỹ.

Bà lão có lẽ hơi lãng tai, tiếng nhạc vang lên to đến chói tai.

Tôi mặt lạnh đi tới tắt loa, khóe miệng bà lão lập tức xụ xuống.

Thằng bé tên Tiểu Bảo không nói một lời, trực tiếp xông tới đ.â.m thẳng vào bụng tôi.

"Đánh c.h.ế.t bà phù thủy này! Bà phù thủy không cho chúng tôi nhảy múa!"

Thằng bé này tuy nhỏ tuổi nhưng không nhỏ con, trông khỏe như con bê con vậy.

Tôi không đề phòng nó sẽ lao vào, thế là bị đ.â.m cho mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.

Thấy tôi ngã, thằng bé vỗ tay, cười đến chảy nước mũi:

"Hahaha bà phù thủy ngã sấp mặt kìa!"

Bà lão thấy vậy, cười tít mắt.

"Ôi chao, Tiểu Bảo nhà mình khỏe thật, giỏi thật!"

Lòng bàn tay bị trầy da, đau rát, tôi cố kìm nén cơn giận đứng dậy, tức đến mức đầu muốn bốc khói.

"Bây giờ chưa đến sáu giờ sáng, các người bật nhạc to thế này, còn cho ai ngủ nữa không?"

"Phì!"

Bà lão khạc mạnh một tiếng, đôi lông mày hình tam giác dựng ngược lên.

"Tôi nhảy trong sân nhà tôi thì sao?"

"Cô cũng chỉ là người thuê nhà, bày đặt ra vẻ chủ nhà làm gì?"

"Nghe không được tiếng ồn, sao cô không đi ở biệt thự đi?"

Thằng bé cũng chống nạnh, giận dữ trừng mắt nhìn tôi, làm ra vẻ như chỉ cần không vừa ý là sẽ xông lên đánh tôi.

Tôi nhìn xung quanh, sân viện vốn sạch sẽ gọn gàng đã bị họ làm cho bừa bộn.

Trong sân chất đầy các loại rác, túi ni lông, thùng carton, còn có xe đẩy trẻ em và các loại đồ chơi.

Chậu mẫu đơn tôi trồng chỉ còn trơ trụi lá, rổ hành lá tôi trồng cũng bị ngắt mất một nửa.

Bình Luận (0)
Comment