Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên

Chương 93

Gia đình này mới chuyển đến một ngày, đã làm cho sân viện này trở nên tàn tạ như vậy.

Thấy tôi không nói gì, bà lão bật loa để thị uy, thậm chí còn tăng âm lượng lên lớn hơn nữa.

Nghĩ đến những "người thuê" khác trong sân viện, tôi cắn răng nín nhịn.

Thôi vậy, dù sao họ cũng chỉ ở được vài ngày thôi.

Đánh nhau tôi sợ bà lão này vu vạ, mắng thì không mắng lại.

Họ là một gia đình bốn người, còn tôi chỉ là một cô gái trẻ, nếu thực sự xảy ra xung đột, chắc chắn tôi sẽ không chiếm được lợi thế.

"Bà ơi, nhìn kìa! Quả bóng!"

Ngay khi chúng tôi đang giằng co, một quả bóng da màu đỏ từ từ lăn ra từ gian nhà phía tây.

Thấy "quả bóng" này, lòng tôi giật thót, không kìm được lùi lại hai bước.

Đây là, làm phiền đến vị ở gian nhà phía tây rồi sao?

Không chỉ người sợ ồn, ma, cũng sợ ồn như vậy.

Thằng bé trai tiến lên một bước ôm quả bóng vào lòng, không màng đến chuyện nhảy quảng trường nữa.

Không lâu sau, cánh cửa gian nhà phía tây từ từ mở ra.

Một cô bé có làn da trắng bệch bước ra từ trong nhà.

Cô bé tết hai b.í.m tóc, da trắng bệch, môi cũng trắng bệch.

Cả khuôn mặt chỉ có đôi mắt đen láy, thoạt nhìn giống như một con hình nhân vừa được làm xong.

Tôi lặng lẽ lùi thêm một bước nữa.

"Có ai thấy quả bóng của tôi không?"

Trông cô bé chỉ khoảng bảy, tám tuổi, nhưng vừa mở miệng, giọng nói lại khàn khàn giống như một bà lão tám mươi.

Chu Tiểu Bảo giấu tay sau lưng, lắc đầu như trống bỏi:

"Không thấy, ở đây không có bóng, mày đi chỗ khác tìm đi."

Đôi mắt đen láy của cô bé nhìn chằm chằm vào nó:

"Có phải cậu lấy quả bóng của tôi không?

"Lấy quả bóng của tôi rồi, hi hi, chỉ có thể làm người nhặt bóng của tôi thôi."

Nghe những lời này, tôi dựng tóc gáy, tiến lên một bước, gạt quả bóng sau lưng thằng bé xuống.

Thằng nhóc hư đốn này tuy đáng ghét, nhưng vì nghề nghiệp của tôi, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.

Quả bóng da màu đỏ lăn tròn đến trước chân cô bé, dừng lại trước đôi giày da nhỏ màu đỏ của cô.

Cô bé ngẩng đầu lên cười một cách quái dị, thần thái kỳ lạ.

"Người nói dối, sẽ bị cắt mũi."

Nghe những lời này, bà của Chu Tiểu Bảo không chịu nổi nữa.

Bà ta tắt loa, chống nạnh phun nước bọt:

"Cái đồ con ranh mất nết!"

"Quả bóng đó khắc tên mày à? Tại sao lại nói là của mày?"

"Tuổi còn nhỏ không học điều tốt, còn dám nguyền rủa cháu trai tao!"

Vừa nói, bà ta sải bước tiến lên cúi người nhặt quả bóng nhét vào tay Chu Tiểu Bảo.

"Cầm lấy, Tiểu Bảo."

"Quả bóng này rõ ràng là sáng nay bà mua cho cháu."

Chu Tiểu Bảo ôm quả bóng, đắc ý lè lưỡi trêu chọc cô bé.

Tôi cảm thấy mình sắp ngất xỉu rồi.

Tôi muốn cứu họ, nhưng hai người này có vẻ lại thích xuống Hoàng Tuyền hơn rồi.

Trong trường hợp bình thường, họ thực ra không thể nhìn thấy cô bé này.

Người và ma khác đường. Nhân có nhân đạo, quỷ có quỷ lộ, những con ma ác như cô bé này, không xuống Hoàng Tuyền, không đến Địa phủ, cũng hiếm khi xuất hiện trước mặt người.

Những người thuê trước đây, từ khi chuyển đến cho đến khi chuyển đi, đều chưa từng thấy hình dạng thật của cô bé.

Tôi nín thở nhìn về phía hai bà cháu nhà họ Chu, quả nhiên tướng mạo của họ đã thay đổi.

Ấn đường của bà Chu đen lại, lòng trắng mắt chuyển sang màu vàng.

Mệnh cách của bà ta đã thay đổi theo, từ một số phận nghèo khó nhưng bình an, đã trở thành một số phận nhiều tai ương, bệnh tật, đoản thọ.

Chu Tiểu Bảo còn nghiêm trọng hơn một chút, trên trán ẩn hiện hai đường ngang, cằm thụt vào, thậm chí đã có tướng c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.

Lòng tôi kinh hãi tột độ, sải bước đến trước mặt bà Chu gào lớn:

"Mấy người đang nói chuyện với ai thế?"

Tôi đến từ Y mạch trong Huyền Môn.

Trong Y mạch, chia thành Mệnh Y, Quỷ Y, Linh Y.

Bác sĩ thông thường, phụ trách chữa bệnh.

Còn Mệnh Y, chữa mệnh cách của người.

Quỷ Y, chuyên chữa bệnh cho quỷ.

Linh Y, chữa bệnh cho yêu quái, tinh thú.

Môn phái Mệnh Y của chúng tôi, nguyên tắc đầu tiên là lương y, không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu.

Nhưng tôi chỉ biết chữa mệnh, không biết bắt quỷ.

Những ác quỷ này sở dĩ không dám đến gần tôi, hoàn toàn là do bùa hộ mệnh được truyền lại từ sư môn.

Nghe lời tôi nói, bà Chu ngây người.

Ngay cả Chu Tiểu Bảo cũng tò mò nghiêng đầu:

"Cô mù à?"

"Cô không thấy con bé xấu xí thế kia sao?"

"Cô ta không mù, cô ta chỉ muốn dọa các người thôi."

Cô bé liếc xéo tôi một cái hung tợn, âm khí trên người cuồn cuộn, gần như muốn ngưng tụ thành thực thể.

Cô bé đang cảnh cáo tôi.

Tôi lập tức có chút nhụt chí.

"Bà Chu, bà có nhà không?"

Tiếng chủ nhà vọng vào từ ngoài sân, cô bé kia liếc tôi một cái đầy âm hiểm, rồi quay người đi vào phòng.

Cửa phòng phía Tây đóng chặt, trong sân xuất hiện một quả bóng da màu đỏ tươi.

Chu Tiểu Bảo ôm chặt quả bóng trước ngực, nở nụ cười chiến thắng.

Chủ nhà đến để đưa đồ nội thất cũ cho gia đình họ Chu.

Ông ta sợ gia đình này bỏ đi, nên rất nhiệt tình nói sẽ mang đồ nội thất cũ không dùng đến của mình đến cho họ dùng.

Bà lão Chu thấy chiếm được lợi, rất vui vẻ, chạy lon ton ra mở cửa.

Tôi đang ngẩn người nhìn căn phòng phía Tây, Chu Tiểu Bảo nhân lúc tôi không chú ý đã xông thẳng vào phòng tôi.

"Oa! Socola!

"Mì gói! Còn nhiều đồ ăn vặt nữa!"

Chu Tiểu Bảo xông xáo, như lốc xoáy quét lá, nhét đồ ăn vặt trên bàn trà vào túi mình.

Tôi tức điên lên, túm cổ áo sau của nó định đánh vào mông.

"Bà ơi! Giết người! Có người đánh trẻ con! Cứu mạng!"

Trên đời này sao lại có đứa trẻ đáng ghét đến vậy?

Nghe thấy tiếng nó kêu, bà lão như cơn lốc xông vào phòng tôi, giật nó ra khỏi tay tôi.

Hai bà cháu lẩm bẩm chửi bới rời khỏi phòng tôi.

Bình Luận (0)
Comment