Trước khi đi, họ còn bê luôn hộp đồ ăn vặt của tôi, nói là tiền bồi thường vì tôi đánh người.
Tôi cố gắng lý lẽ, Chu Tiểu Bảo nằm lăn lộn trên đất ăn vạ.
Còn bà lão Chu thì vỗ đùi khóc lóc chửi bới, thẳng thừng nói đợi con trai con dâu về sẽ cho tôi biết tay.
Nước mũi của bà ta chảy lung tung, đế giày đen sì giẫm lên tấm thảm tôi đã cẩn thận lau dọn thành một mảng đen.
Giọng bà lão rất lớn. Tiếng phản kháng của tôi lẫn trong tiếng la hét của bà ta và tiếng khóc của đứa trẻ, nhỏ đến mức không nghe thấy.
Khi Chu Tiểu Bảo nâng niu quả bóng da màu đỏ về nhà như báu vật, tôi không ngăn cản, thậm chí còn ước gì có thể treo quả bóng đó lên cổ nó, để nó ngủ cũng đeo.
Vì một đêm không ngủ, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, nhìn mọi thứ đều như bị phủ một lớp màn.
Tôi quá buồn ngủ, đổ vật xuống ghế sofa ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, có thứ gì đó nhỏ giọt lên mặt tôi.
Lạnh lẽo, nhớp nháp, còn mang theo một mùi tanh tưởi.
"Mẹ! Sao mẹ vẫn chưa nấu cơm! Con đói c.h.ế.t rồi!"
Giọng nói ồm ồm, thô kệch vang lên khiến tôi giật mình tỉnh giấc.
Tôi mở mắt ra, một bóng đỏ lướt qua trước mắt.
Đưa tay lên lau mặt, da dẻ mịn màng mềm mại, như thể tất cả vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Chỉ là giấc mơ này quá chân thực, tôi không kìm được đưa tay sờ ngực.
Sau đó, tôi cứng đờ tại chỗ như bị sét đánh.
Bùa hộ mệnh của tôi biến mất rồi!!!
Chết tiệt!
Bùa hộ mệnh sờ sờ kia của tôi đâu rồi!!!
Quy tắc đầu tiên của sư môn: Là lương y, không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu.
Tôi khi còn nhỏ bĩu môi, chỉ cảm thấy điều khoản này quá mức thánh mẫu.
"Sư phụ, nếu có người tự tìm đường c.h.ế.t thì sao? Còn nữa, nếu người đó là kẻ xấu thì sao?"
Sư phụ xoa đầu tôi, giọng nói dịu dàng và trầm ấm.
"Có một người qua đường vô tình va vào con, nhưng anh ta không xin lỗi mà còn mắng con một trận, con liền cho rằng anh ta là kẻ xấu."
"Nhưng biết đâu, gia đình anh ta gặp bất hạnh, cha mẹ qua đời, con cái ốm đau, nên anh ta mới thay đổi tính cách."
"Có người làm ăn thất bại, muốn tìm đến cái chết. Con cho rằng anh ta đang tự tìm đường chết, nhưng vượt qua được khó khăn này, anh ta sẽ bay cao, sự nghiệp thuận lợi. Sau khi sự nghiệp thành công, anh ta cảm kích ân tình được người khác cứu giúp ngày xưa, quay lại giúp đỡ nhiều người hơn.
"Thanh Nhi, con người không phải là một bức ảnh, không thể chỉ nhìn vào hiện tại, mà phải nhìn vào quá khứ và tương lai của họ."
"Chúng ta không thể cảm nhận quá khứ của họ, cũng không thể quyết định tương lai của họ."
"Vì vậy, lương y, phải cứu tất cả những người có thể cứu."
"Đúng sai phải trái, công đức tội lỗi, sống có pháp luật, c.h.ế.t có địa phủ."
"Chúng ta là lương y, không làm phán quan, chỉ làm bác sĩ."
Lúc này, tôi không muốn làm lương y gì nữa cả. Tôi chỉ muốn cào c.h.ế.t cả nhà lũ ngốc hàng xóm, tiễn bọn chúng xuống địa phủ gặp phán quan!
Tôi xắn tay áo, đạp mạnh cửa phòng, trong sân nhà họ Chu đang chuẩn bị bữa trưa.
Trong sân kê một chiếc bàn nhựa gấp, trên bàn đặt một đĩa bánh bao và hai đĩa thức ăn dầu mỡ.
Tôi mất hết lý trí, xông tới đạp bay chiếc bàn nhựa.
Chu Tiểu Bảo thấp bé, cả đĩa cà tím kho dầu đổ ập lên đầu nó, nóng đến mức nó la oai oái.
Tôi cũng không chê quần áo nó bẩn, túm mạnh cổ áo nó:
"Bùa hộ mệnh của tao đâu?"
"Mày giấu bùa hộ mệnh của tao ở đâu?"
Trước khi ngủ tôi đặc biệt khóa trái cửa, nhưng lại quên khóa cửa sổ.
Chu Tiểu Bảo tưởng rằng mình lén lút trèo qua cửa sổ vào không ai phát hiện.
Nhưng nó ăn ở bẩn quen rồi, đi đến đâu cũng để lại rất nhiều dấu vết.
Khung cửa sổ, thảm, và cả ghế sofa đều đầy dấu chân nhỏ xám xịt của nó.
Người đầu tiên phản ứng là bà lão Chu.
Bà ta "oái" một tiếng ném bát trên tay, như khỉ vồ tới giật tóc tôi.
Vợ của Chu Vệ Quân theo sát phía sau, đỏ mặt vòng sang một bên khác của tôi, đưa tay định xé quần áo tôi:
"Dám bắt nạt con trai tao? Hôm nay tao sẽ lột da con đĩ nhà mày!"
Chu Vệ Quân xoa tay, sẵn sàng đứng ngoài tiếp ứng.
"Vợ, lên đi! Lột quần áo con tiện nhân này!"
Tôi, Chu Thanh, truyền nhân đời thứ 60 của Mệnh Y, lấy việc cứu vớt chúng sinh thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, khiến người lương thiện được sống lại từ trong tuyệt vọng, khiến kẻ ác bị hạ bệ khi đắc ý.
Mặc dù năm nay tôi mới xuống núi rèn luyện, nhưng vừa ra tay đã gặp thuật hoán mệnh, công đức không nhỏ.
Tôi chưa từng nghĩ, mình lại có ngày phải đánh nhau với người khác.
Người nhà họ Chu đều là những người quen làm việc chân tay, sức lực lớn hơn người bình thường.
Một mình tôi đánh ba người, rất nhanh đã rơi vào thế yếu.
Tuy nhiên, dù sức lực không lớn, nhưng tôi hành động linh hoạt, chạy rất nhanh.
Chu Tiểu Bảo ngồi trên đất khóc thét, bà nội nó đuổi theo tôi mấy bước không kịp, đành quay lại ôm nó dỗ dành.
Vợ Chu Vệ Quân không chịu bỏ cuộc, đuổi theo tôi vòng quanh sân.
Tôi như thả diều, dẫn cô ta chạy vòng quanh bãi, mỗi lần đều lợi dụng lúc cô ta không đề phòng quay lại tát cô ta hai cái.
Cái tát không nặng, nhưng mang tính sỉ nhục cực mạnh.
Chạy đến sau cùng, cô ta tức đến phát khóc.
Chu Vệ Quân không chịu nổi, cùng vợ mình kẹp hai bên, cố gắng bao vây tôi.
Khi chủ nhà đến, trong sân là cảnh tượng hỗn loạn như gà bay chó chạy.
Cuối cùng, dưới lời đe dọa tăng tiền thuê nhà, mấy người chúng tôi mới miễn cưỡng dừng tay.
Chỉ là chúng tôi đã kết xong mối thù không đội trời chung.