Tôi rất muốn báo cảnh sát, nhưng làm mất một lá bùa thì đồn cảnh sát chắc không làm lớn chuyện, có lẽ còn khuyên tôi nên bỏ qua, nói mấy lời gì mà hàng xóm láng giềng thì nên hòa thuận.
Tôi không thể nói trắng ra rằng lá bùa đó có thể bảo vệ tôi khỏi ác quỷ được...
Chu Tiểu Bảo c.h.ế.t sống không chịu thừa nhận đã lấy đồ của tôi, người nhà nó lại càng nói dối trắng trợn.
Đặc biệt là bà lão Chu kia, còn muốn đòi tôi tiền thuốc men.
Dưới sự hòa giải của chủ nhà, họ mới miễn cưỡng đồng ý không truy cứu chuyện này.
Người nhà họ Chu lẩm bẩm chửi bới quay về nhà.
Trước khi về phòng, Chu Tiểu Bảo còn vênh váo lè lưỡi với tôi.
Tôi siết chặt nắm đấm, lòng như lửa đốt.
Đến tối, hai người ở phòng phía Tây kia sẽ ra ngoài rồi.
Mất bùa rồi...
Không được, tôi phải đi mua ít đồ.
Mệnh Y khác Quỷ Y, càng khác Đạo sĩ.
Trừ tà bắt quỷ, hàng yêu diệt ma gì đó, tôi đều chưa từng học, chỉ đại khái biết một chút da lông.
Quỷ là kết tinh của âm khí, là vật bất tường, tập hợp đủ mười tám tai họa như nghèo hèn, suy bại, tai họa, nhục nhã, đau đớn, yểu mệnh, cô độc, vận rủi, bệnh tật.
Nhiều người mệnh cách gặp đột biến là do tiếp xúc với quỷ vật, cùng quỷ ở chung một phòng, hoặc bị quỷ nhập thân là một trong những cách thường gặp nhất.
Vì vậy, Mệnh Y sẽ học một chút kiến thức cơ bản về trừ quỷ, cũng là để cứu người.
Những kiến thức cơ bản đó, thực sự chỉ là da lông mà thôi...
Tôi đến chùa trước, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tôi lấy đầy một túi tro hương.
Những tro hương lâu năm này ngày đêm được người ta cúng bái, mang theo thần lực, là thứ rất tốt để trừ tà.
Dây mực, đậu đỏ, mạt sắt, gạo nếp và các thứ khác, tôi phải chạy rất nhiều cửa hàng mới mua đủ.
Cuối cùng, tôi còn ra chợ nông sản mua hai con gà trống lớn với giá cắt cổ.
Vào thời khắc then chốt, m.á.u gà trống có thể cứu mạng.
Tôi trộn đậu đỏ, gạo nếp và vụn sắt vào một chỗ, cẩn thận rải khắp nhà.
Tôi chưa từng đối đầu trực tiếp với quỷ bao giờ.
Trên người tôi đeo bùa hộ mệnh do phái Quỷ Y chế tạo, về cơ bản tất cả các con ma khi nhìn thấy tôi đều tự động giữ khoảng cách.
Chính vì vậy, tôi mới sống trong căn nhà ma ám này lâu như vậy mà vẫn bình an vô sự với lũ ma đó.
***
Buổi tối, gia đình họ Chu đi ngủ rất sớm. Sau bữa tối, khoảng bảy, tám giờ, trong nhà đã không còn tiếng động nào.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, thấy đây là cơ hội tốt để lẻn vào lấy lại lá bùa của mình.
Thằng nhóc Chu Tiểu Bảo đó chắc chắn đã giấu lá bùa của tôi.
Ma quỷ thích ra ngoài vào giờ Tý.
Nếu tôi đi lúc mười giờ, nhà họ chắc đã ngủ say rồi, vậy là tôi còn có một tiếng đồng hồ để tìm đồ.
Nghĩ đến đây, tôi vội lục túi, nhét đầy một bọc đồ.
Gia đình họ Chu đã mắc phải sai lầm giống tôi: Khóa cửa, nhưng không khóa cửa sổ.
Chu Tiểu Bảo và bà nội nó ở chung một phòng, ở gian thứ hai của dãy nhà phía đông.
Tôi rón rén bước ra khỏi cửa. Lúc này tôi cảm thấy có chút may mắn vì cái sân này đã cũ kỹ, nên xung quanh không có camera giám sát, cũng không có đèn đường.
Trong sân chất đống nhiều đồ lặt vặt, dưới ánh trăng đổ những cái bóng dài ngắn khác nhau.
Ở góc tây nam của sân có trồng một cây mộc già.
Gió thổi, lá cây xào xạc che lấp tiếng bước chân vốn đã rất khẽ của tôi.
Đêm đen gió lớn, là ngày g.i.ế.c người phóng hỏa.
Gặp phải cả gia đình này, tôi không những học được cách đánh nhau, mà còn học được cách trộm cắp đột nhập.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nghẹn ngào.
Nhưng nỗi buồn không kéo dài quá lâu.
Bởi vì lén lút đột nhập vào nhà người khác trong bóng tối, thực sự quá đáng sợ.
Tôi nhẹ nhàng trèo vào từ cửa sổ, một tiếng động nhỏ của gia đình họ Chu cũng đủ khiến tôi sợ c.h.ế.t khiếp.
Cái sân này tuy cũ kỹ nhưng diện tích không nhỏ.
Phòng của bà Chu rất lớn, đồ đạc đơn giản bày biện bên trong không khỏi gợi nên cảm giác trống trải.
Tôi nhíu mày, nhà lớn người ít là điềm hung, đây là kiến thức thông thường.
Phòng ngủ quá lớn sẽ làm hao tổn quá mức khí trường của con người.
Đặc biệt là đối với người lớn tuổi như bà Chu, phòng càng nhỏ gọn càng tốt.
Từ Hi Thái Hậu sở hữu cả Tử Cấm Thành, nhưng phòng ngủ cũng chỉ bé bằng lòng bàn tay.
Tuy nhiên, tôi sẽ không xem phong thủy cho bà già này đâu.
Bà ta có chuyển đến đồng bằng Tây Siberia tôi cũng mặc kệ.
Dáng ngủ của Chu Tiểu Bảo ngủ rất xấu, cứ như một con rắn, liên tục trườn lật trên giường.
Có vài lần tôi cứ tưởng nó phát hiện ra tôi, suýt chút nữa thì chạy thục mạng ra cửa.
Tôi như một con thằn lằn, dán vào góc tường nửa ngày trời, mới xác định được hai bà cháu này ngủ say như chết.
Trong tủ đầu giường không có.
Trong tủ quần áo cũng không có.
Tôi còn mạnh dạn rút gối của Chu Tiểu Bảo ra, dưới gối cũng không có.
"Hú~"
"Kẽo kẹt~"
Một luồng gió lạnh thổi qua, cửa sổ mở toang.
Tôi tưởng có người vào, trong lúc hoảng loạn liền bò vào tủ quần áo.
Một cô bé quen thuộc nhẹ nhàng nhảy lên cửa sổ.
Cô bé đứng trên bậu cửa sổ, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Bảo.
Nhìn một lúc, cô bé đi thẳng đến bên giường, cúi người xuống trước bà Chu.
Sau đó, cô bé há miệng về phía mũi bà, hút một hơi thật mạnh.
Làn da của bà Chu khô héo, vàng úa đi một cách rõ rệt, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cô bé đang hút dương khí của bà Chu.
Sư phụ nói, y sĩ mệnh, tuyệt đối không được thấy c.h.ế.t mà không cứu.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm...Tôi dứt khoát nhắm mắt lại.
Xin lỗi, vừa rồi không thấy gì cả.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, con ma nữ đó đã không còn ở đâu nữa.