Vừa định thở phào nhẹ nhõm, tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Tủ quần áo chất đầy quần áo.
Sau khi tôi trốn vào, nóng đến mức trán toát mồ hôi.
Nhưng bây giờ nhiệt độ trong tủ quần áo lại rất thấp.
Lông tơ trên cánh tay dựng đứng, sau gáy lạnh toát.
Tôi hơi muốn đi vệ sinh rồi.
"Hú~"
Trong chiếc áo hoodie treo lủng lẳng đột nhiên thò ra một cái đầu người trắng bệch.
Cô ta cười, há miệng, khóe miệng nứt ra, nứt đến tận dưới tai, giống như khuôn mặt bị c.h.é.m một nhát từ giữa.
"Cô, đang tìm tôi sao?"
Tôi sắp khóc rồi.
"Tôi không tìm mẹ cô, tôi tìm bố cô."
Trong lúc nói chuyện, tôi đã thò tay vào túi, nắm đầy một nắm đậu đỏ nếp trộn với vụn sắt.
"Xoạt!"
Tôi ném thứ trong tay ra, đẩy cửa tủ quần áo, chạy thục mạng như mất mạng.
Đằng sau vang lên một tiếng thét chói tai.
Tôi nhảy vọt lên cửa sổ, hoàn toàn không màn đến việc có làm ồn đến gia đình họ Chu hay không.
Tôi nhanh chóng chạy vào nhà, khóa cửa lại, đứng trong vòng tròn được vây bằng đậu đỏ nếp, run rẩy, trong lòng còn ôm một con gà trống lớn đang rũ cổ.
Con ma nữ đó thật đáng sợ!
Tôi tuyên bố Đạo sĩ là nghề nghiệp vĩ đại nhất trên thế giới này!
Cho đến khi chân tôi tê cứng, con ma nữ vẫn không đuổi theo.
Cứ thế tôi ôm gà, ngồi trên đất ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng đập cửa đánh thức.
Bà Chu đập cửa rầm rầm, như muốn phá cửa xông vào.
"Cái đồ tiện nhân này mau mở cửa!"
"Đậu đỏ và gạo nếp trong tủ quần áo của tao có phải là do mày rải không?"
"Tốt lắm, mày dám vào nhà tao trộm đồ, mày phải đến đồn cảnh sát với tao!"
Tôi kéo cửa ra, trừng mắt nhìn bà ta.
"Bà bị thần kinh à?"
"Nhà bà có thiếu thứ gì không?"
"Gạo nếp sáu tệ một cân, đậu đỏ chín tệ một cân, ai đi trộm đồ mà lại ném đậu đỏ vào nhà bà?"
Bà Chu bị khí thế của tôi trấn áp.
Bà ta lẩm bẩm một lúc, cuối cùng vì không có bằng chứng, đành hậm hực bỏ đi.
Trước khi đi, bà ta còn giật một nắm hành lá trồng bên bậc thang.
Tôi gãi đầu, bồn chồn như kiến bò chảo nóng.
Trời ạ!
Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt này, rốt cuộc nó giấu bùa hộ mệnh của tôi ở đâu?
Vợ chồng Chu Vệ Quân đi bán hàng rong rồi, bà Chu nhảy quảng trường xong thì về nhà làm việc.
Cả gia đình này, riêng quần áo đã phải giặt nửa ngày.
Nhà họ, đến máy giặt cũng không nỡ dùng.
Chu Tiểu Bảo một mình trong sân chơi bóng.
Quả bóng da màu đỏ nảy lên nảy xuống, tim tôi cũng đập thình thình theo.
Đây không phải là quả bóng da thật...
Chu Tiểu Bảo ném bóng vài cái, rồi quệt nước mũi vào tay áo, tiếp tục ném.
Tôi nhìn khuôn mặt nhem nhuốc của nó, đột nhiên mắt sáng bừng.
Những nếp nhăn trên trán nó đã biến mất!
Không những nếp nhăn biến mất, mà luồng khí đen u ám giữa lông mày cũng giảm đi nhiều.
Hôm qua nhìn nó vẫn còn một vẻ xui xẻo thảm hại.
Hôm nay nhìn hoàn toàn khác, ngay cả khuôn mặt bẩn thỉu cũng dễ nhìn hơn nhiều.
Bùa hộ mệnh của tôi chắc chắn nằm trên người thằng nhóc này!
Tôi vào nhà, vớ một nắm sô cô la lớn, vẫy tay gọi Chu Tiểu Bảo:
"Tiểu Bảo, ăn kẹo không?"
Mắt Chu Tiểu Bảo đảo liên tục, quét qua tôi hai cái rồi chạy về nhà.
Khi ra lại, quả bóng da đã không còn.
Nó cắn ngón tay đi đến, bán tín bán nghi nhìn tôi:
"Cô thật sự cho tôi kẹo ăn sao?"
Tôi lấy một viên sô cô la đưa vào bàn tay nhỏ đen nhẻm của nó:
"Cậu trả lại bùa hộ mệnh cho tiiu, tôi cho cậu 100 viên sô cô la."
Mắt Chu Tiểu Bảo đột nhiên sáng bừng, như hai bóng đèn công suất cao.
Nó giơ một ngón tay lên, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc:
"Tôi muốn một vạn viên.
"Đừng tưởng tôi không biết đếm, tôi xem tivi rồi.
"Một vạn viên sô cô la, phải chất đầy cả một căn phòng.
"Cô chất đầy sô cô la vào phòng tôi ngủ, tôi sẽ trả lại cái thứ giấy đó cho cô."
Thế đạo suy đồi, lòng người không còn như xưa, đến cả trẻ con cũng khó lừa.
Tôi túm lấy cổ áo Chu Tiểu Bảo, vén cổ áo nó lên bắt đầu tìm kiếm lá bùa.
Cổ, túi quần, túi áo đều không có.
Chu Tiểu Bảo rất sợ nhột, vừa cười vừa chửi bới:
"Ha ha ha ha, đồ phụ nữ xấu xa! Đồ phụ nữ ngu ngốc!
"Cái thứ giấy đó đã bị tôi giấu rồi! Ha ha ha ha ha."
Tôi tức đến run tay, Chu Tiểu Bảo như con lươn trượt khỏi tay tôi, một cái vèo chạy về phòng.
Ban ngày ban mặt, tôi không tiện lục lọi đồ đạc trong nhà bà Chu trước mặt bà ta.
Sau nửa ngày đấu trí với Chu Tiểu Bảo, vợ chồng Chu Vệ Quân trở về.
Hai vợ chồng dỡ xe bán đồ ăn sáng trong sân, tiện thể rửa dọn đồ đạc.
Nhà họ dùng nguyên liệu rất tệ, thịt heo có mùi cực kỳ tanh nồng.
Buổi chiều, Chu Vệ Quân trực tiếp dùng vòi nước xịt rửa dụng cụ, nước bẩn chảy dọc theo phiến đá xanh về phía nhà phía tây.
"Kẽo kẹt~"
Cửa nhà phía tây lại mở ra.
Một đôi chân dài trắng như ngọc bước ra, làm chói mắt tất cả mọi người.
Đây là một cô gái trẻ mặc sườn xám, thân hình thướt tha, dung mạo kiều diễm, đi lại yểu điệu, eo thon lay động như cành liễu trước gió xuân.
Đừng nói Chu Vệ Quân, ngay cả tôi là phụ nữ nhìn cũng không rời mắt được.
Hoàng hôn buông xuống, bao phủ một khoảng sân rộng trước cửa nhà phía tây trong bóng tối.
Cô ấy bước chân nhẹ nhàng, dừng lại trước khi bước vào ánh nắng.
"Ôi, sân này dạo gần đây thật náo nhiệt. Vị đại ca này, là hàng xóm mới chuyển đến sao?"
Chu Vệ Quân như bị sét đánh, vòi nước trong tay rơi xuống đất.
Ống nước mất kiểm soát, vặn vẹo như rắn trong không trung, phun ướt sũng người phụ nữ.
"Ôi, lạnh quá!"
Lúc này Chu Vệ Quân mới như sực tỉnh, đỏ mặt tắt vòi nước, rồi lúng túng tiến lên xin lỗi: