Đánh từ phía tây sân đánh sang phía nam, cuối cùng lăn lộn thành một đống dưới cửa sổ nhà tôi.
Người phụ nữ ở phòng phía tây đứng ở cửa nhìn một lúc, rồi quay người vào nhà.
Chu Vệ Quân cuối cùng bị vợ túm tai lôi về nhà.
Hôm sau, đợi vợ chồng họ ra chợ bán hàng, tôi không nhịn được lén lút lẻn vào nhà họ.
Bà Chu đang giặt quần áo cùng cháu trai trong sân.
Tôi bước vào căn phòng đầu tiên, nhìn thấy một cái hộp rất quen thuộc.
Ôi, đây không phải là bưu kiện của tôi sao?
Vì cái bưu kiện này, tôi và nhân viên giao hàng đã cãi nhau cả ngày.
Tôi đi lòng vòng trong phòng một lúc, mới phát hiện không chỉ có bưu kiện, đến cả khăn giấy, túi rác, mỹ phẩm dưỡng da, thậm chí cả băng vệ sinh của tôi đều ở đây.
Rõ ràng gần đây tôi đã đóng cửa sổ cẩn thận, không biết vợ chồng họ đã vào trộm đồ từ lúc nào.
Cả cái gia đình trộm cắp đáng ghét này!
Người lớn trộm, trẻ con cũng trộm!
Thảo nào thằng bé Chu Tiểu Bảo đáng ghét như vậy, hóa ra là do trên không nghiêm dưới cũng không ngay!
"Cô làm gì ở đây?"
Bà Chu cùng cháu trai đứng ở cửa trừng mắt nhìn, dáng vẻ như thể chỉ cần một lời không đúng ý họ là sẽ xông vào cào tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Tiểu Bảo:
"Tôi hỏi cậu lần cuối cùng. Cái bùa hộ mệnh của tôi, cậu trả, hay không trả?"
Bà Chu vỗ đùi, ngón tay suýt nữa thì chọc vào mặt tôi.
Bà ta hỏi thăm từ mẹ tôi đến bố tôi, rồi đến cả mười tám đời tổ tông nhà tôi, một rổ những lời khó nghe trút xuống đầu tôi.
Tôi không để ý đến bà ta, chỉ nhìn chằm chằm Chu Tiểu Bảo.
Chu Tiểu Bảo thờ ơ đảo mắt, đưa bàn tay bẩn thỉu về phía tôi:
"Sô cô la của tôi đâu? Không có một vạn viên sô cô la, tôi sẽ không nói cho cô biết đâu."
Tôi quay đầu bước đi nhanh chóng, không còn chút do dự nào nữa.
Không sao cả, đợi đến khi ác quỷ tìm đến cửa, tôi tự nhiên sẽ biết bùa hộ mệnh ở đâu.
Bà cháu nhà họ Chu thấy tôi không nói gì, tưởng tôi đã chịu thua.
Bà Chu chạy ra ngoài nhà tôi nhổ thêm hai nắm hành lá, mang theo nụ cười chiến thắng về nhà nấu cơm.
Đến trưa khi vợ chồng Chu Vệ Quân về nhà, bà Chu thêm mắm thêm muối kể lại chuyện tôi vào nhà họ.
"Con tiện nhân đó, còn dám vào nhà chúng ta trộm đồ, bị mẹ bắt quả tang!"
"Cái tờ giấy của nó có lẽ khá đắt tiền, ngày mai chúng ta mang đi bán để mua đồ ăn ngon cho Tiểu Bảo."
Giọng bà Chu rất lớn, tôi đóng cửa nhưng vẫn nghe rõ mồn một.
Cả nhà họ Chu vừa ăn cơm vừa mắng tôi.
Vợ Chu Vệ Quân lại càng hối hận:
"Ôi, sớm biết nó nhát như vậy, tôi đã không chọn mấy bưu kiện nhỏ! Đợi lần sau, tôi sẽ lấy thêm vài cái, dù sao nó cũng không dám làm gì."
Chu Vệ Quân rất đồng tình: "Mẹ nó đừng nói nữa, cái giấy nó dùng tốt hơn giấy rút nhà mình nhiều, vừa trắng vừa mềm, lại còn có mùi thơm nữa."
"Con bé này cả ngày không đi làm mà tiêu tiền như nước, chắc chắn là làm mấy cái nghề bán thân gì đó."
Tôi không thể chịu đựng được nữa, đột nhiên đứng dậy định đi liều c.h.ế.t với họ.
Nhưng vừa đi được hai bước, cảm thấy trong phòng có gì đó không đúng.
Chết tiệt!
Con gà trống mất rồi!
Không những gà trống biến mất, mà gạo nếp và đậu đỏ rải trên đất cũng không còn dấu vết.
Tôi tiện tay vớ lấy cây gậy bóng chày bên cạnh, hùng hổ đi đến nhà Chu.
Trên chiếc bàn ăn nhựa sơ sài, bát canh gà trong tô sứ tỏa ra mùi hương hấp dẫn.
Tôi nghiến răng ken két:
"Con gà này, ngon không?"
Bà Chu thấy tôi như vậy, đứng dậy với vẻ ngoài hung hăng nhưng bên trong yếu ớt:
"Con gà trống già này là tôi tự mua! Không phải gà nhà cô!"
Chu Tiểu Bảo thì đang cầm một cái đùi gà lớn, ăn ngồm ngoàm, dầu mỡ dính đầy miệng, đầu cũng không ngẩng lên.
Tôi đá đổ bàn, bát canh gà nóng hổi vừa vặn đổ lên người bà Chu.
Bà ta kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra đất: "Giết người rồi! Mau đến cứu tôi với!"
Đùi gà trong tay Chu Tiểu Bảo rơi xuống đất, nó bĩu môi sắp khóc òa.
Tôi tóm lấy nó, trước khi người nhà họ Chu kịp phản ứng, tôi nhanh chóng chạy về phòng mình, khóa trái cửa.
"Con ranh con mở cửa! Không mở cửa tao báo cảnh sát!"
Tôi xách Chu Tiểu Bảo lên và lục soát khắp người nó.
Cuối cùng, tôi tìm thấy lá bùa hộ mệnh của mình dưới miếng lót giày của nó.
Tôi lập tức tối sầm mặt mày.
Lá bùa hộ mệnh của sư môn này rất sang chảnh, cứ ba ngày phải cúng hương một lần, bảy ngày phải mang lên núi cao phơi nắng ban mai.
Sư phụ nói, tử khí đông lai, bùa hộ mệnh phải hấp thụ dương khí ban mai mới có thể duy trì công hiệu.
Hồi nhỏ, có lần dây bùa hộ mệnh bị đứt, tôi vô tình làm rơi xuống đất và giẫm phải, phải cúng hương liên tục bảy ngày, cúi đầu hàng trăm cái, nó mới miễn cưỡng khôi phục công hiệu.
Chu Tiểu Bảo đã giẫm nó làm miếng lót giày suốt hai ngày.
Tôi sầm mặt, ném Chu Tiểu Bảo ra khỏi phòng.
Bà Chu lập tức ôm lấy nó, kiểm tra kỹ lưỡng, miệng không ngừng gọi "cục cưng", "khúc ruột".
"Con tiện nhân đó có đánh cháu không?"
"Đánh chỗ nào? Có đau không? Chúng ta đi báo cảnh sát, để cảnh sát b.ắ.n c.h.ế.t nó!"
Chu Tiểu Bảo khóc lóc gật đầu:
"Con đàn bà xấu xa đó cởi giày cháu ra, cướp lại cái tờ giấy đó rồi!"
"Bà nội, bà mau tìm cảnh sát b.ắ.n c.h.ế.t nó đi!"
Chu Vệ Quân lúng túng hạ tay xuống, mặt mày đen sầm xách Chu Tiểu Bảo về nhà.
Họ vừa đi, tôi lập tức lập bàn thờ trong nhà.
Sau đó, tôi cúi đầu cả buổi chiều để xin lỗi lá bùa hộ mệnh.
Kể từ khi nhà họ Chu chuyển đến, tôi chưa bao giờ ngủ ngon giấc.
Sau khi cúi đầu mệt lử, tôi gần như vừa chạm vào ghế sofa là ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã tối đen.