Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên

Chương 99

Tôi lấy điện thoại ra liếc nhìn, đã là mười một rưỡi đêm rồi!

"Đùng! Đùng! Đùng!"

Dường như có người đang băm thịt trong sân.

Tiếng d.a.o phay chặt xuống thớt, vang lên những âm thanh trầm đục.

Sao nhà Chu Vệ Quân lại chuẩn bị nhân vào lúc này?

Thông thường, họ thường chuẩn bị đồ vào buổi chiều, sau bữa tối thì đi ngủ.

Lòng tôi bất an, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không hay xảy ra khi tôi ngủ.

Tôi vào phòng tắm, muốn rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng vòi nước lại bị kẹt như gỉ sét, vặn thế nào cũng không mở được.

Tôi cúi xuống, dùng sức vỗ hai cái.

Vòi nước hỏng luôn, một cột nước b.ắ.n thẳng lên trời, phun vào mặt tôi.

Tôi lúng túng lùi lại một bước, lau mặt, chân giẫm phải một vật tròn tròn.

Tôi mất thăng bằng, đưa tay vẫy vẫy vài cái trong không khí rồi ngã thẳng về phía sau.

"Tủm!"

Cả người tôi rơi vào bồn tắm, b.ắ.n tung tóe một mảng nước lớn.

Bồn tắm tại sao lại ở phía sau tôi?

Với bao nhiêu nghi vấn, tôi ngửa mặt ngã vào nước.

Nước này vừa tanh vừa hôi, làm tôi sặc sụa, nước mắt chảy ròng ròng.

Tôi vùng vẫy nắm lấy thành bồn tắm muốn đứng dậy, lại có một lực mạnh từ mắt cá chân truyền đến.

Có thứ gì đó kéo tôi, không ngừng chìm xuống đáy bồn tắm.

Tôi chưa bao giờ biết bồn tắm nhà tôi lại sâu đến vậy.

Sâu đến vô tận.

Ngực tôi đau buốt, dường như giây tiếp theo sẽ nổ tung.

Mắt cá chân dường như bị thứ gì đó nhớp nháp, trơn trượt quấn lấy, lạnh buốt thấu xương.

Mặt tôi đỏ bừng, cảm giác như mắt sắp lòi ra.

Tôi có thể sẽ chết.

Tôi không thể chết!

Trước khi mất ý thức, tôi chợt nhớ ra trong túi áo mình còn có một chuỗi tiền Ngũ Đế.

Tôi mua nó tiện tay ở phố đồ cổ khi đi mua gạo nếp hôm đó.

Chỉ tốn vài chục tệ, lúc đó tôi nghĩ chắc chắn là đồ giả.

Lúc này, chỉ có thể "không trâu bắt chó đi cày" thôi!

Tôi cong người như con tôm, lấy ra đồng tiền đồng và đập mạnh vào mắt cá chân mình.

Thứ chạm vào đột nhiên rụt lại, cơ thể không còn như bị mắc kẹt trong bùn lầy, tay chân lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tôi vùng vẫy bơi lên, tay vừa nhấc lên, lại chạm thẳng vào thành bồn tắm.

"Ào!"

Tôi bàng hoàng kéo lê bộ quần áo ướt sũng đứng dậy, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trong bồn tắm của nhà vệ sinh.

Bồn tắm đầy nước, trên nền gạch trắng tinh có một quả bóng da màu đỏ.

Mẹ kiếp!

Con quỷ nhỏ này!

Không những người bắt nạt tôi, mà quỷ cũng đến bắt nạt tôi!

Cơn giận bùng lên thiêu đốt lý trí của tôi, cũng làm tôi quên đi nỗi sợ hãi.

Tôi mang theo sát khí ôm quả bóng chạy ra sân, ném mạnh ra ngoài.

Sân rất yên tĩnh.

Chu Vệ Quân dường như đã băm thịt xong và trở về phòng ngủ, chỉ còn tiếng gió rít trong sân nhỏ tĩnh mịch.

"Bộp...Bộp...Bộp ~"

Quả bóng da màu đỏ tự động, nảy lên nảy xuống trên nền đá xanh.

"Hi hi!"

"Chị ơi, bơi có vui không?"

Cô bé nhe cái miệng đầy m.á.u đi tới, móc con mắt của mình ra cho vào miệng ăn như kẹo.

"Vui cái mả cha mày!"

Cô bé nhổ con mắt ra lắp lại vào mặt, cười toe toét, miệng lại há rộng hơn nữa.

"Hi hi, chị ơi, bùa hộ mệnh của chị đâu rồi?

"Không có bùa hộ mệnh, chị còn dám hung dữ như vậy?"

Đáp lại cô bé là một nắm gạo nếp và đậu đỏ.

"Bà đây không có bùa hộ mệnh cũng có thể làm thịt mày, con quỷ nhỏ!"

Người hiền không chỉ bị người bắt nạt, mà còn bị quỷ bắt nạt.

Tôi điên cuồng ném gạo nếp vào cô bé, đồ vật vương vãi trên người cô bé, bùng lên một trận lửa.

Con quỷ nhỏ vừa kêu thảm thiết vừa chạy về phía Tây Phòng, tôi theo sát nó, một chân bước vào phòng.

Đây là lần đầu tiên tôi vào Tây Sương Phòng.

Trong phòng đầy bụi, nhưng không có cảm giác bẩn.

Đồ đạc cũ kỹ, bài trí đơn sơ, nhưng nhìn lại có chút ấm cúng.

Có thể thấy, chủ nhân của ngôi nhà này có gu thẩm mỹ rất tốt.

"Cô vừa mới đánh con gái tôi sao?"

Người phụ nữ bước ra từ tấm gương cao bằng người ở góc tường, sắc mặt nửa sáng nửa tối.

Phần sáng đẹp như tiên nữ, phần tối lại như ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Lòng dũng cảm của tôi đột nhiên giảm đi một nửa.

Nửa đêm canh ba, nữ quỷ nhà hoang.

Nhưng, đã đến rồi, cùng lắm thì c.h.ế.t ở đây!

Tôi vỗ vỗ vào lá bùa hộ mệnh trước ngực, trong lòng có chút thấp thỏm.

Nó sẽ không thật sự thấy c.h.ế.t không cứu chứ?

Tôi đã cúi đầu trước nó cả buổi chiều mà!

Con quỷ nhỏ trốn sau lưng mẹ nó, cẩn thận thò nửa cái đầu ra.

Tôi bước lên hai bước, cúi gập người chín mươi độ trước nữ quỷ:

"Xin lỗi!

"Tôi không cố ý…"

Chưa nói hết lời, tôi đã lao ra như một viên đạn.

Ôi, nhìn gần con nữ quỷ này thật sự quá kinh khủng và đáng sợ!

Tôi phải nhanh chóng tiêu diệt nó, tránh bị hoảng sợ quá lâu.

Nữ quỷ không đề phòng, bị tôi đổ một nắm gạo nếp lên đầu.

Nó kêu thảm một tiếng, liên tục lùi lại, làn da trắng nõn mịn màng nhanh chóng thối rữa và chảy mủ, tỏa ra mùi hôi thối ngạt thở.

Thấy mẹ mình bị thương, con quỷ nhỏ cũng hóa điên.

Quả bóng da màu đỏ biến thành một cái đầu người bé trai, gào thét lao về phía tôi.

Tôi sợ mất hồn vía, vừa khóc vừa chạy vòng quanh trong phòng.

Cái này thật sự quá đáng sợ!

Việc bắt quỷ này quả nhiên không phải người thường có thể làm được, sau này tôi sẽ không bao giờ bắt nữa.

Đồ đạc trong phòng bị tôi va vào đổ nghiêng ngả.

Tôi vừa khóc vừa ném tiền Ngũ Đế và gạo nếp:

"Đừng lại gần!"

"Các người đừng lại gần!"

Khó quá, nghe nói trong giới huyền môn còn có phái Mao Sơn, họ hàng ngày đều đi hàng yêu diệt ma, bắt các loại ác quỷ, lệ quỷ.

May mà hồi đó tôi không bái sư Mao Sơn, nếu không sớm muộn gì cũng bị dọa thành bệnh tâm thần.

Căn phòng không lớn, đồ đạc lại nhiều, chưa chạy được mấy vòng, con quỷ nhỏ đổi hướng, cùng mẹ nó bao vây tôi.

Tôi vừa khóc vừa chạy, hoàn toàn không nhìn rõ đường phía trước, và va phải nó.

"Á!"

Tôi la lên một tiếng kêu thảm thiết đến cùng cực.

"Á!"

Con quỷ nhỏ kêu còn thảm hơn nữa.

Trong lúc hoảng loạn, tôi xé rách túi, một túi gạo nếp đổ ập lên đầu nó.

Trên người con quỷ nhỏ bốc lên từng đợt khói trắng, cơ thể quỷ vốn rắn chắc trở nên trong suốt.

Ừm, con quỷ này có vẻ khá yếu ớt.

Dưới ánh mắt g.i.ế.c người của mẹ con quỷ nhỏ, tôi lùi từng bước.

"Là nó tự va vào tôi!"

"Nó ra tay trước!"

"Cô đừng lại gần!"

Tóc của nữ quỷ tự động bay lên, nó gào thét từng bước tiến về phía tôi.

Mỗi bước đi, vẻ ngoài lại càng đáng sợ hơn.

Da thịt tách rời, mắt lồi ra, lưỡi rớt xuống đất, cả cơ thể phình to như quả bóng thành một người khổng lồ.

Tôi sợ mất hồn vía, suýt chút nữa thì không kiểm soát được bàng quang.

Gạo nếp trong túi đã rắc sạch từ lâu, ngũ Đế Tiền cũng không biết đã bay đi đâu trong lúc tôi chạy.

Một bước, hai bước, ba bước.

Trước khi tay của nữ quỷ bóp chặt cổ tôi, tôi "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất.

"Bà cô ơi tha mạng!"

"Con gái cô còn cứu được! Tôi quen Quỷ y, tôi có thể cứu con bé!"

Nữ quỷ dừng tay, bán tín bán nghi nhìn tôi.

"Tôi đến từ Huyền môn, là một Mệnh y, cô cũng biết mà đúng không?

"Quỷ y và Mệnh y chúng tôi cùng một mạch, tôi và truyền nhân Quỷ y đời này có mối quan hệ rất tốt."

"Anh ấy hiện đang đi du lịch nước ngoài, đợi anh ấy về nước tôi sẽ đưa đến khám bệnh cho con gái cô."

"Bảo đảm thân thể quỷ của con bé sẽ phục hồi như ban đầu!"

Nữ quỷ không hoàn toàn tin lời tôi.

Nhưng cô ta không có lựa chọn. Người c.h.ế.t có thể thành quỷ, quỷ c.h.ế.t rồi sẽ hoàn toàn tiêu vong khỏi thế gian này.

Nữ quỷ không ngốc, để chứng minh tôi không lừa dối, cô ta bắt tôi thế chấp bùa hộ mệnh của mình.

Thế sự khó cưỡng, tôi chỉ có thể tìm một cái bàn trong phòng cô ta, lau sạch, rồi lưu luyến đặt bùa hộ mệnh lên trên.

Làm xong tất cả những việc này, tôi mới lê thân mình mệt mỏi về phòng, nằm vật xuống ngủ.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị người ta đánh thức.

Tôi mở mắt, mất một lúc mới định thần lại.

Trong phòng có rất nhiều cảnh sát mặc đồng phục đứng đó.

Chủ nhà thấy tôi tỉnh, vội vàng chào cảnh sát:

"Đồng chí cảnh sát, chính là cô ấy!"

Tôi mơ màng dụi mắt, trong lòng vừa kinh ngạc vừa hoang mang.

Sao vậy, đánh quỷ cũng phạm pháp sao?

Chủ nhà múa tay múa chân nói chuyện với tôi một hồi lâu, tôi mới hiểu ra.

Có người mua bánh bao nhân thịt ở quầy ăn sáng của Chu Vệ Quân, kết quả ăn phải một ngón tay phụ nữ.

Tôi chợt nhớ đến tiếng băm thịt tối qua.

Thì ra tối qua con quỷ nhỏ đến phòng tôi gây rắc rối, chính là để mẹ nó có cơ hội ra tay với nhà họ Chu.

Cảnh sát tìm thấy một t.h.i t.h.ể trong nhà Chu Vệ Quân.

Thi thể bị l//óc thịt chỉ còn lại bộ xương, khiến mấy người nôn mửa ngay tại chỗ.

Chu Vệ Quân bị đưa đi.

Hắn g.i.ế.c vợ, băm vợ thành nhân thịt, bằng chứng xác thực, gây ra một làn sóng chấn động lớn trong thành phố này.

Bà lão Chu khóc lóc kêu oan cho con trai, ôm cháu lăn lộn khắp nơi, nhìn mà lòng người đau xót.

Ban đầu, tôi vốn dĩ có cơ hội cứu bọn họ, chỉ tiếc là, Chu Tiểu Bảo đã lấy trộm bùa hộ mệnh của tôi, khiến tôi còn không thể tự lo cho bản thân.

Chỉ có thể nói, tự làm tự chịu, không thể sống.

Bà lão Chu dường như già đi hai mươi tuổi trong chớp mắt, thân hình còng xuống, thần sắc tuyệt vọng.

Sau khi làm xong biên bản, bà ta cùng Chu Tiểu Bảo không chịu rời đi.

Nhìn thấy tôi, mắt bà ta sáng lên.

"Đồng chí cảnh sát! Tôi muốn tố cáo! Người là do cô ta giết! Cô ta mới là hung thủ!"

"Chúng tôi đều thấy cô bé ở phòng phía Tây, chỉ có cô ta nói không thấy, người đó chắc chắn là đồng bọn của cô ta!"

Nghe thấy cô bé và người phụ nữ ở phòng phía Tây, sắc mặt những người khác đều thay đổi.

Bà ta còn muốn xông tới cào tôi, nhưng bị mọi người đè xuống đất.

Chủ nhà nhíu mày kéo tay bà ta:

"Bà lão Chu, bà đừng phát điên nữa.

"Phòng phía Tây căn bản không có ai ở."

Bà lão Chu run rẩy toàn thân, trợn tròn mắt không thể tin được:

"Không thể nào!"

"Phòng phía Tây có một cặp mẹ con sống ở đó, cô bé khoảng bảy, tám tuổi, người phụ nữ đó ngày nào cũng mặc sườn xám, đi lại thì lắc lư."

Chủ nhà nghe vậy, sợ đến tái mặt.

"Không được nói bừa!

"Cặp mẹ con đó đã c.h.ế.t hai mươi năm trước rồi!"

Bà lão Chu hồn vía lên mây, không dám quay về phòng nữa.

Ngay tối hôm đó, bà ta mua vé xe đưa cháu trai về quê như chạy trốn, thậm chí không kịp quan tâm đ ến Chu Vệ Quân.

Căn nhà này lại một lần nữa chỉ còn lại mình tôi.

Chỉ là tôi không cảm thấy vui vẻ.

Trời đất bao la, tôi biết đi đâu để tìm một Quỷ y đây?

Bình Luận (0)
Comment