Hệ Liệt: Nhà Của Ta Nữ Nhân Lớn Nhất

Chương 29

Trong phòng chỉ còn lại Tô Cảnh Lam và Lôi Nghị Phong, không khí trở nên ngưng trọng.
- Cảnh Lam, em không có gì muốn nói với anh sao?
Giọng nói của Lôi Nghị Phong lạnh lùng đến đáng sợ. Anh thật trong mơ cũng không nghĩ cô lại là em gái của Tô Thiếu Long.
Chuyện này thực sự rất quá. Trong hồ sơ cô viết cha mẹ bỏ rơi sống một mình, chẳng lẽ hồ sơ của cô là giả sao?
Đối mặt với sự chất vấn của anh, Tô Cảnh Lam gục đầu xuống:
- Em nghĩ em không còn gì để nói.
Nghe câu trả lời này, Lôi Nghị Phong bất mãn vặn lại:
- Không còn gì để nói là ý gì?
Anh càng nghĩ càng thấy chuyện không đơn giản:
- Anh vô duyên vô cớ ngủ hơn 20 tiếng đồng hồ, khiến không đến được buổi kí hợp đồng với Lao Sâm, mà kì lạ hơn nữa là đối thủ của anh Tô Thiếu Long lại đến cửa khiêu khích, sau đó phát hiện bản hợp đồng đó bị kẻ đáng ghét kia cướp đi, mà em lại là em gái hắn. Tất cả những chuyện này em không có gì để nói với anh sao?
Anh càng nói càng rống giận nhưng cô vẫn dũng cảm đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của anh:
- Không còn lời nào để nói tức là những việc em làm em không thẹn với lòng, có một số chuyện không đơn giản như những gì anh thấy.
- Vậy cái gọi là chân tướng ở đâu? Một câu không còn gì để nói sao? Theo như những gì trước mắt, anh chỉ nghĩ rằng em và ông anh trai bất ngờ của em kết lại đùa giỡn anh, nói! Các người dự tính đã bao lâu?
- Anh nói em và Tô Thiếu Long kết lại đùa giỡn anh?
Bị oan uổng, cô cũng tức giận kêu lên.
- Chính mắt anh nhìn thấy thế! Anh thật không thể tin được, em cũng ti bỉ như anh trai.....
"Ba!"
Một cái tát thật mạnh. Lôi Nghị Phong không thể tin được trừng mắt nhìn cô, tay phải từ từ giơ lên bưng má.
Tô Cảnh Lam lúng túng thu tay về, khó khăn nói:
- Nghị Phong, chuyện không phải như anh nghĩ... bất kể em làm gì cũng không có ác ý với anh. Em thừa nhận em bỏ thuốc mê vào rượu, em cũng thừa nhận là em cố ý không muốn anh mua kim cương của Lao Sâm nhưng là....
Cô ngừng lại, không biết nên nói tiếp thế nào
- Nhưng là sao? Tôi đang nghe.
Cô hít sâu một hơi:
- Nhưng là...
Cô muốn nói tất cả cho anh, muốn anh hiểu hết về cô. Nhưng nếu cô nói rằng cô đã từng là một kẻ thích gây sóng gió, thích mạo hiểm, vô số lần lợi dụng mạng internet mà xâm nhập bí mật của người khác, cô còn thiếu điều phá hủy công ty của cha mình... Anh sẽ nghĩ cô thế nào?
Biến thái? Đao phủ? Tà ác?
Cô ẩn mình suốt bốn năm qua, nay lại trắng trợn bộc lộ mình trước mặt anh, sau này anh sẽ cười nhạo cô không?
Không! Cô chỉ muốn là người con gái bình thường, không muốn bất kì ai biết cô đã từng có quá khứ điên cuồng như thế.
Gục đầu xuống, hai vai thõng xuống, cầu xin:
- Em mong anh có thể tin em.
- Cô sẽ tin người hãm hại mình sao? Anh lại lạnh lùng:- Tô Cảnh Lam, cô khiến tôi quá thất vọng.
Cô cố nén ủy khuất trong lòng:
- Được rồi, cho dù là em có sai lầm thế nào, mong anh có thể xem ở tình cảm của chúng ta mà tha thứ cho em lần này. Hơn nữa, đêm qua anh đã đồng ý với em, ngày nào đó em làm sai chuyện gì, anh cũng sẽ không trách em.
Anh nghe vậy càng có cảm giác như mình bị giăng bẫy, phẫn nộ:
- Tô Cảnh Lam, tôi không thể không nói cô rất thông minh
Anh hung tợn trừng mắt nhìn cô:
- Ngay cả đường lui cũng đã dọn sạch sẽ, tâm cơ của cô không phải là nhẹ.
- Lôi Nghị Phong, chẳng lẽ trong mắt anh, những thứ kim cương quái quỷ kia quan trọng hơn em sao?
Cô như bị thương hỏi anh:
- Cái gọi là yêu của anh đâu? Có phải một khi động đến lợi ích, Tô Cảnh Lam em sẽ chỉ như một đống c.u.t chó?
Anh không phải để ý tổn thất tiền bạc mà là sự phản bội tình cảm. Anh không ngờ người anh hết lòng yêu lại làm như thế này để đáp lại anh.
- Tôi cho cô cơ hội cuối, nói rõ vì sao cô lại giăng bẫy tôi lúc đó tôi sẽ nghĩ xem có nên tha thứ cho cô hay không?
Anh lạnh lùng nói.
Cô quật cường nói:
- Những gì có thể nói em đã nói.
Như vậy, bây giờ đổi lại là anh không còn lời nào để nói.
Xoay người, anh lạnh lùng đi lên cầu thang:
- Mời cô thu dọn hành lý của cô, từ giờ trở đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.
Trừ phi cô nói thật.... Câu này anh đặt ở trong lòng không nói.
Nhìn bóng anh vô tình, Tô Cảnh Lam nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài xuống má, thì ra trên đời, bị người mình yêu thương nhất làm tổn thương còn đau hơn chịu cực hình địa ngục.
Cha mẹ coi thường, anh trai đùa giỡn đã là vết thương sâu không thể xóa nhòa trong cô. Không nghĩ bây giờ bi kịch lại tái diễn.
- Đây là chuyện cô muốn làm?
Thình lình , tiếng Quân Lăng vang lên, cô như giật mình bừng tỉnh.
Tô Cảnh Lam ép nước mắt không rơi, xoay người mỉm cười tao nhã với anh:
- Cảm ơn anh giữ bí mật cho tôi.
- Vậy cô có thể nói cho tôi biết vì sao cô làm thế không?
Cô lắc đầu:
- Bên ngoài, Lôi thị như mất đi mối làm ăn lớn nhưng thật ra Tái ông mất ngựa không biết là họa hay phúc...
Cô đi đến trước mặt anh, như anh em mà vỗ vỗ vai anh, sau đó không nói một câu từ biệt, đi thẳng ra ngoài.
Anh nghiền ngẫm những lời cô nói. Cho tới bây giờ anh cũng không rõ mình làm đúng hay sai. Giữa trưa, anh nhận được một tin tức chưa xác thực nhưng cũng khiến anh quyết định giữ yên lặng, theo Tô Cảnh Lam bố trí, buông tha cho lần làm ăn này.
- Tô tiểu thư, cô cứ như vậy mà đi sao? Hành lý...
- Ném đi.
Nhìn bóng cô cao ngạo rời đi, Quân Lăng trở nên trầm tư.
Một người con gái như vậy sẽ là người xấu xa sao? Nhưng chân tướng là gì....
☆☆☆
Lôi Nghị Phong hai mắt vô thần ngồi ở trong văn phòng, ngơ ngác nhìn văn kiện trước mắt nhưng không có chút tâm tư nào mà làm việc.
Anh nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao Tô Cảnh Lam lại làm chuyện tàn nhẫn với anh như vậy? Là vì anh trai cô cho nên vì tình thân cô buông tha tình yêu sao?
Lý trí anh rất tức giận, muốn quên cô, muốn chuyên tâm làm việc nhưng chỉ nhắm mắt lại, những kỉ niệm đẹp của hai người lại ùa về như thủy triều.
Trái tim anh lại bị những kỉ niệm làm mềm yếu,
Anh đã hỏi Quân Lăng vì sao ngày đó không gọi anh dậy nhưng Quân Lăng lại nói vì Quân Lăng tin tưởng người anh yêu.
A! Thật ngu, anh và Quân Lăng đều thế, đều bị cái gọi là cảm tình, tin tưởng mà làm cho mê muội.
Tiếng điện thoại trên bàn vang lên, kéo những suy nghĩ của anh lại...
- Sếp tổng, có vị tiểu thư là Văn Tư Lộ đến, xin hỏi anh muốn gặp không?
Văn Tư Lộ? Anh nao nao, ngay lúc anh kinh ngạc thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thân ảnh nhỏ nhắn, mảnh mai trắng như tuyết tiến vào.
- Anh Nghị Phong....
Anh đứng dậy đón cô, chỉ thấy cô mặc một bộ âu phục trắng như tuyết, xinh đẹp tươi cười, nhào vào lòng anh, thân mật ôm cổ anh:
- Anh Nghị Phong, em rất nhớ anh...
Anh hơi đẩy cô ra, bây giờ anh không quen cùng những người con gái khác quá thân cận:
- Về khi nào? Sao lại chạy đến đây tìm anh, cũng không gọi điện báo trước...
Cô cũng không để ý đến thái động của anh, cười ngọt ngào:
- Em vốn định tháng sau mới về, nhưng ba mẹ nói Lôi nãi nãi muốn gặp em, muốn em về sớm một chút... nha, em đã gặp Lôi nãi nãi, bà muốn em đến công ty tìm anh học hỏi.
- Học cái gi?
Anh nhíu mày, né tránh đôi tay nhỏ bé của cô lại quàng qua cổ anh.
- Đương nhiên là học chuyện làm ăn với anh Nghị Phong
Cô sùng bái nhìn anh:
- Ba em nói, anh Nghị Phong là thiên tài trên thương trường, chỉ cần theo anh là có thể học được rất nhiều điều hữu dụng.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu, mũi thanh tú, môi hồng nhuận, khí chất thanh thuần của Văn Tư Lộ. Năm nay cô 24 tuổi, là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Hoàn Vũ, từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, chưa bao giờ phải chịu khổ chút nào, anh đột nhiên nghĩ đến Cảnh Lam cũng tầm tuổi như cô, sao hai người lại khác nhau như thế...
Đáng chết, vô duyên vô cớ lại nhớ đến cô...
Văn Tư Lộ kéo anh ngồi lên sô pha, dựa vào người anh lải nhải không ngừng. Dù sao anh cũng chả có tâm trí nào làm việc thì nói chuyện phiếm cùng cô cũng được... hoặc là ngẩn người..
Cùng Tô Cảnh Lam một chỗ anh sẽ không bao giờ có cảm giác nhàm chán này, cô thái độ dịu dàng mà mồm mép sắc bén, khiến anh thấy rất vui vẻ. Sau này, thời gian tốt đẹp như vậy không thể quay về nữa.....
- Anh Nghị Phong, anh có nghe em nói không? Cha mẹ em muốn em hỏi anh bao giờ thì có thời gian đến gặp bọn họ? Mẹ em nói trước kia anh thích nhất là ăn bánh nướng của mẹ làm, còn nói thích cùng cha em cưỡi ngựa, mẹ em còn noi...
Thấy anh có chút thất thần, cô như làm nũng với cha mình, ôm cổ ghé vào tai anh khẽ nói:
- Anh Nghị Phong...
Lôi Nghị Phong bị hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại phát hiện mặt cô kề sát mặt anh, đang định đẩy cô ra thì có tiếng gõ cửa.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì Văn Tư Lộ ngọt ngào nói:
- Mời vào..
Cửa mở ra, đi vào là Tô Cảnh Lam mặc đồng phục.
Kì lạ, vì sao cô chỉ mặc những bộ quần áo trung tính không có chút đường cong mà vẫn đẹp như vậy? Dáng người cao thon, tóc ngắn dính lên khuôn mặt xinh đẹp, mày rậm như liễu, đôi môi khêu gợi.
Tô Cảnh Lam thấy Lôi Nghị Phong ôm một tiểu mỹ nhân trong lòng, ánh mắt hơi sửng sốt, cảm giác đau lòng khiến cô thiếu chút nữa quên thở.
Anh có người mới nhanh như thế sao?
- Cô đến làm gì?
Sau hôm đó, cô rời khỏi Lôi gia, anh không muốn nhìn cô. Anh biết cô vẫn làm ở Lôi thị nhưng cả hai bên rất ăn ý trốn tránh lẫn nhau.
Nghe anh chất vấn, Tô Cảnh Lam nhịn cảm giác bị thương, thản nhiên liếc qua anh và tiểu mỹ nhân kia:
- Lần trước sửa máy tính tôi có để quên một số đồ dùng ở văn phòng anh. Xin lỗi, làm phiền sếp tổng và vị tiểu thư ở đây nói chuyện yêu đương. Tôi lấy đồ xong rồi sẽ đi ngay.
Cô không nhìn bọn họ, đi thẳng đến một ngăn tủ, đó là nơi cô hay để đồ linh tinh. Cô lấy tất cả ra rồi đóng ngăn tủ lại, nhìn ngăn tủ trống rỗng, thầm nghĩ, nếu trái tim cũng có thể như vậy thì thật tốt, đem những thứ không nên tồn tại lấy đi....
Nhìn vẻ mặt bất cần của cô, ngực anh như bị cái gì vây chặt, rất khó chịu, anh trả thu:
- Cô tới đúng là không đúng lúc, tôi và vị hôn thê vừa mới gặp mặt chưa nói được mấy câu đã bị cô khách không mời mà đến quấy rầy,
Khi anh nói ba chữ "vị hôn thê", Tô Cảnh Lam hơi cứng người, sự ghen tuông tràn lên khiến không thể thở. Ngăn không cho mình rơi nước mắt, cô cắn môi, từ từ quay người, tỏ ra tư thế rất tao nhã.
- Xin lỗi sếp tổng, tôi cam đoan những thứ này đã lấy xong rồi, từ nay về sau sẽ không bao giờ đến quấy rầy anh...và vị hôn thê...
Anh phiền chán nói:
- Đừng nhiều lời vô nghĩa, phải đi thì đi đi.
Anh muốn đuổi cô đi thể sao? Bước đễ cạnh cửa, cố hết sức lực mở cửa thì bỗng dưng, một giọng nói duyên dáng truyền đến...
- Tô Cảnh Lam! Văn Tư Lộ vừa kinh ngạc lại vui vẻ nói: – chị là Tô Cảnh Lam đúng không?
- Ách? Cô quay người nhìn tiểu mỹ nhân đột nhiên chạy đến chỗ mình.
- Là em! Em là Văn Tư Lộ, chị không nhớ em sao? Trước đây có một lần đến HongKong, hôm đó đến trường chị tìm anh họ em. Lúc ấy em bị mấy đứa trẻ bắt nạt, lúc ấy nếu không có chị giải vây thì em thảm rồi.
Tô Cảnh Lam nhướng mày nhìn Văn Tư Lộ, chỉ thấy cô ấy tóc dài xõa sau lưng, nhìn xinh đẹp đáng yêu. Cô cố gắng nhớ lại.
- Chị còn không nhớ ra sao? Lúc ấy chị cứu em rồi, em sợ đến khóc ầm lên, sau đó chị mua kẹo cho em ăn, nói trẻ con khóc nhiều sẽ không đáng yêu, sau lại mua kem cho em....
Cô nói như vậy cuối cùng Tô Cảnh Lam cũng hơi có ấn tượng. Hồi còn đi học, chuyện điên cuồng cô làm không ít mà những cô gái được cô "anh thư cứu mỹ nhân" cũng rất nhiều.
Sắc mặt Lôi Nghị Phong quái dị hỏi:
- Tư Lộ, em biết cô ấy?
- Đúng thế, anh Nghị Phong, chị Cảnh Lam chính là nữ anh hùng đó. Vừa thông minh lại xinh đẹp, hơn nữa còn luôn giúp người yếu
Văn Tư Lộ sùng bái nói:
- Chị biết không? Lúc đó em cảm thấy chị đẹp đến ngây người, dáng cao cao, biểu tình lạnh lùng, so với bạch mã vương tử thối tự nhận ở trường em còn đẹp trai hơn nhiều.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên đỏ lên:
- Còn nữa, em còn nghĩ, nếu tương lai chồng em cũng có thể đẹp trai như chị thì tốt quá, cho dù muốn em chết cũng được.
Lôi Nghị Phong không nhịu được nhíu mày. Nha đầu ngốc Tư Lộ đáng nói cái gì? Trước mặt một người con gái lại đỏ mặt thành cái dạng kia?
Mà Tô Cảnh Lam thì đúng là dở khóc dở cười. Thế giới thật nhỏ, không ngờ quá khứ cô lại vô tình giúp đỡ vợ tương lai của Lôi Nghị Phong, đây đúng là nghiệt duyên!
- Văn tiểu thư. Cô khéo léo cười yếu ớt: – rất vui được gặp cô, nhưng bây giờ tôi có rất nhiều việc phải làm, không quấy rầy cô và vị hôn phu...
- Không quấy rầy, không quấy rầy!
Văn Tứ Lộ thình lình nắm tay Tô Cảnh Lam, cười lấy lòng:
- Chị cần phải đi làm à? Em có thể đi cùng chị?
- Ách?
Tô Cảnh Lam sợ run, theo bản năng nhìn Lôi Nghị Phong chỉ thấy vẻ mặt tuấn tú đầy bất đắc dĩ.
Tuy rằng Văn Tư Lộ là vị hôn thê của Lôi Nghị Phong, xét về mặt tình cảm thì có thể nói là tình địch nhưng là... Tô Cảnh Lam phát hiện mình không hề ghét cô ấy.
Nhìn vẻ mặt Lôi Nghị Phong bình tĩnh, cô và vị hôn thê của anh gần gũi anh sẽ không vui sao? Đột nhiên cô như muốn khiêu khích, vẻ mặt mị hoặc, choàng vai Tư Lộ, kề sát khuôn mặt xinh đẹp của mình gần cô ấy.
- Lộ Lộ, thật sự muốn cùng đi với chị à?
Xoạch! Mặt Văn Tư Lộ đỏ bừng lên, vội gật đầu lia lịa:
- Vâng ạ!
Trời ơi, nữ anh hùng trong lòng cô lại gọi cô là Lộ Lộ. A a a! Cô thấy mình thật hạnh phúc.
- Vậy được, nhưng em không được ngại bẩn nhé. Nếu em ngoan ngoãn nghe lời thì trưa nay chị mời em ăn cơm.
- Thật không? Văn Tứ Lộ vui vẻ cười ngoác miệng.
- ừ. Ai nói dối là con chó nhỏ.
Tô Cảnh Lam thân mật ôm vai Văn Tứ Lộ đi ra ngoài cửa, đến đó, cô như nghĩ đến cái gì, quay đầu:
- sếp tổng, thật ngại quá, vị hôn thê của anh tôi mang đi, cho nên hai người muốn nói chuyện yêu đương thì xin chọn ngày lành tháng tốt khác.
Rầm!
Cửa phòng đóng lại, Lôi Nghị Phong một mình ngồi trên sô pha tức giận.
Anh thật sự rất ghen tỵ nhưng không phải ghen với Tương Nhược Lan mà là tức Văn Tư Lộ có thể gần gũi với cô như thế. Trời ạ, cô rõ ràng phản bội anh mà anh vẫn muốn giữ lấy không buông...
☆☆☆
Lôi Nghị Phong một trăm hai mươi vạn lần oán hận chính mình vì sao đồng ý tổ chức vũ hội quỷ quái này ở công ty.
Hai ngày trước anh cùng một người bán châu báu ở Đức kí kết thành công, kế hoạch lần này vừa khéo được thực hiện tốt. Vì khi trước hợp đồng với Lao Sâm bị cướp đi mà bực bội nên lần này anh tỏ vẻ hào phóng tổ chức tiệc khao thưởng nhân viên. Có người đề nghị tổ chức vũ hội, anh cũng không phản đối điều này.
Mà lần dạ hội này cũng không phải là toàn bộ nhân viên đều được tham gia, chỉ có những người trong ngành liên quan mới được tham gia. Phòng sửa chữa máy tính không bao gồm trong đó cho nên hôm nay anh thật sự không thể tưởng tượng được lại nhìn thấy Tô Cảnh Lam ở đây.
Càng khiến anh không ngờ là cô hôm nay lại không ăn mặc giả nam như trước. Hôm nay cô mặc lễ phục dạ hội màu đen đơn giản nhưng lại khiến cô càng quyến rũ.
Không chỉ như thế, thái độ cô còn khác xưa. Trang sức trang nhã, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp khiến cô vô cùng hấp dẫn, thành tiêu điểm của vũ hội.
Từ khi biết cô đến giờ, đây là lần đầu tiên anh thấy cô tỏa sáng như thế nên không khỏi nhìn đến ngây ngốc, mà cũng không riêng gì anh, những nam nhân ở đây thấy cô đều nhìn theo luyến tiếc.
Về phần hộ hoa sứ giả đêm nay của cô lại không phải ai khác mà là đối tượng khiến anh luôn thấy khó chịu: – Chiêm Văn Sâm.
- Ôi, trời ạ! Hôm nay Cảnh Lam đẹp đến ngây người.
Văn Tư Lộ đứng bên cạnh sùng bái nhìn Tô Cảnh Lam vừa bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn vô cùng.
Lôi Nghị Phong tức giận trừng mắt nhìn nha đầu kia một cái. Vốn tưởng rằng lần này cô về nước sẽ dính chặt lấy anh nhưng từ hôm ở văn phòng gặp Tô Cảnh Lam cô liền giống ma ngày nào cũng dính chặt lấy Tô Cảnh Lam mà Tô Cảnh Lam cũng để cho cô dính. Nghe nói hai người ngay cả đi toilet cũng kéo tay nhau mà đi, thật sự là...chua chết anh:))
Tô Cảnh Lam này thật sự là biết được nên tra tấn anh như thế nào. Cùng Tô Thiếu Long liên thủ phản bội anh đã đủ khiến anh tan nát cõi long, bây giờ miệng vết thương chưa liền sẹo lại tẩm anh trong hang dấm chua, lòng anh chua xót thật không thể nào hình dung hết.
Anh nghĩ anh có thể cố gắng quên cô. Nhưng sau khi hai người tách ra sự nhớ nhung càng lúc càng sâu sắc. Nhìn Chiêm Văn Sâm cười vui vẻ thế kia, không ngừng thì thầm gì đó vào tai Tô Cảnh Lam, hai người cười nói vui vẻ. Sắc mặt anh trầm xuống, một ly lại một ly uống không ngừng.
Không bao lâu, Chiêm Văn Sâm vào toilet, thấy Tô Cảnh Lam một mình, vài nhân viên nam chủ động đến hàn huyên với cô. Lôi Nghị Phong thấy thế, có lẽ là cồn pha loãng lý trí, anh không nhịn được mà đi về phía cô.
Anh đi tới trước mặt cô, mấy nhân viên kia nhìn thấy anh đột nhiên nhớ tới chuyện ôn ào giữa hai người lập tức thức thời, lấy cớ rời đi.
- Đi theo tôi
Lôi Nghị Phong không để ý đến ánh nhìn kinh ngạc của người khác, thô bạo kéo cổ tay Tô Cảnh Lam, kéo cô đến chỗ không người
- Này.... này.... anh muốn làm gì? Ê.... anh làm đau tôi!
Bị anh kéo đ, Tô Cảnh Lam bất mãn kháng nghị.
- Tô Cảnh Lam, nếu tôi nhớ không nhầm thì buổi tiệc này cô không có tư cách tham gia.
Cô phản bác:
- Cái gì mà không có tư cách? Tôi nhận làm bạn gái của Văn Sâm...
Anh lạnh lùng:
- Anh ta không có bản gái sao? Tôi thấy anh ta rõ ràng là có ý với cô.
Cô thở hồn hển nói:
- Bạn gái Văn Sâm mới ra nước ngoài, anh cho là ai cũng có tư tưởng xấu xa như anh sao?
Anh chán nản:
- Tôi xấu xa?! Cô nhìn lại cô đi, tự mình biến thành cái dạng này, thật đáng xấu hổ
Anh ghen tỵ đến tức giận.
- Lôi Nghị Phong, tôi biến mình thành cái dạng gì thì cũng không liên quan gì đến anh chứ.
Cô dùng sức gạt tay anh ra:
- Hôm nay những phụ nữ ở đây đều mặc thành cái dạng như tôi đó, nếu tôi không nhin nhầm, vị hôn thê của anh Văn Tư Lộ tiểu thư còn xinh đẹp động lòng người hơn nhiều.
Người đàn ông đáng ghét này, cô mặc như thế rất khó coi sao? Lại nói cô như thế khiến cô tức giận.... khổ sở....
Hỗn đản, cô cần gì vì mấy lời anh nói mà khổ sở, dù sao Văn Sâm nói cô rất đẹp là được, cô thèm vào lời khen của anh.
Anh nếu muốn quản thì đi mà quản vị hôn thê của mình, cô gái thanh thuần đáng yêu như thế ngày cả cô là con gái mà còn thích, anh không cẩn thận để ý Văn Tư Lộ, cẩn thận bị người khác thừa dịp chen ngang thì tha hồ hối hận.
- Cô ghen sao? Lôi Nghị Phong thử nói: – cô tự mặc thành cái dạng này là muốn so với Lộ Lộ sao?
- Nhàm chán! Cô phủ nhận nhưng ánh mắt chột dạ né tránh anh: – tôi muốn tìm Văn Sâm, thứ không theo tiếp.
- Tôi không đồng ý cho cô đi.
Anh mạnh mẽ nắm cổ tay cô, kéo hai người vào góc khuất.
- Anh là gì của tôi? Tự do của tôi bị anh khống chế từ khi nào thế?
Anh âm trầm cười:
- Đừng quên chủ nhân buổi tiệc này là tôi.
- Ha! Cô lạnh lùng trào phùng: – Thế thì làm sao? Bây giờ tôi là bạn nhảy của Văn Sâm.
Một câu nói hoàn toàn khơi mào lòng đố kị của Lôi Nghị Phong, anh cuồng nộ nắm cằm cô:
- Đi mà làm bạn nhảy của hắn.
Gầm nhẹ một tiếng, anh định trừng phạt cô mà cường hôn
Tô Cảnh Lam cảm giác được mình sắp bị anh hông, cô đẩy anh ra:
- Đủ rồi! Lôi Nghị Phong, anh nhìn rõ cho tôi, hiện giờ tôi và anh không có quan hệ gì hết.
Cô thở hổn hển nói:
- Anh còn muốn thế nào? Chúng ta đã chia tay hơn nữa vị hôn thê của anh cũng đã về nước, anh định hai chân hai thuyền?
Cô cười lạnh:
- Cho dù anh nghĩ thế tôi cũng không đồng ý.
- Ai nói tôi muốn hai chân hai thuyền, chỉ dựa vào sự phản bội của cô cũng không xứng để vì cô mà tôi làm người con gái khác đau lòng
Anh cũng không chịu yếu thế, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cho nên chọn làm tổn thương cô?! Cô khó chịu nói:
- Dù sao trong mắt anh tôi cũng là kẻ phản bội vậy anh cũng không cần dây dưa không rõ như thế, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt....
Nghe đến đây, Lôi Nghị Phong cảm thấy đau lòng vô cùng. Ân đoạn nghĩ tuyệt... cô nói muốn ân đoạn nghĩ tuyệt với anh.
- Được. Anh hung hãn: – tôi sẽ đoạn tuyệt sạch sẽ cho cô xem.
Anh mạnh mẽ nắm tay cô, kéo cô vào giữa vũ hội, đi đến trước mặt Văn Tư Lộ.
- Anh Nghị Phong, anh vừa đi đâu?
Đột nhiên lại thấy người bên cạnh Lôi Nghị Phong, cô":
- A! Sao anh lại đi cùng Cảnh Lam, em vừa thấy Cảnh Lam đi cùng với một anh chàng đẹp trai, em ngại nên không dám đến...
- Lộ lộ! Anh cắt ngang cô.
- A! Văn Tư Lộ ngạc nhiên nhìn anh. Anh bị làm sao thế? Vẻ mặt nhìn thật đáng sợ.
- Lôi Nghị Phong, anh buông tay. Tô Cảnh Lam không muốn Văn Tư Lộ hiểu lầm mình.
- Lộ Lộ, cha em không phải nói muốn chúng ta nhanh chóng kết hôn sao, vậy theo lời trưởng bối, ba ngày sau chúng ta đăng kí kết hôn!
Một lời nói ra, sắc mặt Tô Cảnh Lam khó coi vô cùng.
- Kết...kết hôn. Sắc mặt Văn Tư Lộ cũng chẳng khá hơn tí nào: – Nhưng...nhưng anh Nghị Phong chuyện đó... thật ra lần này em trở về là.... là muốn muốn nói với anh...

- Ba ngày sau kết hôn, em có ý kiến gì sao?
Lôi Nghị Phong tuy hỏi Văn Tư Lộ nhưng lại nhìn thẳng Tô Cảnh Lam. Thấy sắc mặt cô càng lúc càng tái đột nhiên có cảm giác bất nhẫn..
- Chuyện đó....chuyện đó... Văn Tư Lộ bị tiếng rống giận dữ của anh dọa sợ đến rụt vai.
Mọi người xung quanh xem náo nhiệt nhìn nhau khó hiểu, không rõ trước mắt là chuyện gì xảy ra? Vốn trước đó sếp tổng và Tô Cảnh Lam còn đang yêu nhau say đắm, không nghĩ nói chia tay là chia tay. Sau đó, đột nhiên sếp tổng lại có thêm vị hôn thê. Mà bây giờ, tay lôi kéo bạn gái cũ, trước mặt mọi người nói ba ngày sau sẽ kết hôn với vị hôn thê.
Bị mọi người nhìn chăm chú, Tô Cảnh Lam cảm giác mình như con quái vật bị nhốt trong lồng.
Cô gạt tay Lôi Nghị Phong:
- Nếu sếp tổng muốn kết hôn, chúng ta ở đây chúng mừng sếp tổng hôn nhân hạnh phúc đi.
Cô miễn cưỡng tươi cười:
- Sếp tổng, chúng tôi không quấy rầy ngài và Văn tiểu thư.
Thấy cô nói xong liền quay người bước đi, Lôi Nghị Phong căm tức nhìn theo bóng cô, không suy nghĩ gì nói:
- Em yêu, tuy rằng anh sắp thành chồng người khác nhưng nếu em đồng ý vẫn có thể tiếp tục làm nhân tình của anh.
Lời này nói ra giống như quả bom trút xuống, mọi người giật mình nghẹn họng nhìn trân trối.
Tô Cảnh Lam chậm rãi xoay người, nheo mắt lạnh lùng nhìn anh, tay nắm chặt, đôi mắt phun ra ánh sáng đáng sợ.

- Tình nhân?
Cô nghiến răng nói hai chữ này, đột nhiên, cô đánh ra một quyền, Lôi Nghị Phong còn chua kịp phản ứng đã bị ăn một quyền vào bụng.
- Xin lỗi sếp tổng, thứ cho tôi nói một chút, vị trí tình nhân này tôi chẳng có tí hứng thú nào.
- Cô tao nhã vỗ vỗ tay:
- Nếu anh cần tình nhân thì tìm người khác đi.
Sau đó, cô kéo váy, không còn tí thục nữ nào mà oai hùng đi ra khỏi đại sảnh.
Lôi Nghị Phong nhìn theo bóng cô, cả người như bị rút đi sức lực, bụng đau đớn nhắc nhở anh đã làm một chuyện ngu xuẩn.
Đáng chết! Anh là tức giận quá nên mới dám nói những lời này..
- Anh Nghị Phong, có thể hỏi anh điều này không, anh và Cảnh Lam... đang yêu à?
Tuy rằng cô rất sùng bái Tô Cảnh Lam đẹp ngây người nhưng cô vẫn là người có đầu óc, biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện ca ngợi
Lôi Nghị Phong cũng không muốn giấu diếm cô, nói:
- Đúng, anh yêu cô ấy, xin lỗi Lộ Lộ, quên những lời khi nãy đi, anh không thể lấy em..
- Anh Nghị Phong... Văn Tư Lộ lắc đầu: – nếu anh thật sự yêu cô ấy thì không nên làm tổn thương cô ấy như thế.
Anh cười tự giễu, sau đó không nhìn đến mọi người, tự mình rời đi.
Nhưng mà, bây giờ hối hận còn kịp không?
Bình Luận (0)
Comment