- Cậu nói cái gì? Kim cương của ông ngoại cậu mấy tháng trước bị trộm?
Một cuộc điện thoại quốc tế gọi đến khiến Lôi Nghị Phong kinh ngạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Cậu nói rõ ràng một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mày rậm nhăn tít, biểu tình càng lúc càng âm trầm:
- ừ! Ừ! Chuyện này mình biết... sau đó sao? Cảnh sát quốc tế đã điều tra được manh mối có liên quan đến tập đoàn Minh Thái?
Trong điện thoại không biết nói cái gì, một hồi sau, Lôi Nghị Phong chậm rãi dập máy, nhắm mắt lại.
Trời a! Mình đã hiểu lầm những gì?!
Anh mở mắt ra, cầm lấy điện thoại gọi cho Quân Lăng:
- cho cậu nửa ngày, tra xem tình hình tập đoàn Minh Thái gần đây.
- Vâng thưa sếp.
Vừa nãy cùng một đối tượng hợp tác nói chuyện, vô tình đối phương để lộ ra khi trước ông ngoại anh bị mất đi một khối kim cương xa xỉ, theo cảnh sát quốc tế điều tra, khả năng kẻ trộm đã đem tang vật bán cho Lao Sâm, về tư liệu của Lao Sâm tất cả đều là giả tạo.
Nếu đám kim cương mất trộm kia là thứ anh từng trăm phương nghìn kế muốn đoạt được... anh quả thật không thể nghĩ được bây giờ mình sẽ phiền toái như thế nào nữa.
May mà đêm đó Cảnh Lam đánh hắn hôn mê nếu không bây giờ đối tượng bị cảnh sát quốc tế điều tra sẽ là mình, mà vạn nhất bộ sưu tập sắp tới sử dụng những khối kim cương đó thì thương hiệu bị tổn hại không thể bù đắp được.
Nghĩ đến đây, tim anh đập thình thịch, chẳng lẽ cô... đã sớm biết Lao Sâm có vấn đề?
Nhưng sao lại thể được...
Không lâu sau, Quân Lăng cầm một bản báo cáo đi vào
- Sếp tổng, những thứ liên quan đến tập đoàn Minh Thái đã được điều tra ra
Vì Lôi Nghị Phong và Tô Thiếu Long đối đầu nên tư sớm anh đã sai người để ý tập đoàn Minh Thái, hơn nữa, sau lần trước, anh cũng điều tra ra quan hệ của Tô Cảnh Lam và Tô gia.
- Sau khi Tô Thiếu Long tốt nghiệp đại học vào làm giám đốc Minh Thái, vừa được ba tháng đã ký được hợp đồng lớn thu lời gần 100.000$ Mỹ. Năm thứ hai vì người hãm hại mà khiến Minh Thái tổn thất 900.000 $ HongKong. Hai năm sau, hắn làm giả sổ sách trốn thuế bị cảnh sát điều tra, sau đó vì cảnh sát không tìm thấy chứng cứ mà được thả. Năm trước, Tô Thiếu Long đánh bạc thua 20000000 $ HongKong mà cãi nhau với cha hắn, bây giờ còn chưa hòa hảo.
Anh dừng lại rồi nói:
- Đúng rồi, Tô Cảnh Lam tiểu thư đúng là em gái cùng cha khác mẹ của Tô Thiếu Long.
Đề tài chuyển tới Tô Cảnh Lam, anh nhìn Lôi Nghị Phong mà sợ run.
- Chỉ số thông minh của Tô Cảnh Lam cực cao, cũng có thể coi là thiên tài, thông thạo nhiều ngoại ngữ và các vấn đề về máy tính. Bốn năm trước, Tô Đại Sơn đột nhiên cùng vợ ly hôn, lấy tình nhân cũng chính là mẹ Tô Cảnh Lam vào Tô gia, nhưng Tô Cảnh Lam cũng không cùng mẹ về Tô gia mà ngược lại hoàn toàn biến mất ở Hong Kong.
Quân Lăng nhẹ nhàng khụ một tiếng:
- Sếp tổng, nghe nói kết quả đó là do Tô Cảnh Lam thiết kế, chính là cô ấy cũng phải trả giá, vĩnh viễn rời khỏi HongKong.
Lôi Nghị Phong nghe được khiếp sợ không thôi, hoàn toàn không tưởng tượng được cô đã từng có quá khứ oanh oanh liệt liệt như vậy.
- Đúng vậy!
Ngay lúc Quân Lăng đang nói với Lôi Nghị Phong đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng nói già nua.
Sau đó, Lôi Lí Bích Vân chống quải trượng uy nghiêm tiến vào:
- Năm đó, mẹ Tô Cảnh Lam bị chịu nhục trước mặt mọi người, nó tìm cách phá vỡ hệ thống an ninh của tập đoàn Minh Thái, điều kiện trao đổi là mẹ nó phải được đường đường chính chính vào Tô gia. Tô gia đồng ý nhưng nó cũng không ở lại Hongkong nữa.
- Bà nội? Lôi Nghị Phong khó tin nhìn bà: – sao bà lại đến đây? Còn nữa, bà biết hết chuyện này?
Lôi Lí Bích Vân khẽ cười:
- Bởi vì bà muốn quan sát, khảo nghiệm nha đầu kia.
- Bà khảo nghiệm cô ấy?
Quan sát thì anh có thể hiểu nhưng khảo nghiệm là cái gì?
Bà hư hư thực thực nhìn cháu:
- Khảo nghiệm xem nó có thật lòng với con không.
- Bà khảo nghiệm cô ấy thế nào.... không, bà khảo nghiệm cô ấy làm gì?
Bà nói như là chuyện đương nhiên:
- Bà thấy con bé có thể thành cháu dâu bà nên tìm người điều tra, qua chuyện lần trước khảo nghiệm xem nó có thật lòng với con không?
Thấy cháu không thể kiên nhẫn, bà cũng không thừa nước đục thả câu:
- Kết quả khảo nghiệm khiến bà thập phần hài lòng, quả nhiên bà không nhìn lầm người, con bé kia vì con mà không tiếc lộ ra thân phận.
- Thân phận thật? có ý gì? Quân Lăng và Lôi Nghị Phong nhìn nhau.
- Thực ra trước đó bà đã biết Lao Sâm kia chẳng phải kẻ tốt lành gì, biết con định làm ăn với hắn vốn định cản lại nào biết con bé Tô Cảnh Lam kia lại khiến bà quan tâm... vụng trộm đánh cược một phen.
- Đánh cược gì?
- Đánh cược xem con bé có âm thầm giúp con không? Vẻ mặt Lôi Lí Bích Vân đắc ý: – Vì tiểu tử con, con bé vào CIA tra ra lí lịch của Lao Sâm, khi nó biết kim cương Lao Sâm định bán kia là phi pháp nên mới ngăn cản con đi kí hợp đồng với Lao Sâm
- Không thể hiểu được. Quân Lăng hỏi: – cô ấy có thể trực tiếp nói cho chúng ta mục đích của mình mà.
Bà lắc lắc đầu:
- Các con không hiểu nha đầu kia, trước kia nó gây rất nhiều chuyện thậm chí còn suýt phá tan sản nghiệp nhà mình. Bà sai người điều tra đến báo lại, nói rằng sau khi nó rời khỏi HongKong thì quyết định làm một người bình thường, bà đoán...
Bà nhìn Quân Lăng rồi nhìn cháu mình:
- Sở dĩ con bé không nói sự thật cho các con vì sợ các con sẽ cười chê nó.
- Vì sao bọn con lại chê cười cô ấy? Lôi Nghị Phong hoàn toàn không hiểu.
- Vì con bé không muốn các con hiểu lầm nó là người vì mục đích mà không từ thủ đoạn.
- Gặp quỷ! Nếu cô ấy nói cho con, sao con có thể nghĩ cô ấy như vậy....
Nhớ đến lúc trước anh nói năng vô tình khiến cô tổn thương, Lôi Nghị Phong thật sự oán giận bản thân ngu xuẩn.
Sao anh lại hồ đồ như thế? Tự mình làm tổn thương người mình yêu nhất.
Đấm một quyền mạnh lên bàn khiến hai người bên cạnh hoảng sợ, khi hai bà cháu còn chưa hoàn hồn thì đột nhiên anh chạy thẳng ra cửa văn phòng.
- Sếp tổng, anh định đi đâu?
- Đi tìm cô ấy...
- Nghị Phong! Lôi Lí Bích Vân gọi giật anh lại: – bà biết con luôn chán ghét việc bà làm, nhưng bà hy vọng con có thể tin những việc mà làm đều là tốt cho con.... Con bé Tư Lộ...
Anh quay lại, kiên định nhìn bà nội:
- Con không thể lấy cô ấy.
Bà khẽ thở dài:
- Bà biết. bà chỉ muốn nói cho con, bà sẽ ra mặt giải thích với Văn gia...
Đáy lòng anh chấn động. Bà nội nói, bất kể bà làm gì cũng đều vì tốt cho anh...
Những lời này, trước đây không lâu Cảnh Lam cũng nói cho anh.
Có một số người, cách yêu của họ không phải ai thấy cũng nhìn ra ngay nhưng bản chất là yêu thì sẽ không thay đổi. Những khúc mắt với bà nội trong nhiều năm qua, một phút này liền tiêu tan .
Khẽ gật đầu, anh nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn
Nhìn cánh cửa dần đóng lại, Quân Lăng nhẹ cười nói:
- Bà, không thể không nói hồ ly già vẫn giảo hoạt.
Lôi Lí Bích Vân nhận lời "tán thưởng" của anh:
- Đương nhiên, muối bà ăn còn nhiều hơn cơm nó ăn... hy vọng nó không chịu thua kém ta, mau chóng theo đuổi được hồ ly mẹ, sinh cho ta con hồ ly con mà chơi đùa..
———
- Cái gì? Anh nói cô ấy thôi việc rồi?
Lôi Nghị Phong một hơi chạy đến phòng sửa máy tính, không kịp thở đã vội tìm Tô Cảnh Lam, nào biết lại nhận được tin tức này.
- Đúng thế. Hôm nay cô ấy sẽ không đến làm. Đúng rồi, hôm qua nghe cô ấy nói cô ấy định rời khỏi Đài Loan...a..sếp tổng, anh định đi đâu?
Lôi Nghị Phong không để ý nhiều đến gã trưởng phòng kia, xoay người vội chạy đến bãi đỗ xe, một đường phóng thẳng đến nhà trọ của Tô Cảnh Lam, cửa sắt tầng một vừa khéo không khóa, anh trực tiếp lên tầng, cửa phòng cô khéo hờ, ở cửa thấy loáng thoáng bóng chiếc vali, cô đang chuyển nhà? Thật sự phải rời khỏi Đài Loan?
Cửa khép hờ, anh nghe được tiếng nói chuyện bên trong, hơi dừng bước....
- Cậu nói định giới thiệu bạn trai cho mình?
Tô Cảnh Lam đang vừa thu dọn quần áo nên bật loa ngoài mà nói chuyện điện thoại:
- Becca, sao cậu lại định đùa mình kiểu này.
- Cảnh Lam, mình nói thật đấy, hôm qua mình và Edward ăn cơm tối, anh ấy có một bạn đại học là An Đức Khải,rất đẹp trai, nghe nói cũng là một giám đốc nhỏ, lần trước công ty tổ chức vũ hội chúng mình đã chụp rất nhiều ảnh đúng không? Lúc đó bọn mình đi ăn cơm, An Đức Khải thấy ảnh cậu cho nên anh ấy nhờ Edward giới thiệu hai người.
Tô Cảnh Lam vừa buồn cười vừa tức giận lắc đầu:
- Becca, cậu đổi nghề làm bà mối từ khi nào?
- Mục đích của người ta không phải vì muốn sau này được gặp cậu nhiều hơn. Đều tại sếp tổng lại nói những lời tuyệt tình với cậu khiến cậu tức đến xin nghỉ.
- Mình và gã họ Lôi kia đã kết thúc rồi, ở lại Lôi thị cũng không hay.
- Được rồi, không nói chuyện phiền não này. Vừa nãy mình nói đến đâu rồi? Mọi người cùng gặp nhau ăn một bữa cơm được không?
- Mình không tiện... cô muốn nhanh chóng chuyển đi
Ai ngờ Becca lại hiểu sau:
- Không tiện? Vì sao? Không thể nào.... chẳng lẽ nhanh như vậy cậu đã có người mới...
- Không có, thật đấy mình không lừa cậu, nếu mình lại có người yêu thì người đầu tiên biết nhất định sẽ là cậu...
Lôi Nghị Phong rốt cuộc không nghe được tiếp, xông vào cầm điện thoại đầu giường hét lên:
- Becca phải không? Tôi nói cho cô từ nay về sau đừng có đưa ra mấy chủ ý này với cô ấy, cô ấy là hoa đã có chủ.... Tôi là ai? Tôi là cấp trên Lôi Nghị Phong của cô.
Rống một hơi xong, cách một tiếng anh không hề khách khí mà tắt điện thoại.
Tô Cảnh Lam không kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc hỏi:
- Anh làm cái gì?
Anh quay lại nhìn thẳng cô:
- Vì sao xin nghỉ việc?
- Tôi hỏi anh đang làm cái gì?
- Anh hỏi em vì sao nghỉ việc? anh quát to: – Tô Cảnh Lam, thế là thế nào? Chẳng lẽ trong lòng em địa vị của anh kém thế sao, dù muốn nghỉ việc cũng không báo cho anh?
- Vì sao tôi phải báo cho anh? Cô bình tĩnh nói: – anh là giám đốc công ty, tôi chỉ là nhân viên nho nhỏ, sao chưa bao giờ nghe nói một nhân viên nho nhỏ nghỉ việc phải kinh động đến giám đốc cao cao tại thượng?
- Được! Anh ẩn nhẫn: – vậy em nói cho anh, vì sao đột nhiên xin nghỉ? Vì chuyện ở dạ hội sao?
Cô mỉa mai bĩu môi:
- Tôi tự biết, nếu ở trước mặt mọi người tát sếp tổng như thế, tránh sau này bị trả thù cho nên....
Nói xong cô còn nhún vai.
Anh chán nản nói:
- Từ khi nào trong mắt em anh trở thành thủ trưởng hẹp hòi lòng gà dạ chim như thế?
- Từ trước tới giờ đều thế. Cô cúi đầu tiếp tục gấp quần áo.
- Tô Cảnh Lam, anh không đồng ý.
Bên tai truyền đến tiếng hung tợn của anh.
- Lôi Nghị Phong, anh sai bảo nhầm người rồi
- Lôi thị cần em......
- Tôi không cần Lôi thị.
- Anh lại càng cần em...
Trái tim cô rung động nhưng vẫn tỏ vẻ không thèm để ý:
- Văn Tư Lộ cũng cần anh.
- Hôn ước đó nhất định anh sẽ giải quyết, từ đầu đến cuối anh vốn không định lấy cô ấy!
Tô Cảnh Lam nghe vậy cả người cứng đờ, động tác ngừng lại.
- Xin lỗi....
Anh ôm lấy cô từ phía sau:
- Cảnh Lam, anh xin lỗi, là anh hiểu lầm em, cả chuyện vì sao em khiến anh hôn mê, vì sao em muốn cản anh kí hợp đồng cùng Lao Sâm, vì sao em không chịu nói sự khổ tâm trong lòng mình, anh đều biết.
- Anh...... Anh làm sao có thể biết......
Anh quay người cô lại, áy náy nhìn cô:
- Còn có, ở buổi dạ hội hôm trước anh nói những lời khó nghe, thật ra không phải anh cố ý, lúc đó chỉ là vì anh rất ghen tỵ, em xinh đẹp như thế lại ở trong vòng tay người khác, anh rất ghen tỵ, trong lòng rất chua xót....
Cô nhớ ngày ấy nhìn anh và Văn Tư Lộ đứng chung một chỗ như hoàng tử và công chúa, trong lòng cô cũng rất chua xót... không biết thế nào, sự chua xót dâng lên mắt hóa làm hơi nước...
Anh ôm cô vào lòng nói:
- Em từng hỏi trong lòng anh em và Kim cương cái nào quan trong hơn, thực ra không phải anh để ý đến số kim cương đó mà anh để ý là em phản bội anh.
Anh nghẹn ngào, buồn bã nói:
- Tha thứ cho anh trước kia không thực sự hiểu rõ em, anh không biết em lại có cha mẹ và anh trai như vậy...
Trong lòng Tô Cảnh Lam đột nhiên cứng đờ, tiếp theo, khe khẽ thở dài.
- Cho đến khi chết, hãy để anh ở bên em được không?
Bên trong vô cùng yên tĩnh. Lôi Nghị Phong ngừng thở chờ đợi câu trả lời của cô, thời gian không biết qua bao lâu, cảm thấy ngực áo ẩm ướt, tim anh nhói đau, cô khóc...
Anh nghĩ đẩy cô ra, lau nước mắt cho cô nhưng không ngờ cô lại ôm chặt lấy anh, anh không nhịn được vùi mặt vào cần cổ cô, hốc mắt cũng nóng bừng.
Ông trời ạ, còn có thể ôm cô như vậy chính là hạnh phúc lớn lao.
Anh không cần cô trả lời vì hành động này của cô đã là đáp án tốt nhất.
☆☆☆
Hai tuần sau, tv phát ra một tin tức kinh thiên động địa, cậu chủ Tô Thiếu Long tập đoàn Minh Thái vì bị khả nghi là có liên quan đến vụ trộm kim cương nên bị cảnh sát bắt giữ, hiện giờ đang xử lí, mà tên trộm Lao Sâm cũng đã bị cảnh sát bắt giữ.
Chuyện này Tô Cảnh Lam cũng không quá bất ngờ, nhưng chuyện khiến cô không ngờ được lại liên quan đến Văn Tư Lộ. Vốn nghĩ rằng Lôi gia đưa chuyện giải trừ hôn ước sẽ khiến quan hệ hai nhà bị ảnh hưởng, nào biết được nhà gái sớm đã yêu người khác, lần này về Đài Loan cũng muốn giải trừ hôn ước với Lôi Nghị Phong.
Nhưng làm Lôi Nghị Phong không chịu nổi chính là Văn Tư Lộ sau khi quay lại nước ngoài, mấy ngày đầu tiên đều gọi điện thoại tán gẫu vài giờ với Tô Cảnh Lam.
Anh thật sự vạn vạn không nghĩ được tình địch hiện tại của mình lại là vị hôn thê tiền nhiệm.
Qua một lần rồi lại một lần cầu hôn thất bại, cuối cùng anh cũng chờ được Tô Cảnh Lam gật đầu đồng ý gả vào Lôi gia. Sáng hôm đó, anh đã dậy sớm, thần thái sáng láng đến giáo đường chờ đợi ngày trọng đại này.
Hai mươi phút nữa, Cảnh Lam sẽ danh chính ngôn thuận thành vợ anh... Chỉ cần nghĩ đến đây, đáy lòng và mặt anh đều nở hoa.
Thân là phù rể, Quân Lăng mặc bộ tây trang đen, vội vã đi vào phòng nghỉ của chú rể
- Sếp tổng
- Lăng. Mau tới đây nhìn cho anh xem cái này có phải là đặt ở đây?
- Sếp tổng, em có việc cần báo cáo..
Đang chỉnh lại hoa cài áo, Lôi Nghị Phong phất phất tay:
- Hôm nay là ngày kết hôn của tổng giám đốc Lôi thị nên Lôi tổng không làm việc.
- Sếp tổng
Quân Lăng nhìn anh, không hiểu sao có chút đồng tình:
- Em tin điều em sắp nói anh sẽ thấy rất hứng thú.
- Lăng, đừng rầy rà nhiều như thế, mau tới đây giúp anh chỉnh lại cái này...
Bất đắc dĩ Quân Lăng chậm rãi đi đến trước mặt anh, nhận hoa cài áo rồi cài lên cho anh:
- Sếp tổng....
- A đúng rồi, khách mời có phải đã đến đủ rồi không?
- Đúng thế nhưng là...
- Bên kia Cảnh Lam chuẩn bị xong chưa? Anh rất nôn nóng muốn nhìn cô ấy mặc áo cưới.
- Sếp tổng...
- À! Còn tiệc cưới chắc cũng không có chuyện gì chứ
- Sếp tổng Không thể nhịn được nữa, Quân Lăng gầm nhẹ một tiếng, làm cho Lôi Nghị Phong hoảng sợ.
- Lăng, cậu làm sao thế?
Quân Lăng lấy ra một phong thư:
- Đây là thư Tô tiểu thư để lại.
Vẻ mặt Lôi Nghị Phong lập tức thay đổi, cầm bức thư trên tay mà trong lòng có dự cảm không tốt, đến khi đọc được nội dung thì mặt nhăn lại càng sâu.
Becca cùng bạn trai cãi nhau nói muốn tự sát! Em phải đi giúp , Cảnh Lam.
Anh không dám tin, tay run lên:
- Đây.... đây là ý gì?
Quân Lăng đón lấy xem, à, thì ra là thế, khó trách không thấy cô dâu, phía bên nhà gái loạn thành một đoàn. Anh nhún vai:
- Bạn Tô tiểu thư định tự sát nên cô ấy đi cứu người.
Lôi Nghị Phong lườm anh:
- Anh đương nhiên biết bạn cô ấy gặp nạn cô ấy muốn đến cứu, nhưng là.... gặp quỷ! Chẳng lẽ cô ấy không biết hôm nay là ngày kết hôn của mình sao?
- Ách...... em đoán...... Tô tiểu thư hẳn là biết.
Lôi Nghị Phong lười không muốn nói với anh, đi ra bên ngoài.
- Sếp tổng, anh định đi đâu?
- Sai người đi bắt người đáng đánh đòn kia về, sau đó hoàn thành chuyện cô ấy nên làm
Nhìn bóng anh vội vã rời đi, Quân Lăng lộ ý cười yếu ớt. Xem ra sau này, Lôi gia sẽ rất náo nhiệt
Ai, hôn lễ này sẽ có trò hay gì để xem đây? Anh mỏi mắt mong chờ.
———HOÀN HỆ LIỆT———