Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 104 - Chương 104 - Nỗi Kinh Hoàng

Chương 104 - Nỗi Kinh Hoàng
Chương 104 - Nỗi Kinh Hoàng

Một bước, hai bước, ba bước, mười bước, trăm bước... một triệu bước.

Trong bóng tối này.

Đã không còn khái niệm thời gian.

Dần dần, Lâm Tử Lạc kinh hãi phát hiện ý thức của mình đang mơ hồ, suy nghĩ bắt đầu trở nên trống rỗng.

Đây chính là nỗi kinh hoàng của thời gian!

Hãy để bản thân dần rơi vào bóng tối này!

Không!

Hắn đã nói thế!

Lần này hắn phải kiên trì đến phút cuối cùng!

Lâm Tử Lạc bắt đầu vùng vẫy.

Hắn lục lọi trí nhớ của mình.

Những trải nghiệm trong mười năm qua bắt đầu hiện lên trong tâm trí hắn.

Những trang bị mà hắn nhận được!

Nhiệm vụ mà hắn đã hoàn thành!

Những người mà hắn gặp!

Những zombies hắn tự tay giết!

Tình huống tuyệt vọng mà hắn đã trải qua!

Chờ đã, chờ đã...

Mười năm, sau mười năm, mọi thứ cứ tái hiện trong đầu hắn hết lần này đến lần khác.

Hắn vẫn đang tiến về phía trước.

Luôn luôn tiến về phía trước.

...

Đây có phải là ảo ảnh không?

Lâm Tử Lạc dụi mắt.

Ngươi nói có buồn cười hay không.

Thế mà hắn lại gặp ảo giác,

Trong không gian này có ánh sáng trắng.

Sau khi dụi dụi mắt, Lâm Tử Lạc phát hiện ánh sáng trước mặt vẫn chói mắt như vậy.

Đây không phải là ảo ảnh sao?

Lâm Tử Lạc đột nhiên cảm thấy có chút khó tin.

Đây là điểm cuối?

Đây là điểm cuối!

Hắn thực sự đã kiên trì đến đích!

Suýt chút nữa.

Lâm Tử Lạc đã kích động gào khóc.

Hắn run rẩy bước về phía ánh sáng trắng.

Nhìn vào ánh sáng trắng ngay trước mặt, ánh sáng trắng chói lóa.

Đôi mắt vốn đã chìm trong bóng tối đã lâu của hắn không hề cảm thấy khó chịu mà chỉ cảm thấy ấm áp hơn.

Hắn cẩn thận nhấc chân.

Lâm Tử Lạc bước vào ánh sáng trắng.

Nhà đá.

Tường đá.

Ngọn lửa bồng bềnh.

Còn có một giá gỗ đựng nhiều vũ khí.

Thực sự đã xuất hiện rồi!

Kiểm tra lại cơ thể của mình thêm một lần.

Không khác so với trước khi hắn tiến vào thí luyện là bao.

Cứ như thể quá trình đi bộ dài chưa từng xảy ra.

Lâm Tử Lạc ngồi xuống đất và bắt đầu nghỉ ngơi.

Vị trí của hắn hiện tại không khác hang đá lúc trước nhau là bao.

Nếu muốn tiến vào cửa ải tiếp theo, cũng phải vượt qua bức tường đá.

"Chúc mừng người chơi vượt qua hai cửa ải thí luyện thành công."

"Mời người chơi tiến vào ải thí luyện tiếp theo."

Đợi mãi thông báo của trò chơi mới vang lên.

Lâm Tử Lạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Con đường này vẫn có điểm kết thúc.

Bản thân thực sự đã kiên trì đến cùng.

Hai thử thách đầu tiên giống như những gì Lâm Tử Lạc đã nói trước đó.

Mặc dù hắn không cần phải kiên trì như vậy, tùy tiện thể hiện một chút là hắn có thể vượt qua.

Nhưng Lâm Tử Lạc lại không bằng lòng.

Ở kiếp trước, biểu hiện của hắn ở trong hai lần thí luyện kia khiến hắn vô cùng hối hận.

Lần này được trọng sinh, hắn cũng muốn được trọng sinh theo đúng nghĩa.

Để bù đắp cho tất cả những hối tiếc trước đây!

Bao gồm cả con mèo ở cửa ải tiếp theo!

Con mèo đã để lại vết sẹo không bao giờ có thể chữa được trên mặt hắn kia!

Vừa nghĩ có thể đối mặt với con mèo đó một lần nữa.

Thiên phú “Báo Thù Chi Tâm” của Lâm Tử Lạc liền được kích hoạt.

Toàn thân hắn tràn ngập lực lượng.

Hạn chế của thử thách lần này là không thể sử dụng trang bị hoặc kỹ năng.

Nhưng không có hạn chế nào cho thiên phú.

Cứ như vậy, Lâm Tử Lạc ngồi trên mặt đất.

Lại nghỉ ngơi lâu hơn chút nữa.

Mãi cho tới khi hắn thoát khỏi ảnh hưởng của bóng tối trước đó.

Lâm Tử Lạc đứng dậy.

Đi đến giá đựng vũ khí bằng gỗ.

Những vũ khí này là chuẩn bị cho cửa ải tiếp theo và con mèo.

Người chơi không thể lấy vũ khí của riêng mình ra, vì vậy chỉ có thể chọn ở đó.

Cuối cùng Lâm Tử Lạc lấy một đại đao mà hắn thuận tay nhất.

Sau đó, hắn đi về phía bức tường đá.

Tương tự như lần thí luyện đầu tiên.

Sau khi Lâm Tử Lạc xuyên qua vách tường, hắn đi tới một hang đá rất lớn.

“Ải thí luyện thứ ba mở ra”

“Mời người chơi “Nhai Tí” giết quái thú thủ hộ"

Thông báo nhắc vang lên, Lâm Tử Lạc giơ trường đao lên.

Hiện tại hang động trống rỗng, cũng không có gì kì lạ.

Giây tiếp theo, một tiếng meo meo vang lên.

"Meo"

Tiếng mèo này cũng không phải là tiếng của một con mèo cưng được nuôi trong nhà.

Mà nó rất chói tai, bén nhọn và thê lương.

Nó khiến người ta nổi da gà khắp người.

Trong hang động vốn trống rỗng, trên vách đá xuất hiện gợn sóng.

Một con mèo xuất hiện.

Con mèo này lớn hơn yêu quái mèo bình thường một chút, nhưng cũng không lớn bằng những Zombie mèo mà Lâm Tử Lạc từng gặp trước đây.

Và điều đáng sợ nhất ở con mèo này chính là khuôn mặt của nó.

Nếu không nhìn kỹ, ngươi sẽ tưởng đó là khuôn mặt nhăn nheo của một ông già.

Lúc trước Lâm Tử Lạc gọi nó là mèo mặt người.

Mèo mặt người cũng có một đôi mắt xanh.

Giống như những đôi mắt u linh được miêu tả trong các truyền thuyết kinh dị ở Trung Quốc.

Thân mèo không khác gì những con mèo khác.

Toàn thân có màu đen tuyền.

Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn lửa, lại càng khiến người ta sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment