Vãi chưởng!
Cái này trực tiếp so sánh với người khác là có thể thêm một ô vuông trang bị nữa cũng bất hợp lý quá đi.
Lâm Tử Lạc bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh hai bàn tay của hắn có thể đeo cùng lúc mười chiếc nhẫn ánh vàng rực rỡ chiến đấu với người khác.
Hình ảnh quá hoàn hảo, ta cũng không dám tưởng tượng đâu!
…
Trên bàn tay Lâm Tử Lạc hiện đang đeo “Chiếc nhẫn hút máu +2”.
Cho Đại Ngốc “Chiếc nhẫn Màn đêm”.
Trên người cũng không có thừa chiếc nhẫn nào.
Vậy thì chờ đợi nhặt được thêm một cái nhẫn rớt ra nữa thôi.
Nhận hết tất cả phần thưởng xong.
Lâm Tử Lạc bắt đầu trầm ngâm suy xét nên phân phối 12 điểm miễn phí trong tay như thế nào.
Tinh thần nhất định là phải thêm, nhưng mà cũng không cần phải thêm quá nhiều.
Các thuộc tính cố định mà “Binh chủ” thêm vào là sức mạnh và thể chất.
Hơn nữa tất cả các loại nghề nghiệp chiến sĩ, tự hắn có thể thực hiện thông qua “Ngọc Cửu Lê”.
Như vậy thì nghề nghiệp khác của hắn chắc chắn phải là nghề pháp sứ cộng thêm tinh thần và nhanh nhẹn.
Đến lúc đó, tinh thần, thuộc tính nhanh nhẹn cũng không quá thiếu sót.
Tự hỏi xong, Lâm Tử Lạc thêm điểm thuộc tính vào sức mạnh là ba điểm, ba điểm vào thể chất, sáu điểm vào tinh thần.
Kết hợp với ba điểm thuộc tính tinh thần mà “Mặt ảo hung ác” mang lại.
Thuộc tính hiện tại của Lâm Tử Lạc lại tăng vọt.
Thuộc tính cơ bản: Sức mạnh: 52 Tinh thần: 33 Thể chất: 49 Nhanh nhẹn: 36.
...
1:00 rạng sáng ngày thứ bảy sau khi trò chơi tận thế buông xuống.
Bởi vì hệ thống điện lực trong thời gian dài không có ai bảo trì, cho nên hệ thống điện lực tại Ma Đô đã bị tê liệt ba tiếng trước.
Ngoại trừ bộ phận khu vực tự phát điện được.
Ma Đô cực đại, phồn hoa hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Cũng may trung tâm thương mại Tiểu Nhuận Phát có dầu diesel để cho máy phát điện tồn tại.
Có thể duy trì đèn đuốc sáng trưng trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, thang máy vận chuyển hàng hóa cũng vận hành bình thường.
Rất nhiều vật tư bị mọi người dọn từ trong kho ra.
Tất cả mọi người uống ngụm rượu thật to, miệng ăn đầy thịt để chúc mừng thắng lợi ngày hôm nay.
Dùng lời của Cao Đống để nói, chính là có thể được gia nhập sử sách “Chiến dịch bao vây diệt trừ viện bảo tàng Ma Đô của câu lạc bộ Tử Thần”.
Giữa đại sảnh còn có người, bao nhiêu người đều nhảy múa quên chuyện.
Âm nhạc phối hợp theo, nó được chơi trên cây vĩ cầm của nhạc sĩ nổi tiếng thế kỷ 19 "Makabaka" đã bị lấy trộm từ bảo tàng.
Đang ở trong bầu không khí hỗn loạn này.
Công thần lớn nhất của chiến dịch lần này — Đại Ngốc, đang ở một góc của đại sảnh vùi đầu ăn rất nhiều.
“Đại Ngốc huynh đệ, ngươi dừng một chút đã, nào, đứng lên trên sân khấu, ta giới thiệu cho mọi người công thần là người.”
Vẻ mặt Cao Đống tươi cười đi lên phía trước, mở miệng nói lời lấy lòng.
Không lấy lòng là không được đâu.
Ban ngày tư thế chiến đấu anh dũng của Đại Ngốc, suýt chút nữa làm cho Cao Đống ngã ngửa.
Không chỉ có Cao Đống, ai ở đây mà không nhìn Đại Ngốc bằng ánh mắt sùng bái đâu.
Thậm chí còn có mấy cô gái to gan, muốn đến thể hiện lòng tốt của mình với Đại Ngốc.
Đáng tiếng trong mắt Đại Ngốc chỉ có đồ ăn, không thèm liếc bọn họ một cái.
Lời của Cao Đống cũng không hề hấp dẫn được Đại Ngốc, hắn còn đang nhai đùi gà trong miệng.
“Huynh Đại Ngốc, cứ bỏ cái đùi gà được hút chân không này xuống đã, hãy thể hiện sự uy nghiêm của mình cho các huynh đệ khác thấy.”
Cao Đống tiếp tục nói, nói xong còn chuẩn bị gỡ đùi gà trong tay Đại Ngốc xuống.
Ngay khoảnh khắc khi sắp chạm vào cái đùi gà kia.
Cả người hắn đều nổi hết da gà lên.
Cao Đống cứng đờ quay đầu nhìn Đại Ngốc.
Tuy rằng cách một cái kính râm, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được rõ ràng rằng, chỉ cần hắn đụng đến cái đùi gà này, ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng khó mà giữ được.
Nghĩ đến, ban ngày Đại Ngốc chém Zombie nhẹ nhàng như chặt con gà.
Cao Đống nhanh chóng rút tay về.
“Chỉ đùa một chút thôi, chỉ đùa một chút thôi.”
Cao Đống ngượng ngùng nói.
Bỗng nhiên Đại Ngốc buông đùi gà trong tay ra, đứng lên.
Cao Đống cũng chưa hiểu tình hình là như thế nào, còn tưởng rằng Đại Ngốc đồng ý ra mặt với mình.
Thang máy vận chuyển hàng hóa cách đó không xa phát ra một tiếng “Đinh”
Tiếng vang này kinh động đến tất cả mọi người.
Bây giờ chính là rạng sáng hai giờ!
Zombie bên ngoài đang trong trạng thái cuồng bạo.
Làm sao lại có người dùng thang máy vận chuyển đi lên chứ?
Cửa thang máy vận chuyển hàng hóa bị kéo ra.
Lâm Tử Lạc mặc đồ đen từ đầu đến chân đi đến.
Thật không hổ là người đàn ông mỗi lần lên sàn đều có thể mang đến sự chấn động.
Mọi người đều biết chiếc áo choàng đen mang tính biểu tượng của Lâm Tử Lạc.
Nhưng mà cái này có thêu ma văn màu máu, tựa như ác ma bỏ mặt nạ đen xuống vẫn khiến cho mọi người run lên ở trong lòng.