“Vãi chưởng, vãi chưởng, đẹp trai chết đi được!”
Người chơi đứng gần thang máy nhất thốt lên.
“Thật đẹp trai, ta cũng không tin ai có thể đẹp trai hơn Lâm lão đại.”
Tào Dương không nhịn nổi khen ngợi. (Tác giả bị vùi dập giữa chợ bày tỏ: Các độc giả có còn đọc sách không thế.)
Lâm Tử Lạc ngay lập tức đi đến trước mặt Cao Đống.
Đại Ngốc nhanh chóng đứng ở phía sau Lâm Tử Lạc.
“Lâm huynh đệ, cuối cùng ta cũng nhìn thấy huynh rồi, huynh không biết đâu, bọn ta đã tốn nửa ngày trời để đi tìm huynh đó, đám nhãi ranh kia còn tưởng huynh xảy ra chuyện gì.”
Cao Đống cười đến tận mang tai sắp tê liệt đến nơi.
Lời này quả thực không phải nói xạo.
Sau khi câu lạc bộ Tử Thần giải quyết xong Zombie ở trong viện bảo tàng, quả thực có không ít người đi tìm Lâm Tử Lạc.
Tuy rằng không có tìm được, nhưng mà bọn họ cũng không hề cho rằng Lâm Tử Lạc sẽ xảy ra chuyện.
Dù sao ấn tượng mà Lâm Tử Lạc để lại cho bọn họ chính là mạnh mẽ vô đối!
Lâm Tử Lạc nhìn tình hình hỗn loạn trong đại sảnh.
Hắn mở miệng nói:
“Đến phòng làm việc của ngươi nói chút chuyện.”
Tuy rằng Cao Đống có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo Lâm Tử Lạc vào trong phòng làm việc của mình.
“Không biết rằng, Lâm huynh đệ có lời gì muốn nói?”
Cao Đống tò mò hỏi.
“Tình hình chiến đấu hôm nay như thế nào?”
Lâm Tử Lạc mở miệng hỏi trước.
“Tình hình chiến đấu? Tình hình chiến đấu hôm nay tương đối ổn!”
Cao Đống vui vẻ nói.
Ngươi nhắc đến vấn đề này liền không buồn ngủ nữa.
“Hôm nay bọn ta, tính là lợi dụng bẫy rập, tổng cộng đã tiêu diệt hơn 1500 con Zombie.”
Cao Đống kiêu ngạo mở miệng nói.
“Nhiều như vậy sao?”
Lâm Tử Lạc hơi ngạc nhiên.
“Là như thế này, có một nhóm nhỏ ở gần công viên mà bọn ta đã chọn. Chứng kiến cảnh tượng hào hùng của câu lạc bộ Tử thần bọn ta bao vây và trấn áp lũ Zombie, lúc đó liền có gần 100 người tham gia cùng bọn ta."
Cao Đông giải thích.
“Đương nhiên chủ yếu vẫn là công lao của Đại Ngốc huynh đệ, Đại Ngốc huynh đệ, một người tiêu diệt hết hơn một trăm con Zombie.”
Cao Đống mở miệng nịnh nọt.
Lâm Tử Lạc thông suốt, đồng thời bắt đầu tính toán ra.
Ngươi cho rằng đột nhiên hắn hỏi vấn đề này là muốn làm gì?
Đương nhiên là thừa nước đục thả câu rồi.
…
Trước đây vẫn là Lâm Tử Lạc hồ đồ rồi.
Chủ yếu là do lối suy nghĩ đời trước một người tự tay làm nên mới gây rắc rối.
Còn nghĩ hắn và Đại Ngốc hai đứa ở chung với nhau cố gắng tích cóp đồng vàng.
Bây giờ nghĩ lại, hắn sợ là không phải một tên ngốc.
Trong tay hắn có cái gì?
Trong tay hắn có hẳn mất trăm tấm thể vật tư đó!
Rất nhiều còn chưa có chỗ dùng, để trong không gian lưu trữ vật tư cũng ngại chiếm chỗ.
Nhưng mà những người chơi quả thực không có mà!
Có điều tuy rằng bạo suất của bọn họ thấp, nhưng mà đồng vàng thì mỗi người ai cũng đều có.
Hắn hoàn toàn có thể lợi dung đống thẻ vật tư này đổi lấy đồng vàng với họ.
Thậm chí là cả trang bị và đạo cụ.
Không còn cách nào khác.
Bây giờ trong tay hắn còn có cả Ngọc Cửu Lê.
Năng lượng mà Ngọc Cửu Châu đề cập đến là được cung cấp từ trang bị và đạo cụ.
Để bồi dưỡng Ngọc Cửu Lê sớm hơn.
Lâm Tử Lạc cần phải tích cóp một lượng trang bị đạo cụ lớn.
Vậy mà rõ ràng câu lạc bộ Tử Thần có nhiều vật tư như vậy, tại sao bọn họ còn đổi lấy tấm thẻ vật tư làm gì?
Đáp án này phải đến buổi chiều ngày hôm nay.
Cũng chính là 7:00 tối ngày tận thế thứ bảy, nó sẽ được công bố sau khi thời gian bảo vệ tân thủ kết thúc.
...
Lâm Tử Lạc lại ở bên cạnh đặt một số câu hỏi.
Đại khái hiểu rằng bên trong câu lạc bộ Tử Thần có bao nhiêu trang bị, đạo cụ, còn có số lượng đồng vàng.
Sau khi Lâm Tử Lạc kết thúc việc tìm hiểu, mở miệng nói:
“Chúng ta nói về việc làm một cuộc giao dịch.”
“Giao dịch? Nói cái gì vậy chứ? Lâm huynh đệ và Đại Ngốc huynh đệ, trong cuộc bao vây diệt trừ lần này, đã cống hiến cho bọn ta nhiều như vậy, có yêu cầu gì cứ nói với ta.”
Cao Đống ngay lập tức vỗ bôm bốp vào ngực của hắn, vẻ mặt thành khẩn mở miệng nói.
“Ta muốn số lượng lớn trang bị, đồng vàng cũng được.”
Lâm Tử Lạc khoanh tay, nhìn Cao Đống nói.
Thằng oắt này, còn ở đây diễn người giàu có với ta.
“Khụ khụ khụ.”
Cao Đống ngay lập tức ho khan.
“Cái này Lâm huynh đệ này, một bộ trang bị, ta cũng có thể lấy ra thôi, chỉ là không biết số lượng trang bị lớn của người là ý gì.”
Cao Đống có chút xấu hổ mở miệng nói.
Xong đời rồi, da trâu thổi mạnh rồi.
“Ý chính là có bao nhiêu, ta lấy bấy nhiêu.”
Lâm Tử Lạc mở miệng nói.
“Cái này, được thôi, đúng rồi, Lâm huynh, vì để biểu đạt sự cảm tạ của câu lạc bộ Tử thần đối với người, món quà này xin ngươi hãy nhận lấy.”
Cao Đống bỗng nhiên vỗ đầu, mở miệng nói.
Ngay sau đó, hắn kéo ngăn kéo của bàn làm việc ra, lấy ra một chiếc nhẫn ở trong đó.
Lâm Tử Lạc mở to hai mắt nhìn.
Thằng nhóc này, Cao Đống này thật biết điều đó nha!
Nói là biểu đạt sự cảm tạ của câu lạc bộ Tử Thần.
Trên thực thế là khi Lâm Tử Lạc bày tỏ yêu cầu trang bị, Cao Đống đã đưa ra quyết định ngay lập tức.