Sau đó, kiếm cũng theo con đường đó trở lại trong tay Lâm Tử Lạc.
Lâm Tử Lạc nhìn Cửu Lê chi đao, may mắn thay, trên con dao không có chất dịch mủ ghê tởm.
Lũ zombie vẫn đang điên cuồng đuổi theo Lâm Tử Lạc.
Và số lượng các cuộc tụ họp ngày càng tăng.
Bây giờ họ năng động hơn nhiều.
Lâm Tử Lạc không thích chiến đấu.
Tỏi tây vẫn đang chờ được thu hoạch.
Hắn đưa Đại Ngốc trở lại nhà trước, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ đối diện với cửa ra vào.
Đã thành công đi đến con đường phía sau nhà.
"Hừ, may mắn trước đó trên đường này tang thi đều đã bị quét sạch." Lâm Tử Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng cửa căn nhà gỗ trước đó bắt đầu bị lũ zombie tấn công dữ dội.
Dù đã được gia cố nhưng cửa cũng không thể chịu được.
Âm thanh "Bùm".
Cánh cửa đã bị phá thành công.
Zombie lần lượt tràn vào nhà và bắt đầu cẩn thận tìm kiếm dấu vết của Lâm Tử Lạc.
Lúc này Lâm Tử Lạc đã cùng với Đại Ngốc rời đi.
Ngôi nhà nơi Lâm Tử Lạc tọa lạc cách quảng trường Tiểu Nhuận Phát không xa.
Một lúc sau, Lâm Tử Lạc đã đến đằng sau quảng trưởng Thiểu Nhuận Phát, lấy thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa địa phương.
Nhưng trước khi Lâm Tử Lạc bước vào sảnh thang máy chở hàng, hắn đã nghe thấy tiếng "cứu" từ xa truyền đến.
Lâm Tử Lạc quay đầu nhìn lại thì thấy có một zombie đang săn đuổi một người phụ nữ ở góc phố.
Dù khoảng cách rất xa nhưng Lâm Tử Lạc vẫn có ấn tượng với người phụ nữ này.
Vào những giờ đầu buổi sáng, là người ca hát và nhảy múa say sưa nhất ở sảnh tầng thượng.
“Cứu, cứu…” Người phụ nữ vẫn còn cách đại sảnh vài trăm mét, nhưng tốc độ đã dần chậm lại.
Cũng hết cách, tối qua hắn high quá nên hôm nay tâm trạng hắn không tốt lắm.
Ngay trước khi câu trợ giúp tiếp theo có thể được hét lên, một zombie đã ngã xuống đất.
Con zombie bắt đầu điên cuồng gặm nhấm cơ thể người phụ nữ.
Một miếng, hai miếng, ba miếng.
Người phụ nữ nhanh chóng đầy những vết bầm tím do bị cắn.
Cô khóc lóc thảm thiết và vùng vẫy nhưng vô ích.
Chẳng bao lâu sau, cô bị zombie đầu tiên ghét bỏ.
Chỉ có thể lặng lẽ nằm trên mặt đất chờ đợi mình biến thành zombie.
…
Lâm Tử Lạc đứng đằng xa nhìn cảnh này.
Chẳng hề có chút cảm giác gì.
Dọc đường, chuyện như thế này xảy ra không hề ít.
Rất nhiều "Người trẻ tuổi" đều phải trả giá bằng mạng sống chỉ vì kiêu ngạo và mất cảnh giác.
Khi thấy mấy con zombies đang chạy về phía này.
Lâm Tử Lạc chẳng buồn quan tâm, hắn lập tức ấn mở thang máy vận chuyển hàng hóa rồi đi lên tầng cao nhất.
Khi thang máy đến tầng cao nhất, Lâm Tử Lạc nghe thấy bên ngoài có rất nhiều tiếng khóc và tiếng ồn ào.
Chắc hẳn đã làm loạn đến lật trời.
Sau một tiếng "Ting", cửa thang máy từ từ mở ra.
Lâm Tử Lạc cũng nhìn thấy trạng thái của những người trong câu lạc bộ Tử Thần.
Trong sảnh chính tràn ngập không khí bi thương.
Khác hẳn mười mấy tiếng trước, họ còn mở tiệc ăn mừng.
Trong góc sảnh chính, rất nhiều người đang ôm đầu gào khóc.
Họ đều mới trốn về.
Phải tận mắt chứng kiến cảnh người thân thiết bị zombies cắn ngay trước mắt, khiến họ cảm thấy vừa áy náy vừa đau buồn.
Còn hầu hết đều ngồi lặng im dưới đất, không nói câu gì.
Khi nhận được thông báo trò chơi, tất cả đều rơi vào bầu không khí tĩnh lặng.
Dòng chữ đó khiến người ta tuyệt vọng, cũng khiến họ bị đả kích mạnh.
Cảm thấy không còn hy vọng sống sót.
Lúc này có vài người vẫn đang bận ăn uống nhồm nhoàm.
Chẳng ai buồn để ý đến họ.
Ai cũng biết, dù không ăn bây giờ thì mai sau chỗ thức ăn này cũng sẽ thành một đống bỏ đi.
"Anh ta bị zombies cắn cổ, ta tận mắt nhìn hắn biến thành zombies. Ta vô dụng, đều tại ta. Nếu hôm nay ta không bảo chúng ta đi xa quét zombies, thì anh ta đã không phải chết!”
"Ha ha, cố gắng cũng có ích gì đâu? Cố gắng một lúc lâu, cuối cùng chỉ sau một thông báo, đám zombies chờ bị giết chết, lại có thể tùy tiện giết chết chúng ta.”
"Đúng vậy, cố gắng làm gì. Mấy ngày nữa hết vật tư, tất cả chúng ta đều phải chờ chết."
"Mẹ nó, trò chơi tận thế chết tiệt, đ- má ngươi. Ngươi là đồ chết dẫm. Có giải thì giờ đánh ta đi."
"Ăn ngon quá. Mọi người mau đến ăn đi, sau này không ăn được nữa đâu.”
...
Cả sảnh chính ồn ào nhốn nháo.
Ngay cả khi Lâm Tử Lạc đến, cũng chẳng gây chấn động như bình thường.
Bây giờ tất cả mọi người đều đã rơi vào chết lặng.
Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, họ đã cảm nhận được thế nào là từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Lâm Tử Lạc dừng bước.
Vì hắn ngửi thấy một mùi hương vô cùng quen thuộc.
Lâm Tử Lạc nhìn lướt qua đại sảnh, tìm kiếm khắp nơi.
Người bị ánh mắt của hắn lướt qua đều cảm thấy sống lưng ớn lạnh, cả người nổi da gà.
Ánh mắt của Lâm Tử Lạc nhanh chóng khóa chặt vào một một người.
Hắn thấy người này đang co ro hai chân trong một góc vắng vẻ, cả người liên tục run rẩy.
Lâm Tử Lạc bước nhanh về phía người kia.
Lúc này, hành động của hắn khiến rất nhiều người chú ý.
Người trong góc tường cũng cảm nhận được Lâm Tử Lạc đang nhìn mình chằm chằm, cả người hắn càng run mạnh hơn.
Lâm Tử Lạc đi đến cạnh người đó.
"Ngươi định làm gì?"
Người kia cúi đầu, lên tiếng hỏi trước.
"Ngẩng đầu lên đi, ta thấy ngươi bị zombies cắn mấy lần."
Lâm Tử Lạc bình tĩnh nói.