Lâm Tử Lạc vừa mới xem hết một lượt thông báo nhiệm vụ, hắn còn chưa kịp suy nghĩ đã thấy một nhắc nhở khác hiện lên.
Chưa mở phó bản?
Chuyện này… Cái gọi là phương thức đặc thù phải chăng chính là truyền tống trận vàng óng kia?
Lâm Tử Lạc tự hỏi.
Sau khi kết hợp giữa mục giới thiệu nhiệm vụ và nhiệm vụ của phó bản này, Lâm Tử Lạc có một suy đoán.
Truyền tống trận mà bản thân sử dụng, rất có thể là thứ dành cho zombies động vật trong phó bản này sử dụng. Có lẽ sau khi bổ sung hết zombies động vật, thì truyền tống trận đó sẽ đóng lại.
Chỉ là không ngờ tới hắn làm bậy làm bạ một hồi lại dùng cách này để tiến vào mê cung. Nếu không bình thường thì vẫn sẽ có cách tiến vào khác.
Phó bản này chưa mở ra, cũng có nghĩa là độ khó của phó bản này là cực cao, cũng không phải là dạng mà người chơi hiện tại có thể đối diện.
Đương nhiên cũng có tin tốt.
Tin đầu tiên chính là đa số zombies động vật trong mê cung đều mới được bổ sung, hắn cũng gặp qua rồi, xét về thực lực thì hắn cũng không sợ.
Tin tốt thứ hai đó chính là…
Rõ ràng trong hạn chế nhiệm vụ có nói các trang bị đều bị vô hiệu, thế nhưng Cửu Lê đao vẫn còn nằm trong tay Lâm Tử Lạc, hơn nữa hắn có thể dùng kỹ năng bất cứ lúc nào!
Chuyện này là sao, có nghĩa là có BUG à?
Hay là vì Cửu Lê đao đã ký khế ước linh hồn với Lâm Tử Lạc?
Nguyên nhân là gì cũng không còn quan trọng nữa, Cửu Lê đao trong tay, vậy là đủ rồi!
“Điều chỉnh số liệu thành công, tình huống trong phó bản căn cứ vào thực lực của người chơi đã điều chỉnh thành công.”
Nhắc nhở vừa xuất hiện đã khiến toàn bộ mê cung chấn động.
Đồng thời phía trên bầu trời xuất hiện từng vòng gợn sóng màu hồng nhạt, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.
Bên trong gợn sóng xuất hiện một chùm sáng đỏ như máu, chùm sáng rơi xuống rất nhiều vị trí trong mê cung.
Lâm Tử Lạc loáng thoáng nghe được không ít tiếng rít gào.
“Trò chơi tận thế này cũng có nhân tính đó chứ, còn biết hạ độ khó xuống giúp ta.”
Lâm Tử Lạc không khỏi cảm thán một câu.
“Bởi vì người chơi “Nhai Tí” tiến vào phó bản sớm hơn dự kiến, làm xáo trộn trật tự của phó bản, cho nên độ khó của phó bản +50% để trừng phạt người chơi.”
Khụ khụ, coi như ban nãy hắn không nói gì đi.
Quả nhiên trò chơi tận thế vẫn không đáng tin, vẫn phải dựa vào hệ thống ngón tay vàng của hắn.
“Đinh, đang sửa đổi lại trừng phạt nhiệm vụ lần này, nếu như ký chủ muốn kết thúc nhiệm vụ thì bất cứ lúc nào cũng có thể truyền tống rời đi.”
“Đinh, kiểm tra được ký chủ đang nhận nhiệm vụ phó bản, kích hoạt nhiệm vụ “Ra khỏi mê cung” thành công.”
Ra khỏi mê cung: Tòa mê cung này từng chứng kiến rất nhiều kẻ tuyệt vọng, mong ký chủ hãy rời khỏi đây.
Yêu cầu nhiệm vụ: Ra khỏi mê cung
Khen thưởng nhiệm vụ: Rút được hai ngón tay vàng phổ thông
Thời gian nhiệm vụ: Tạm thời không có
Giao diện nhiệm vụ lần này của hệ thống ngón tay vàng cực kỳ ngắn gọn.
Lâm Tử Lạc phát hiện không có tin tức nào hữu dụng với hắn cả.
“Xác nhận nhiệm vụ.”
Lâm Tử Lạc mở miệng nói.
Cũng tới lúc nên đi xem thử cái gọi là Mê cung này rốt cuộc khiến người ta tuyệt vọng tới mức nào rồi.
Sau khi giơ Cửu Lê đao trong tay lên, Lâm Tử Lạc nhấc chân nhanh chóng đi về phía chỗ bước ngoặt.
…
…
“Phù.”
Lâm Tử Lạc vừa đi được vài bước thì ngọn lửa phía sau bỗng dập tắt, phía vách tường đối diện lại xuất hiện hai ngọn lửa tương tự.
“Đúng là “tri kỷ” thật đấy, ta còn tưởng bản thân phải mò trong bóng đêm nữa chứ.”
Lâm Tử Lạc nhìn ngọn lửa ở hai bên tường, thầm nghĩ trong lòng.
Hắn tiếp tục tiến lên phía trước.
Trong con đường trống trải chỉ có thể nghe được tiếng bước chân rất nhỏ của Lâm Tử Lạc và tiếng lửa dập tắt lại vụt lên.
Lâm Tử Lạc nhanh chóng đi tới ngã rẽ, nhưng hắn không vội ló đầu ra bởi trực giác nói cho hắn biết phía trước có nguy hiểm, cho nên bắn bèn giơ Cửu Lê đao ra trước. Đao vừa đưa ra Lâm Tử Lạc đã lập tức nghe được tiếng “cách cách cách” giống như là cơ quan được lắp đặt nhiều năm đang được khởi động!
“Đinh.”
Một mũi tên sắc bén xé gió lao tới va vào thân Cửu Lê đao phát ra âm thanh lanh lảnh.
Tuy mũi tên rơi xuống đất xong Lâm Tử Lạc cũng cảm nhận được uy lực của nó, lực lượng ấy tương đương với ba mươi người dùng hết toàn lực công kích. Không thể không nói rằng nếu đổi lại người đứng tại nơi này là người chơi ngoài kia chỉ e là một mũi cũng đỡ không nổi.
Mũi tên đầu tiên rơi xuống đất, một làn sóng mũi tên từ phía sau lao tới.
Lâm Tử Lạc thu Cửu Lê đao lại, nhìn chằm chằm những mũi tên bắn vào góc rẽ trên vách tường sau đó rơi xuống đất.
Điều kỳ lạ chính là những mũi tên rơi xuống đất ấy nhanh chóng biến thành bụi khí rồi biến mất không thấy tăm tích.
Chuyện này… Hắn còn định giữ lại một vài mũi tên để làm vũ khí chiến đấu.
Lâm Tử Lạc lại đưa Cửu Lê đao ra lần nữa, lần này cũng không còn mũi tên nào bắn ra nữa. Có lẽ là cơ quan này xong rồi. Lúc bấy giờ Lâm Tử Lạc mới đi ra khỏi chỗ ngoặt.