Phía trước chính là một con đường sâu thăm thẳm, cơ quan bắn ra mũi tên cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Lâm Tử Lạc tiếp tục đi về phía trước.
Hắn nhanh chóng đi tới điểm cuối, khác với ngã rẽ lúc trước, hiện tại trước mặt hắn chính là hai ngã rẽ.
Đây là Mê Cung Tuyệt Vọng à?
Lâm Tử Lạc quan sát một hồi sau đó phát hiện ra hai con đường kia không có gì khác nhau. Không có cách xác định được đường đi, vậy thì dựa vào trực giác cùng ký ức thôi.
Cuối cùng Lâm Tử Lạc chọn đi con đường bên phải.
Nguyên nhân á, cũng không có gì cả, chủ yếu là do thuận tay thôi.
Lại thêm một đoạn đường tối tăm, thế nhưng lần này Lâm Tử Lạc phát hiện trên mặt đất có một bộ xương người. Phía trên bộ xương phủ một lớp bụi dày, cũng không biết đã chết ở đây bao lâu rồi.
Xung quanh bộ xương này cũng không có gì khác, quần áo hay vật dụng các thứ cũng đã sớm biến mất trong dòng chảy thời gian rồi.
Lâm Tử Lạc thấy không có phát hiện mới thì cũng không chú ý tới bộ xương này nữa mà là tiếp tục đi về phía trước.
Cũng không biết là đi bao lâu, cuối cùng con đường cũng xuất hiện sự thay đổi, phía bên phải của vách đá thế mà lại xuất hiện một cánh cửa gỗ.
Có thay đổi là tốt, hắn chỉ sợ không có thay đổi gì.
“Chít!”
Phía sau cửa gỗ vang lên tiếng gào thét giận dữ.
Zombies chuột!
Lâm Tử Lạc kéo cửa gỗ ra.
Quả nhiên, phía bên kia chính là căn phòng mà zombies chuột đang ở.
Vào giây phút Lâm Tử Lạc mở cửa gỗ, zombies chuột như giải trừ trói buộc lao về phía Lâm Tử Lạc. Tuy Lâm Tử Lạc không có trang bị, danh hiệu và thuộc tính tăng thêm thế nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là một zombies chuột phổ thông có thể chọc vào hắn.
Một đao vung lên.
“Chúc mừng người chơi “Nhai Tí” giết được zombies chuột, điểm kinh nghiệm +6, đồng vàng +8”
Đầu zombies chuột rơi xuống đất, cùng lúc đó một tấm thẻ vật tư rơi ra.
“Một bát cơm chiên thịt bò.”
Trận đánh này có động lực rồi!
Tiếc là không có không gian trữ vật cho nên không thể kích phát chức năng tự động lượm nhặt, bản thân hắn phải tự nhặt lên.
Nhìn thấy thi thể của zombies chuột hóa thành một đám sương trắng rồi biến mất, Lâm Tử Lạc nhanh chóng kích hoạt thẻ, sau đó thưởng thức một bữa ăn ngon.
Ăn tối từ tám giờ tối hôm qua, cho tới tận bây giờ Lâm Tử Lạc cũng chưa ăn gì, đúng là có hơi đói bụng.
Sau khi ăn xong, chén đũa trong tay Lâm Tử Lạc cũng biến thành một đám sương trắng, biến mất không thấy tăm hơi.
Đúng là không hợp lẽ thường!
Đây chính là không chừa cho chút lỗ hổng nào à?
Ít nhất phải cho hắn một tờ giấy lau miệng chứ!
Lâm Tử Lạc không còn cách nào khác, chỉ đành đưa ống tay áo của bộ đồ “Người giữ trật tự Thượng Hải” lên lau miệng, sau đó đi ra khỏi mật thất, tiếp tục đi về phía trước.
Lại là một con đường sâu hun hút, hắn không ngừng di chuyển. Loại chuyện đi bộ vô vị nhàm chán này đối với người khác là dày vò, nhưng đối với Lâm Tử Lạc chuyện này không các chuyện thường ngày là bao. Vì trong lúc chuyển chức, những thứ hắn trải qua còn kinh khủng hơn bây giờ.
Khoảng nửa giờ sau, Lâm Tử Lạc đụng phải một ngã tư.
Lần này thì hay rồi, cho hẳn ba lựa chọn.
Lâm Tử Lạc vẫn chọn hướng bên phải, chỉ là đi được một đoạn hắn mới phát hiện đường đi đã bị một bức tường đã to lớn chặn lại.
Hóa ra là một con đường chết.
Lâm Tử Lạc đành phải quay trở về theo đường cũ, trở lại ngã tư đường. Hắn cũng tiện tay dùng Cửu Lê đao đánh một ký hiệu X lên con đường này.
Một đường ngõ cụt, vậy thì đổi đường khác, lần này đi ở giữa vậy.
Lần này thì thảm hại hơn, hắn không chỉ đụng phải loại bẫy khí độc, mà cuối con đường cũng là một bức tường đá.
“Xui xẻo thật.” Lâm Tử Lạc lắc đầu, lại men theo đường cũ trở lại.
Chỉ còn lại một con đường cuối cùng, cũng không cần chọn làm gì, đi về phía trước là được. Lần này hắn không đụng phải tường đá nữa mà là một cánh cửa gỗ quen thuộc.
Vẫn quy tắc cũ.
Lâm Tử Lạc trực tiếp phá cửa vào.
Thứ chào đón Lâm Tử Lạc không phải là một zombies chuột mà chính là hai zombies mèo, cũng không có gì khác nhau.
Lâm Tử Lạc vung hai đao là giải quyết xong zombies mèo, đồng thời cũng thu về hai tấm thẻ, chuẩn bị xong luôn cả cơm trưa cùng cơm tối.
Vậy thì tiếp tục đi.
Lâm Tử Lạc lại tiếp tục cuộc hành trình.
Vẫn là ba con đường, lần này vận khí hắn khá tốt, đi tới con đường thứ hai thì đụng cửa gỗ.
Sau khi giải quyết xong ba con zombies chuột, hắn lại thu được một đạo cụ và hai tấm thẻ.
Nơi này không dùng được đạo cụ cho nên thứ này cũng không có tác dụng gì. Cho nên Lâm Tử Lạc trực tiếp đưa cho Cửu Lê Châu thôn phệ.
Chuyện xảy ra tiếp theo cũng mang tính lặp lại, hắn không ngừng đi về phía trước, gặp bẫy thì tránh thoát dễ dàng; gặp phải đường cụt thì men theo đường cũ trở về; đụng phải cửa gỗ thì trực tiếp phá cửa xông vào là được; đói bụng thì tìm chỗ ngồi xuống rồi hưởng thụ bữa ăn ngon; khát hả, nước trong thẻ vật tư đủ để hắn uống, thậm chí đủ cho hắn tắm rửa. Tất nhiên, Lâm Tử Lạc cũng không lãng phí như vậy. Nếu buồn ngủ thì tìm một nơi nằm trên mặt đất ngủ là được.