Hắn vội hỏi:
"Thật sao, vị đại lão này, ngươi không nói đùa đấy chứ?"
Bây giờ, mục đích chủ yếu của những người xung phong ra ngoài săn giết zombies.
Chẳng phải để kiếm kim tệ, sau đó đến cửa hàng Kinh Đô, mua thẻ vật tư để giữ mạng.
Mọi người cũng biết cửa hàng treo giá một tấn thẻ vật tư tận 100 đồng tiền vàng.
Kết quả, bây giờ Lâm Tử Lạc lại lên tiếng nói rằng hắn sẽ bán 1 tấm thẻ vật tư với giá 90 đồng vàng.
Tính toán tỉ mỉ thì giá chênh lệch tương đương với việc giết chết một con zombies.
Đây là ưu đãi vô cùng lớn!
Vốn dĩ trong đại sảnh, sau khi thấy biệt danh của "Đại Ngốc", có rất nhiều người chơi trong đại sảnh đều tập trung, muốn xem thử người hung ác thứ năm kia có lai lịch gì.
Kết quả vừa đến lại nghe thấy Lâm Tử Lạc thông báo một tin chấn động.
Trong nháy mắt, cả đám người đều ồ lên ngạc nhiên.
"Đại lão, ta tin ngươi, ta đang có 270 đồng tiền vàng. Không biết liệu…Ta có thể đổi được ba tấm thẻ không?”
Tiểu thanh niên kích động nói.
"Được thôi."
Lâm Tử Lạc vung tay, lấy ba tấm thẻ vật tư giao cho người thanh niên.
270 đồng tiền vàng cũng được cộng vào tài khoản của hắn.
Thấy người kia giao dịch thành công.
Trong sảnh chính, ánh mắt của rất nhiều người đều lóe sáng.
"Đại lão, ta cũng muốn mua mấy tấm thẻ vật tư, ngươi có thể bán cho ta vài tấm được không?”
Một người chơi to gan lên tiếng hỏi.
Ngươi chờ đó!
Lâm Tử Lạc tỏ vẻ khó xử nói:
"Thế nhưng ban nãy người anh em này trả lời câu hỏi của ta, nên ta mới cho hắn khuyến mãi như vậy. Còn các ngươi. . ."
Người trong sảnh chính đều tỏ ra vô cùng thất vọng.
Nghe đại lão nói vậy, hẳn chẳng còn hy vọng nào rồi.
"Như vậy đi, nếu người anh em này đồng ý, vậy ta sẽ bán cho các ngươi mỗi tấm với giá 95 đồng tiền vàng. Vậy mấy người cũng không cần tốn công đến cửa hàng Kinh Đô để mua sắm."
Lâm Tử Lạc "Ngẫm nghĩ một lúc ", cuối cùng nói.
Ánh mắt của mọi người trong sảnh chính lại tập trung trên người tiểu thanh niên. Tiểu thanh niên khó xử, nhìn những ánh mắt mong đợi kia, cuối cùng hắn đành phải nói:
"Nếu được thì đại lão bán cho họ đi."
"Được!"
Lâm Tử Lạc quả quyết gật đầu.
"Trong vòng một canh giờ, ta sẽ bán với giá 95 đồng tiền vàng 1 tấm thẻ vật tư, không có giới hạn cao nhất!"
Nói xong, Lâm Tử Lạc kéo tiểu thanh niên, rồi ngồi xuống ghết, rút một xấp thẻ rất dày.
Lần này, tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên.
Nhìn xấp thẻ dày như thế kia ở trước mặt, có ai mà không thèm muốn!
Rất nhiều người lao đến mua thẻ.
Cảnh tượng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Cả căn cứ đều biết, bây giờ có một đại lão đang bán thẻ vật tư với giá thấp.
Hơn nữa bên cạnh đại lão còn có người từng đứng thứ 2 trên bảng xếp hung ác làm bảo tiêu.
Số tiền vàng của Lâm Tử Lạc bắt đầu tăng liên tục không nghỉ.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Lần trước có huy chương dành cho người được tôn vinh tại Ma Đô, thế nhưng hắn vẫn chưa có đủ tiền vàng.
Không thể bỏ qua tấm huy chương tôn vinh ở Kinh Đô lần này.
. . .
"Lão đại, ngươi thấy thế nào, nhìn tình hình thì có vẻ người kia là một kẻ giàu có, hắn đã bán hơn trăm tấm thẻ vật tư."
"Hừ, bảo Đại Ngốc làm bảo tiêu thì an toàn chắc, còn dám khoe của ở đây? Để ta đi tìm ba tên cấp 16 kia? Một người đánh không lại, chẳng lẽ cả mấy người chúng ta cũng không đánh nổi?"
…
“Đại ca, người bán thẻ vật tư trong đại sảng kia dường như có thể gặp phải chuyện phiền phức đấy ạ.”
Trong phòng làm việc, một tên vừa mua thẻ vật tư của Lâm Tử Lạc đang hả hê trên nỗi đau của người khác.
“Phiền phức? Người đứng cạnh hắn là hạng 5 trên bảng xếp hạng của Trung Quốc đấy, bộ còn có người muốn tìm hắn để gây sự sao?”
Ngồi trên ghế lúc này là người thành lập căn cứ.
Chẳng qua, đối với lời thuộc hạ vừa nói, hắn chỉ khịt mũi coi thường.
Thấy thủ lĩnh không chịu tin lời mình nói, tên thuộc hạ vội vàng bổ sung:
“Đại ca, là thật đấy ạ. Vừa nãy Báo Tử đã phái người đi tìm hai tên kia đến. Ba người họ kết hợp với nhau có thể tìm được ít nhất hai mươi, ba mươi cao thủ chuyển chức đến.”
“Cứ cho là Đại Ngốc có mạnh hơn đi chăng nữa, thì hai tay cũng không địch lại bốn tay. Đại ca, chúng ta có nên ra tay hay không ạ? Nói không chừng còn có thể kiếm được một món hời lớn đấy.”
“Tiểu Sách à, ngươi khiến ta thất vọng quá, là Báo Tử ra lệnh cho ngươi tới khuyên ta nhỉ?”
Thủ lĩnh đứng dậy khỏi ghế ngồi.
“Đại ca... Chuyện này... Sao có thể. Là ta đứng bên cạnh nghe thấy thôi.”
Sắc mặt tên thuộc hạ hơi mất tự nhiên.
Nhưng, hiển nhiên, phản ứng như vậy đã chứng tỏ lời thủ lĩnh nói là chính xác.
Đèn trong văn phòng đột nhiên vụt tắt.
Một đường kiếm quang chợt lóe qua.
Mùi máu tươi xộc vào khoang mũi.
Đèn trong văn phòng lại sáng lên.
Trên mặt đất là thi thể một người bị kiếm đâm xuyên qua lồng ngực.