Thủ lĩnh rút tờ giấy từ trong chiếc hộp bên cạnh lên lau tay, tự nhủ: “Ngu xuẩn. Trừ chút xíu thực lực ra thì đầu óc chẳng có tí tẹo thông minh nào. Để ta xem xem lần này có bao nhiêu tên ngu xuẩn leo lên thuyền giặc của tên Báo Tử kia như ngươi.”
“Chẳng qua, ta thật tò mò không biết người có thể khiến cho Đại Ngốc cam tâm tình nguyện đi theo sau lưng là thần thánh phương nào.”
...
Thời gian một tiếng đã đến.
Lâm Tử Lạc cũng để xuống bát cơm bào ngư vừa ăn xong.
“Được rồi được rồi, đã đến giờ rồi, không bán, không bán nữa.”
Lâm Tử Lạc mở miệng nói.
Nếu không phải là vì cần ăn cơm, lại nhân tiện nghỉ ngơi một lát thì hắn cũng không dừng chân ở đây rồi tiện tay bán mấy tấm thẻ vật tư đâu.
Chẳng qua, bán thẻ vật tư ở đây tiện hơn bán ở câu lạc bộ Tử Thần nhiều.
Chỉ cần Đại Ngốc đưa thẻ liên tục là được.
Người chơi trải qua tận thế một đoạn thời gian đều hiểu rõ tầm quan trọng của thẻ vật tư.
Nhất là khi đã có người kích hoạt thẻ ngay tại chỗ, cứ thế mà dùng là được.
Sau khi họ nhận ra thẻ vật tư Lâm Tử Lạc bán chứa đồ ăn ngon bổ rẻ hơn so với thẻ do cửa hàng vật tư bán, việc buôn bán của hắn càng thêm phần thoải mái.
Tính sơ sơ, trong gần một tiếng đồng hồ, hắn đã bán được hơn 500 tấm thẻ vật tư.
Cộng thêm khoản phí chuyển chức hắn nhận được dạo gần đây, cùng với tiền vàng rơi ra khi giết tang thi, tổng cũng khoảng 50.000 đồng vàng.
Giờ tổng tài sản của hắn đã đạt tới con số gần 100.000!
Chưa kể tới khoảng 1.000 thẻ vật tư còn tồn trong túi đồ của hắn nữa.
Nếu bán hết, hẳn cũng phải lên đến con số 200.000 đồng vàng.
“Đại lão à, ngươi không bán nữa?”
Chàng trai trẻ hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Phía sau còn rất nhiều khác chưa mua được thẻ, đều lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
“Không bán. Ta phải đi rồi.”
Lâm Tử Lạc nói.
Chàng trai trẻ chấn động, mở miệng nói: “Đại lão định vào trung tâm thành phố lúc nửa đêm như vậy sao? Tuy dọc đường đi đã được dọn dẹp qua, nhưng vẫn còn không ít tang thi còn sót lại đâu.”
Lâm Tử Lạc lắc đầu không nói gì, quay người đi ra cửa.
Đại Ngốc cũng cầm cây búa đi sát phía sau.
Chàng trai trẻ kia cũng không phải thằng ngu.
Hôm nay, lúc Lâm Tử Lạc hỏi hắn có muốn bán thẻ vật tư cho người khác hay không, hắn đã chọn đồng ý.
Cũng bởi vì câu nói ấy mà những người mua thẻ vật tư hôm nay đều thiếu nợ nhân tình của hắn.
Mà những ánh mắt ẩn chứa ý xấu kia cũng bị hắn ta phát hiện ra.
Không được, nếu đại lão ra ngoài, rất có thể sẽ gặp phải chuyện không may!
Chàng trai trẻ vội vàng đuổi theo, muốn khuyên Lâm Tử Lạc ở lại.
Chẳng qua, trong nháy mắt cánh cửa căn cứ mở ra, hắn liền nhận ra đã quá muôn rồi.
Tuy trời đã về đêm, nhưng hắn vẫn nhìn được đằng trước có một đám người đông nghịt đang bao vây đại lão và Đại Ngốc.
Đều là đám người chơi làm giàu bằng cách chiếm đoạt tài sản của người khác.
Bọn họ ỷ vào sức mạnh to lớn của bản thân, thậm chí không thèm đi săn giết tang thi, chỉ dựa vào việc cướp đoạt tài sản của người khác để làm giàu.
Nếu chỉ có như vậy thì phước đức quá.
Không ít người muốn phản kháng lại bọn họ đều đã bị họ tra tấn cho sống không bằng chết!
Nếu là con gái thì lại càng khỏi phải nói.
Nhìn cả đám tụ tập với nhau lại chẳng có lấy nổi một người là nữ thì phải hiểu nơi đây đã xảy ra những sự việc gì.
Tận thế xuất hiện phóng đại những ý tưởng tệ hại của đám người đó.
Đã chẳng còn pháp luật hay đạo đức gì quản thúc bọn chúng.
Vậy thì sao chúng phải cam tâm tình nguyện đi giết tang thi chứ?
Vậy mà giờ phút này Lâm Tử Lạc bị đám người vây quanh vẫn còn nhàn nhã đếm số người.
“1, 2, 3, 4,..., 32. 32 người chơi chuyển chức, là một số lượng không nhỏ đâu.”
Lâm Tử Lạc cảm thán nói.
Cũng chỉ có nơi đông đúc, phồn vinh như Kyoto mới có thể có nhiều người chơi chuyển chức, lại tập trung nhanh đến vậy.
Cầm đầu đám người là một tên đàn ông khỏe mạnh, cường tráng, để râu quai nón, nghe Lâm Tử Lạc nói vậy liền cười to thành tiếng.
“Không ngờ được người có thể sai khiến Đại Ngốc làm bảo tiêu lại dám ra đây buôn bán. Làm vậy có phải là coi thường đám người suốt ngày dùng lưỡi đao liếm máu như bọn ta quá hay không?”
Râu quai nón nói.
“Có thể lấy ra nhiều thẻ vật tư như vậy, ta biết chắc chắn ngươi có một thế lực không nhỏ chống lưng cho, nhưng ở địa bàn của ta buôn bán mà không chào hỏi lấy một tiếng thì hơi quá đáng rồi đi.”
Người đàn ông đeo mắt kính đứng bên cạnh râu quai nón tiếp lời.
“Như vậy đi, đêm nay bọn ta không làm khó ngươi. Ngươi để lại một nửa số vàng kiếm được, số thẻ vật tư còn lại cũng vậy, để bọn ta đem những thứ đó chia đều cho các anh em ở đây. Vậy cũng xem như không quá mức chứ hả?”
Râu quai nón tỏ vẻ khoan dung nói.