Chẳng qua, hắn quả thực đã quá nhân từ rồi đó.
Theo sự tham lam của bọn họ, có thể để cho người đó sống sót rời đi đã là kết quả tốt đẹp nhất rồi.
Những người đứng sau hắn nghe vậy đều hô hào vui vẻ.
Tiếng trêu chọc cũng vang lên khắp nơi.
“Mau giao vàng ra đi thằng nhóc, nếu không đến cả mạng cũng chẳng còn đâu.”
“Đừng mơ tới việc phản kháng. Chúng ta đều muốn tốt cho ngươi thôi, Đại Ngốc cũng chỉ có một mình, ngươi thoát không nổi đâu.”
...
Giống như trong một cuốn sách đã từng viết, rằng:
“Khi một hành động đem lại 10% lợi nhuận, mọi người đều sẽ động lòng. Khi lợi nhuận tăng lên đến 50%, mọi người sẽ liều lĩnh làm theo. Nếu lợi nhuận đạt 100%, họ sẽ có gan làm mọi việc trên cuộc đời này. Còn lợi nhuận tăng thành 300% thì ai cũng sẽ làm cho kì được, dù phải đánh cược cả tính mạng.”
Ai cũng biết được Lâm Tử Lạc – người có thể lấy ra nhiều thẻ vật tư như vậy chắc chắn sẽ có không ít thế lực chống lưng.
Ai cũng hiểu người có thể đứng hàng top bảng xếp hạng có sức mạnh to lớn vô cùng.
Nhưng biết sao giờ, đứng trước lợi ích, nào có mấy người không động lòng đâu chứ.
Chỉ một lần như vậy cũng đủ cho bọn hắn ăn uống vô lo, không cần liều chết liều sống đi giết tang thi nữa.
So với việc đó, đi cướp của sẽ ít nguy hiểm hơn một chút.
“Chuyện gì cũng chưa xảy ra? Nhưng các ngươi đang làm lãng phí thời gian của ta mất rồi.”
Lâm Tử Lạc bất đắc dĩ nói.
…
Khi Lâm Tử Lạc nói xong, Đại Ngốc, người đang ngây người đứng bên cạnh hắn, cũng bắt đầu cử động.
Chỉ trong nháy mắt, chiếc búa đồng khổng lồ đã giáng thẳng vào mặt một người.
Sức đập lớn đến mức khiến cho khuôn mặt của người đàn ông lập tức lõm xuống.
Hoàn thành kỳ tích kì tích vĩ đại: mắt nằm sau gáy.
Động thái bất ngờ này khiến những người xung quanh bị sốc.
Sao hắn dám!
Bị mấy chục người vây quanh, vậy mà hắn còn dám chủ động khiêu khích!
"Mẹ nó! Ngươi đúng là thằng không biết điều. Xông lên, đừng giết hắn, chỉ làm hắn bị thương thôi. Ta muốn hắn hiểu rõ thế nào là sống không bằng chết."
Người đàn ông để râu quai nón cảm thấy bản thân bị hắn ta cố ý khiêu khích.
Những người đã chuyển chức có mạnh hay không?
Rất mạnh!
Ngay cả ở một thành phố như Kyoto, nhiều nhất cũng chỉ có 10% người chơi đã chuyển chức mà thôi.
Người chơi đã chuyển chức như bọn họ đều là những người có thể một mình chiến đấu với đám tang thi cùng cấp độ bình thường.
Nhưng thật không may, họ đã gặp phải một người có thể mở một đường máu thoát khỏi vòng vây của hàng ngàn con tang thi!
Lâm Tử Lạc lấy “dao găm mục nát” do hắn cẩn thận giữ lại ra.
Con dao găm sượt qua, trên cổ người gần hắn nhất xuất hiện một vết cắt thật sâu.
Máu tươi chảy ra không ngừng.
Cảm giác đau đớn đạt tới mức 200% khiến người đó phải hét lên lên từng tiếng thảm thiết.
Lúc này, một quả cầu lửa nhỏ được ai đó ném ra từ trong đám đông.
Và một số người chơi chức nghiệp pháp sư cũng sử dụng kĩ năng của mình để phát động tấn công.
Các đòn tấn công nguyên tố như quả cầu lửa, truỳ băng, gai nhọn và tia lửa điện ào ào bay về phía Lâm Tử Lạc.
Nghịch lửa?
Lâm Tử La vung tay phải lên, một quả cầu nước lớn xuất hiện, trực tiếp bao bọc lấy quả cầu lửa nhỏ.
Quả bóng nước dần dần lan rộng, "nuốt chửng" tất cả các truỳ băng, gai nhọn và tia lửa điện bay ngay phía sau.
Với tinh thần lực hiện tại của Lâm Tử Lạc, chỉ cần thao túng nguyên tố thuỷ là đủ để chống lại những đòn tấn công phép thuật bậc thấp này.
“Con mẹ nó, hắn không phải là chiến sĩ sao?”
Tiếng chửi rủa vang lên từ trong đám người.
Tiếc rằng chẳng có ai có thể trả lời câu hỏi của hắn ta cả.
Lâm Tử Lạc cũng không hề lãng phí quả bóng nước hắn vừa ngưng tụ khi nãy, vẫy vẫy tay một cái đã điều khiển quả bóng nước cỡ lớn đó bay tới đập vào tên râu quai nón cầm đầu.
Tên râu quai nón lập tức bị nước tạt lạnh thấu tim gan.
Nếu Đại Ngốc không thể giết những người này, Lâm Tử Lạc sẽ thấy rất tiếc công hắn đã huấn luyện cho Đại Ngốc.
Quên đi, thời gian có hạn, nên tốc chiến tốc thắng thì hơn.
"Dao găm mục nát" trong tay hắn biến mất và được thay thế bằng thanh đao Cửu Lê.
Ánh sáng của "Cửu Lê trảm kích" mạ vàng lưỡi kiếm.
Đao khí màu vàng óng ấy cũng là hình ảnh cuối cùng những người đó nhìn thấy.
Đao khí xẹt qua.
Đám người chơi kia “phịch phịch” từng tiếng, ngã rạp dưới đất.
Vì trời quá tối nên không thể nhìn rõ họ bị thương như thế nào.
Nhưng từng tiếng la hét thảm thiết vang vọng cũng đủ để cho biết bọn chúng đã phải chịu đựng thương tổn to lớn đến nhường nào.
Mà với một đòn này, Lâm Tử Lạc đã đánh nát lá gan của bọn chúng.
Qua đó, bọn chúng mới nhận ra rằng Đại Ngốc, người mà chúng đã cảnh giác trước đây, chẳng là gì trước mặt người đàn ông này.