Người đàn ông mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ quỷ này chính là ác quỷ thực sự!
Ngay cả thủ lĩnh đang đứng ở tầng hai quan sát tình hình thấy vậy cũng trợn tròn mắt, hít vào một hơi.
Hắn lẩm bẩm trong miệng:
"Một kiếm, chỉ một kiếm thôi! Quá mạnh! Quá mạnh! Làm sao có thể!"
Mặc dù hắn đã đoán trước rằng người đàn ông mặc áo choàng đen đủ mạnh.
Nhưng không ngờ có người lại có thể một kiếm giết chết bảy tám người chơi thuộc hàng cao thủ trong căn cứ!
Nhiều người chơi đi theo chàng trai trẻ đi ra ngoài cũng bị sốc.
Họ không ngờ rằng người bán thẻ vật tư cho họ khi nãy lại có sức mạnh đáng sợ như vậy!
Chỉ là, khi trông thấy cái chết bi thảm của đám người này, đa số người chơi đã hò reo vui vẻ.
Họ đã bị những người này áp bức từ lâu, vẫn luôn cảm thấy giận dữ nhưng lại không dám lên tiếng.
Rất nhiều người chơi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nay đều quỳ hướng về phía Lâm Tử Lạc đang đứng.
Quỳ thay lời cảm ơn gửi tới Lâm Tử Lạc vì đã báo thù cho họ.
Dẫu rằng để làm được điều này Lâm Tử Lạc chỉ cần tiện tay dùng một của hắn mà thôi.
Chẳng mấy chốc sau, thanh đao Cửu Lê lại tỏa ra ánh sáng vàng lần nữa.
Lần này Lâm Tử Lạc ném toàn bộ thanh đao đi.
"Hồi Toàn Trảm Kích".
Thanh đao Cửu Lê được ném ra ngoài đang không ngừng xoay tròn.
Với tốc độ xoay về phía trước nhanh đến vậy, dù có kịp nhìn thấy ánh đao cũng không kịp né tránh.
Một âm thanh như máy xay thịt vang lên, theo đó, một lượng lớn thịt băm và máu bắn tung tóe ra ngoài.
Trong bóng tối, tiếng la hét thảm thiết văng vẳng khắp con phố ở lối vào căn cứ.
Lâm Tử Lạc xoè tay ra, đao Cửu Lê "ngoan ngoãn" trở lại trong lòng bàn tay của hắn.
Trong vài chục giây ngắn ngủi, hắn chỉ sử dụng có hai kỹ năng.
Trừ tên thủ lĩnh râu quai nón, người đàn ông đeo kính và một số tên đầu lĩnh khác ra thì hầu như tất cả những người xung quanh hắn đều được rời khỏi trò chơi tận thế mãi mãi rồi đã vĩnh viễn rời khỏi trò chơi ngày tận thế này.
Ngoài ra còn có một số người chơi bị kiếm chém làm đôi vẫn đang nằm la hét trên mặt đất.
Chẳng qua, nhìn nửa cơ thể còn lại của bọn chúng, hắn biết họ sẽ không sống được bao lâu.
“Ha… Ha… Ha…”
Sợ!
Mấy tên may mắn còn sống sợ hết hồn!
Sức mạnh nghiền áp này của Lâm Tử Lạc khiến tên thủ lĩnh lập tức cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Không biết là ai dẫn đầu, bọn chúng cũng lần lượt quỳ xuống.
Thậm chí còn có hai tên dập dầu xuống đất lạy Lâm Tử Lạc.
"Sai, chúng tiểu nhân đã sai rồi. Ngài đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho chúng tiểu nhân đi."
“Đúng, đúng, đúng! Xin hãy tha cho chúng tiểu nhân. Là do chúng tiểu nhân mắt chó không thấy được núi Thái Sơn như ngài."
…
Cả đám vội vàng tranh nhau cầu xin, chỉ sợ một giây sau Lâm Tử Lạc sẽ lại dùng đao chém tới.
"Tha cho các ngươi? Không thành vấn đề."
Lâm Tử Lạc nói.
Những lời này vừa nói ra, mấy kẻ còn đang cầu xin lòng thương xót lập tức ngơ ngác.
Thật ra bọn hắn hiểu rằng mình chết chắc rồi.
Bởi vì đó là cách bọn hắn thường đối xử với những người bị cướp.
Sau vụ cướp, đàn ông thì bọn hắn giết, còn phụ nữ thì hưởng dụng xong cũng giết.
Đây là ngày tận thế, làm gì có pháp luật hay đạo đức gì.
Nơi này lại còn là vùng ngoại thành của căn cứ nữa chứ.
Rất nhiều chuyện dơ bẩn khó lòng diễn tả được đã xảy ra ở đây.
Thậm chí đến cả trước khi chặn cướp Lâm Tử Lạc, bọn hắn cũng đã chuẩn bị sẵn ý tưởng nếu không cướp được sẽ giết người.
Nhưng ai mà ngờ được Lâm Tử Lạc coi vậy mà lại đồng ý buông tha cho bọn hắn cơ chứ.
"Thật sao? Ngài không nói dối chúng tiểu nhân chứ?"
Tên râu quai nói run rẩy hỏi.
"Đương nhiên, Lý Hạo Bác ta không bao giờ nói dối người khác. Mọi người đều biết điều này. Dù sao, ta đã từng thề rằng chỉ cần ta, Lý Hạo Bác, nói dối người khác, cả nhà ta sẽ đột ngột chết."
Lâm Tử Lạc nói rất chắc chắn..
Lúc này, cả đám bọn chúng đều đang ở trong trạng thái căng thẳng khi phải đứng giữa sự sống và cái chết, đến nghe rõ lời hắn nói còn chẳng nổi, huống chi là hiểu hàm ý của hắn..
Chỉ thấy Lâm Tử Lạc đã thề: "Lý Hạo Bá lừa người khác thì cả nhà đềuchết thảm"!
Làm sao có người có thể phá vỡ lời thề độc ác như vậy được đúng không nào?
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Có điều, có phải các ngươi cũng nên trả một cái giá xứng đáng để chuộc lại mạng mình hay không?"
Lâm Tử Lạc lại nói.
Có điều kiện?
Có điều kiện thì tốt quá!
Hắn không ra điều kiện thì bọn chúng còn chưa yên lòng đâu!
Bọn chúng đều hiểu được yêu cầu của Lâm Tử Lạc, thi nhau lấy vật phẩm từ túi đồ ra.
"Đại lão, ta có một trang bị cấp Thanh Đồng, ngươi xem có được hay không?"
"Đại lão, chỗ ta có không ít thẻ vật tư ạ."
"Đại lão, ta có thu thập không ít quần tất của phụ nữ đâu."
... ...
Bọn chúng lấy ra rất nhiều thứ đặt trên mặt đất.
Vì quanh năm cướp bóc của người khác nên không biết trong tay bọn chúng có bao nhiêu hàng tốt.
Lâm Tử Lạc để bọn chúng lấy ra cả đống thứ, nhìn qua một lượt xem có thứ gì hữu dụng thì trực tiếp cất vào trong túi đồ, vô dụng thì cứ tuỳ tiện bỏ qua.
Mãi cho đến khi bọn chúng không thể lấy ra được gì nữa.
“Hết rồi?”
Giọng nói của Lâm Tử Lạc đột nhiên trở nên lạnh lùng.