Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế ( Bản Dịch )

Chương 174 - Chương 174 - Không Thể

Chương 174 - Không Thể
Chương 174 - Không Thể

Chỉ cần có một chút sơ hở, hắn cùng Đại Ngốc đều có thể thuận lợi lẻn vào bên trong.

Cứ thế, hắn lại đi dọc theo bức tường thành trong khoảng một giờ nữa.

Lâm Tử Lạc cuối cùng cũng dừng lại.

Đúng như dự đoán, không thể xây dựng tất cả các bức tường thành trong một khoảng thời gian ngắn.

Lúc này đây hắn và Đại Ngốc đã đến được nơi có bức tường thành đang xây dở.

Một lượng lớn người chơi đang làm công việc xây dựng tại đây.

Và không có bức tường nào chặn đường phía sau khu vực này.

Chỉ có những tòa nhà cũ còn chưa có thời gian để phá bỏ.

Tuy rằng có nhân viên canh gác nhưng việc lẻn vào cũng chẳng khó là bao.

Trùng hợp thay, việc Lâm Tử Lạc hắn giỏi nhất chính là ẩn núp.

“Giải quyết dễ dàng.”

Lâm Tử Lạc bước ra từ một con hẻm.

Ngay sau đó, Đại Ngốc cũng bước đi ra ngoài.

Dù có vóc dáng cao lớn nhưng Lâm Tử Lạc đã sử dụng kỹ năng tàng hình của bản thân để điều khiển hắn ta đi vào vùng an toàn một cách dễ dàng.

Hơn nữa, lúc này trên mặt Đại Ngốc đã đeo chiếc "mặt nạ ẩn tàng" lên rồi.

Bởi vì mặc dù danh tiếng của Đại Ngốc không lớn bằng “Nhai Tí”.

Nhưng nó cũng sẽ tạo ra một làn sóng dư luận.

Bây giờ không phải là thời điểm tốt để lộ diện, niềm vui bất ngờ dĩ nhiên phải để lại tới cuối cùng mới được.

Lâm Tử Lạc đã điều tra cẩn thận trong suốt một tuần, trên con đường này cũng không có ai khác xuất hiện.

Trên mặt đất vẫn còn rất nhiều vết máu khô cũng như một số tay chân của con người hoặc tang thi còn sót lại.

Mùi xác chết nhạt nhoà tràn ngập khắp con phố.

Có vẻ hiện nay khu an toàn ở Kyoto tập trung xây dựng vùng ngoại thành hơn thì phải.

Khu nội thành trong vùng an toàn còn chưa kịp dọn dẹp.

Lâm Tử Lạc xác định lại vị trí của bản thân một chút.

Sau đó hắn đưa Đại Ngốc đi về phía "Sân vận động Kyoto".

Đã là 11 giờ rồi.

Vào lúc 14 giờ, cuộc thi đấu cá nhân sẽ chính thức bắt đầu.

Sau khi đi bộ được một lúc, Lâm Tử Lạc và Đại Ngốc mới gặp một đám đông đang hướng về sân vận động.

Tuy nhiên, những người này chỉ liếc nhìn Lâm Tử Lạc một cái, cảm thán rằng người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ đẹp trai ra phết, chứ không hề để ý quá nhiều.

Đến ngay cả chiếc "mặt nạ ẩn tàng" mà Đại Ngốc đang đeo.

Món đồ chơi này cũng được coi như là trang bị tiêu chuẩn dành cho những người chơi có sức mạnh nhất định.

Nói cách khác, vóc dáng cường tráng của Đại Ngốc càng bắt mắt hơn hắn.

Lâm Tử Lạc đơn giản bày tỏ ý định đến sân vận động của hắn.

Sau đó hắn và Đại Ngốc đã hòa nhập thành công vào đám đông.

Đồng thời, hắn cũng vểnh tai lên nghe ngóng tin tức từ cuộc nói chuyện của bọn họ về cuộc thi.

"Lê thúc, ngươi nghĩ trong cuộc thi lần này, ai sẽ là số một ở Kyoto?"

Một chàng trai trẻ tò mò hỏi.

Lê thúc mà hắn ta hỏi là một người đàn ông trung niên với mái tóc vuốt ngược ra sau.

"Còn cần hỏi nữa sao? Đó hẳn là niềm tự hào của thủ đô chúng ta - người mới được phong cấp tướng - Trương tướng quân rồi”.

Lê thúc nói với vẻ ngưỡng mộ.

Trương Nguyên Trung sao?

Lâm Tử Lạc không nói gì.

Thực ra, nếu hắn và Đại Ngốc không đến thì người đứng thứ nhất và thứ hai trong cuộc thi đấu cá nhân này đều là người của Lý gia.

Cũng nhờ cuộc thi này mà Lý gia mới được vang danh.

Nhờ đó bọn hắn mới chiêu mộ được càng nhiều người chơi có sức chiến đấu mạnh mẽ, đạt tới sự thăng trưởng nhanh chóng về sức mạnh gia tộc.

“Nhưng ta nghe người ta nói hình như dạo gần đây thân thể Trương tướng quân không được tốt lắm thì phải. Nói không chừng…”

Dường như chàng thanh niên không đồng ý với cách nói của Lê thúc cho lắm.

Thân thể Trương Nguyên Trung có vấn đề rồi?

Suy nghĩ của Lâm Tử Lạc thay đổi nhanh chóng, chuyện này, trước đó quả thật hắn chưa từng nghe nói qua.

Bảo sao ban đầu Trương Vân Trung đứng đầu bảng xếp hạng cấp độ, đến cuối cùng lại chỉ dành hạng 3.

Tuy cấp độ không tượng trưng cho sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng người có thể đứng đầu bảng cấp độ chắc chắn có thực lực nghiền áp người khác.

Không sai, tiện đây Lâm Tử Lạc cũng tự khen bản thân một chút.

“Nói bậy. Đấy chỉ là lời đồn thôi. Đoán chừng đám người mở cá cược kia cố tình truyền tin tức xấu ra đấy.”

Lê thúc lập tức phản bác.

“Cũng có thể. Vậy Lê thúc, ngươi có cược hay không? Cược người nào thắng vậy?”

Chàng trai trẻ nghe Lê thúc nói xong bắt đầu tò mò.

“Đương nhiên là có cược rồi. Ta cược Trương tướng quân dành đuộc hạnh nhất! Cược hẳn 500 đồng vàng đấy!”

Lê thúc mở miệng nói.

Shhhh.

Tất cả mọi người hít vào một hơi khí lạnh.

500 đồng vàng không phải là một số tiền nhỏ.

Hiện tại giá của một thẻ vật tư là 100 đồng vàng, cung cấp đầy đủ đồ ăn đến no thì thôi.

Bớt ăn bớt mặc, có khi số vật tư đó cũng đủ cho một người ăn trong ba ngày đấy.

Lê thúc đây cũng đã đầu tư tiền để dành suốt 15 ngày của hắn vào.

Lâm Tử Lạc dần nổi hứng thú.

Bình Luận (0)
Comment