Ông ta nhìn về phía Lý Lập Hiên, gằn từng chữ một nói: “Ngươi chạm vào điểm mấu chốt của bọn họ rồi!”
“Ha ha ha ha...”
Lý Lập Hiên cười ha ha.
“Không tồi, đúng thế thì sao!”
Ông ta nhìn về phía hai vị gia chủ còn lại.
“Đừng nghĩ trốn tránh, đừng nghĩ giấu nghề. Hiện tại chúng ta chính là người trên cùng một chiếc thuyền, có thể lấy ra thủ đoạn gì thì đều lấy ra đi. Hiện tại, chúng ta cần phải đoàn kết lại.”
Lý Lập Hiên lên tiếng nói.
Đây là mục đích của Lý Lập Hiên!
Bởi vì con trai lớn đã biến thành zombies, con trai nhỏ đã lâu không có tin tức, rất có thể đã xảy ra chuyện.
Lúc này tâm thái ông ta đã có biến hoá cực lớn so với đời trước.
Chính biến hóa này, khiến ông ta có một ý nghĩ sai lầm, đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác biệt so với kiếp trước.
Ở kiếp trước, ba đại gia tộc lựa chọn vào lúc sau khi thành thị giới hạn tiếp xúc mới hoàn toàn vạch mặt.
Nhưng kiếp này, ông ta lại nóng vội!
Nguyên nhân lần này ông ta khiêu khích quân đội, chính là vì để ba đại gia tộc không hề có tâm tư riêng mà toàn tâm toàn lực cùng đối phó thế lực phía chính phủ.
Rốt cuộc ở trong mắt người ngoài thì ba đại gia tộc đều cùng tiến cùng lùi.
Nếu Lý gia lựa chọn khiêu khích quân đội, An gia, Vân gia khẳng định cũng có ýnày.
Như vậy thì dù hai nhà không muốn, cũng hết đường chối cãi, chỉ có thể ỡm ờ đi theo.
Không thể không nói, ông ta đã thành công.
*_…_ *
*_…_ *…
Ý tưởng này của Lý Lập Hiên tất nhiên cũng bị gia chủ An gia và gia chủ Vân gia nhìn thấu.
Nhưng không có bất kỳ biện pháp gì.
Trừ khi bọn họ chủ động nhảy ra, nói chúng ta và Lý gia không phải người một đường.
Chuyện này có khả năng sao?
Bản thân bọn họ đã có loại tâm tư này mà nói lời đó sẽ làm cho phía chính phủ tin tưởng ư?
“Cáo già chính là cáo già, bội phục!”
Gia chủ An gia châm chọc nói.
“Ha ha, suy nghĩ một chút xem sau khi đại hội chiến lực chấm dứt nên ứng đối thế nào đi. Hiện tại không nên gấp gáp, rốt cuộc ai cũng không thoát được.”
“Đúng rồi, nói cho các ngươi, kinh hỉ trong đại hội chiến lực này vẫn chưa kết thúc đâu.”
Lý Lập Hiên không thèm để ý gia chủ An gia châm chọc chút nào, ngược lại tự mình lên tiếng nói.
Gia chủ An gia cùng gia chủ Vân gia không nói gì, bọn họ đang suy xét xem sau khi ra ngoài nên ứng đối với chế tài của phía chính phủ như thế nào.
Mà ngay khi Lý Lập Hiên vừa dứt lời trên lôi đài cũng đã xảy ra biến hóa.
...
Sau khi nhìn thấy Lý 76 đánh chết Sơn Báo, toàn bộ nhân viên quân đội tham chiến đều nổ tung.
Trương Nguyên Trung ở lôi đài số một nhìn người dự thi của ba đại gia tộc, cho dù trầm ổn như hắn ta, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Đội trưởng đặc chiến tổ của Sơn Báo đã trực tiếp lựa chọn tiến công lôi đài số mười tám, phải báo thù thay anh em.
Nhưng khi hắn ta vừa tiến vào lôi đài thì Lý 76 ở đối diện lại cất tiếng nói: “Xin lỗi, vừa rồi bị trượt tay, là ta sai, cho nên ta nhận thua.”
Tiếp theo, cùng với tiếng cười to, người đã bị truyền tống đến thính phòng.
Bởi vì có cái gọi là giết người còn tru tâm.
Đã giết người, còn muốn trào phúng.
Trào phúng xong lại trực tiếp chạy trốn.
Một loạt hành động này đã khiến cho tổ trưởng đặc chiến tổ trên đài tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, hàm răng càng nghiến kẽo kẹt kẽo kẹt!
Dưới đài nhân viên quân đội cũng y như thế, một đám đều bị loạt hành động này làm cho tức giận đến mức cắn chặt răng.
Lâm Tử Lạc hoài nghi, nếu không phải trò chơi tận thế có quy định, nơi này không thể động thủ thì đã sớm bùng nổ xung đột kịch liệt.
Ngươi cho rằng Lý gia bỏ qua như vậy sao?
Không thể nào!
Sử Cảnh Sơn luôn ở dưới đài rốt cuộc có động tĩnh.
Hắn ta ấn xuống nút khiêu chiến lôi đài số mười tám.
Tiếp theo đã hóa thành bạch quang xuất hiện ở đối diện tổ trưởng đặc chiến tổ.
“Tổ trưởng Trần, đừng nóng vội, ta tới làm đối thủ của ngươi.”
Sử Cảnh Sơn lộ ra vẻ tươi cười.
Cùng lúc đó, trong tay hắn ta xuất hiện một thanh cự chùy đỏ như máu.
Ngay khi thanh cự chuỳ xuất hiện, Đại Ngốc ngồi ở bên cạnh Lâm Tử Lạc có phản ứng.
Đôi mắt dưới mặt nạ nhìn thẳng tắp vào chuôi cự chùy này, nước dãi cũng sắp chảy xuống tới.
Lâm Tử Lạc đương nhiên hiểu ý của Đại Ngốc ngay.
Nhưng hắn lắc đầu, lên tiếng nói: “Không được, người này, ta đến giết, ngươi còn phải chờ một chút.”
Đại Ngốc lộ ra thần sắc ủy khuất.
“Yên tâm, cự chuỳ nhất định thuộc về ngươi.”
Lâm Tử Lạc dở khóc dở cười nói.
Đại Ngốc lập tức lại khôi phục biểu tình cao hứng.
Quả thực, trừ bỏ thiêu gà và giò heo, cũng chỉ có thanh cự chuỳ kia dụ hoặc có thể trong nháy mắt kéo cao chỉ số thông minh của Đại Ngốc lên.